Chỉ còn 15 tiếng nữa là cả thế giới sẽ bước vào giai đoạn biến đổi gen sinh học.
Từ một cây nhỏ bên đường, một con mèo chó hoang lạc loài ngoài phố, đến những con hổ sư tử trong vườn thú, và cả những bầy khỉ trên núi khỉ gần đó…
Tất cả sẽ biến dị, và khả năng thích ứng với sự biến dị này trong cơ thể động thực vật sẽ mạnh hơn con người.
Cũng chính vì vậy, ở giai đoạn đầu, con người trong cuộc chiến với sinh vật biến dị đã trở thành bên yếu thế.
Mãi đến sau này, con người mới bắt đầu thu thập tinh hạch từ động thực vật biến dị đã bị tiêu diệt để hấp thụ năng lượng, tăng cường dị năng cho bản thân, loài người mới dần dần trở nên mạnh mẽ, có thể đơn độc tiêu diệt sinh vật biến dị.
Tuy nhiên, tất cả những điều trên đều không liên quan gì đến Phương Ương Ương.
Nhân vật Phương Ương Ương nguyên mẫu là nữ phụ pháo hôi trong quyển tiểu thuyết mạt thế, ngay trong ngày đầu tiên của mạt thế đã bị mắc kẹt trong ký túc xá vì trồng nhiều hoa cỏ trong phòng. Cây cối biến dị, quấn quanh cửa, khóa chặt cô ấy trong ký túc xá.
Không có lương thực, không có nước, cô ấy đã sống lay lắt được bảy ngày, rồi chết ngay từ phần mở đầu của quyển tiểu thuyết mạt thế.
Trong nguyên tác, sự thức tỉnh dị năng của Phương Ương Ương chỉ được đề cập ngắn gọn trong một đoạn: [Toàn cầu biến dị. Vào ngày thứ năm, con người thức tỉnh dị năng, khi cố gắng sống sót trong ký túc xá, Phương Ương Ương trong không thức tỉnh bất kỳ dị năng nào… Dù chỉ cần một trong các hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cũng có thể cứu cô thoát khỏi tình cảnh này, nhưng cô không thức tỉnh bất kỳ hệ nào. Cuối cùng, cô chết trong ký túc xá Xuân Nha của Đại học Tây Trì.]
Phương Ương Ương nghĩ đến đây, lòng dạ run rẩy. Cô quyết định sẽ thu dọn quần áo, vật dụng cá nhân trước khi mạt thế đến và không bao giờ quay lại ký túc xá của nguyên chủ nữa.
Nghĩ đến việc nguyên chủ không có năng khiếu để thức tỉnh dị năng, lòng cô càng thêm buồn bã, nhất thời không biết việc xuyên sách này là tốt hay xấu.
Ung thư tuyến tụy – một trong những loại ung thư ác tính có tiên lượng kém nhất, dù có điều trị ở bệnh viện, cô cũng không sống nổi qua tuổi hai mươi.
Xuyên vào quyển tiểu thuyết mạt thế, trở thành một nữ phụ pháo hôi chết sớm, hơn nữa còn là một nhân vật không có dị năng… dù có tránh khỏi cái chết ban đầu, trong môi trường khắc nghiệt của mạt thế, cô có thể sống được bao lâu?
Phương Ương Ương chìm vào im lặng.
Cô vô thức đưa tay lên, cắn khớp ngón tay trong sự lo lắng căng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khung cảnh xung quanh.
Đại học Tây Trì, trong quyển tiểu thuyết mạt thế, là trường đại học tốt nhất trong cả nước, có nguồn học sinh ưu tú, chỉ có những người xếp hạng trong top 100 toàn quốc mới có cơ hội theo học. Sau khi mạt thế đến, nhờ vào đội ngũ giáo sư, học sinh xuất sắc và có chiến lược, tỷ lệ sống sót của thầy trò lên tới 60%, và đã lưu giữ được lực lượng tinh anh nhất của Hoa Quốc cho sự phục hưng của loài người sau này.
Nam chính, nam phụ thứ hai và thứ ba đều là sinh viên của Đại học Tây Trì.
Yến Phong Cập, là sinh viên năm tư Học viện Y, được giữ lại trường để làm nghiên cứu sinh, thành tích xuất sắc, là người tinh hoa trong số những người tinh hoa. Hắn đã tổ chức và hợp tác với các giáo viên và học sinh của Đại học Tây Trì đưa ra những quyết định sáng suốt, cứu sống phần lớn sinh viên và giáo viên của trường và đưa họ di cư tập thể đến khu vực an toàn.
Mạnh Tử Chiêu, là sinh viên năm hai Học viện Hàng không, thể chất tuyệt vời, gia đình có sự nghiệp hàng không, đã có chứng chỉ bay hợp pháp ở nước ngoài, và trong quyển tiểu thuyết mạt thế, y là một trong những lực lượng quan trọng cho giao thông hàng không sau này.
Đậu Thanh, là sinh viên năm ba Viện Nghiên cứu An toàn Thông tin và Dữ liệu Lớn, chuyên ngành tin sinh học, là một học bá, sau này đã đóng góp lớn trong việc nghiên cứu ra loại thuốc chữa trị động thực vật biến dị cho con người.