Ngày thứ hai của mạt thế.
Vẫn không có tín hiệu.
Nhiều người điện thoại đã cạn kiệt pin, cuối cùng phải tắt máy; có người đang giúp dì nhà ăn chuẩn bị bữa sáng, nhà ăn vẫn như hôm qua, điện chập chờn; còn có người đứng ở cửa kính quan sát bầu trời bên ngoài, cúi đầu ghi chép lại những động vật biến dị mà họ nhìn thấy trong tầm mắt.
“Khu ký túc xá Giang Phổ, các cậu nghĩ còn bao nhiêu sinh viên sống sót ở khu này?”
Mạnh Tử Chiêu nghe thấy có người lo lắng nói, y nhíu mày, nở một nụ cười rạng rỡ:”Sẽ không có thiệt hại trên diện rộng đâu, hiện tại vẫn chưa bị cắt nước mà.”
Cơ thể con người có thể sống sót trong tình trạng không có thức ăn nhưng có nước trong hơn hai mươi ngày.
Đây là thông tin đã được thực nghiệm và có dữ liệu đáng tin cậy.
Giọng nói của Mạnh Tử Chiêu rất trong, những người vốn dĩ đang tiêu cực nghe thấy cũng không khỏi thả lỏng đôi chút.
“Mặc dù tôi chỉ là phi công,” Mạnh Tử Chiêu với tư cách là một người ngoại đạo “không hiểu về dữ liệu thí nghiệm”, cười tươi nói: “Nhưng tôi cũng biết, chỉ cần chúng ta có nước, chúng ta có thể sống ít nhất hơn hai mươi ngày.”
Sự căng thẳng và lo lắng treo lơ lửng trong lòng mọi người, chẳng gì khác ngoài việc—thế giới này đã thay đổi, bên ngoài có những động vật hoang dã đáng sợ, thậm chí cả những con chim trên cây như cũng biến dị, mọc ra chiếc mỏ sắc bén hơn… Bảy mươi chín người, thực phẩm chỉ đủ cho năm mươi người duy trì trong một tuần, giờ đây xem ra chỉ đủ cho họ cầm cự được nửa tuần.
Ai cũng đều ích kỷ, ai cũng muốn sống sót.
Hệ thống cung cấp nước của thành phố không biết sẽ hỏng hóc khi nào. Khu ký túc xá không giống những nơi thông thường, sinh viên ở đây cơ bản đều có sẵn thùng nước, chậu rửa mặt,… đủ để họ dự trữ nước khi mạt thế xảy ra, để uống trong thời gian sau đó.
Chưa kể, khu ký túc này có gần cả ngàn sinh viên, không ít sinh viên năm ba, năm tư bận rộn với đồ án tốt nghiệp, luận văn. Những sinh viên loại này thường tích trữ bánh mì, mì ăn liền, đồ ăn vặt… trong ký túc xá vì bận học.
Đủ để cung cấp cho họ sống ổn định một thời gian trong tình huống này.
Yến Phong Cập nói: “Đúng vậy, chỉ cần không bị cắt nước thì sẽ không sao đâu.”
Vào ngày thứ hai của mạt thế, trong số bảy mươi chín người, đã có người vào kho của nhà ăn để kiểm kê nồi, chén, bát đĩa, tranh thủ lúc đường ống vẫn còn nước, bắt đầu tích nước.
Bất ngờ, một giọng nói nữ mềm mại và ngọt ngào vang lên: “Sẽ không bị cắt nước đâu, dù có cắt nước thì cũng có cách giải quyết.”
Là Phương Ương Ương.
Cô dựa vào bạn trai mình—một chàng trai trẻ có khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, đeo cặp kính, trông thư sinh và ưa nhìn, cô cũng không kém phần xinh đẹp, dưới ánh đèn huỳnh quang mờ ảo trong đại sảnh nhà ăn, đôi mắt cô trong suốt, đường nét thanh tú, khiến người ta không thể rời mắt.
Mọi người đều nhìn về phía cô, cô như bị mọi người nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, đôi tai ửng hồng lên một chút.
“Đại học Tây Trì có hệ thống cấp nước dự phòng,” cô nói về điều mà không ai biết, nhất thời khiến mọi người sững sờ: “Hệ thống cấp nước dự phòng của khuôn viên trường là hồ Tĩnh.”
Hồ Tĩnh nằm trong khuôn viên trường Đại học Tây Trì, từ lâu đã là một trong những hồ nước trong trường, nhưng không nổi tiếng bằng hồ “Matcha” trên mạng.
Ấn tượng của mọi người về hồ Tĩnh chỉ dừng lại ở chỗ hồ này khá lớn, cách xa khu giảng đường và ký túc xá, nằm ở phía sau núi của trường.
“Gần hồ Tĩnh còn có một trạm phát điện dự phòng của trường, nếu thật sự mất điện mất nước hoàn toàn, chỉ cần tìm thấy thầy cô và bạn bè học chuyên ngành điện lực trong trường…”
“Cơ bản là có thể giải quyết được vấn đề.”
Cô nói xong vài câu rồi dựa đầu vào cánh tay của Đậu Thanh, im lặng không nói thêm gì nữa.
Tất cả những điều cô vừa nói, trước đây mọi người chưa từng nghe nói đến.