“Anh và mấy anh chị làm số liệu đến tận khuya mà không về ký túc sao?”
“Ừ.” Yến Phong Cập đáp.
“Còn tôi với họ thì vừa mới đi tập thể dục buổi sáng.” Sinh viên chuyên ngành hàng không cần phải có thể chất tốt, các bài tập trên thang xoay và những bài khác đều là bắt buộc, gần đến kỳ kiểm tra nhỏ, ngoài Mạnh Tử Chiêu ra, những người khác đều tranh thủ sáng sớm sân vận động chưa đông người, tập luyện để tăng cường độ quen thuộc.
Yến Phong Cập và Mạnh Tử Chiêu, cả hai đều là những người nổi tiếng trong trường, một là đàn anh, một là đàn em, từng gặp mặt chào hỏi nhau trong trường, trong cuộc sống thực tế họ cũng là những người quen biết nhau.
Một người là phú nhị đại, là con cái ưu tú điển hình trong tầng lớp thượng lưu, lớn lên trong đại viện, đầu óc thông minh, thủ đoạn giỏi giang; một người là người kế nghiệp ngành hàng không, mới mười tám tuổi đã lấy được chứng chỉ bay ở nước ngoài, trở về nước với thành tích xuất sắc để học ngành hàng không, khuôn mặt đẹp trai, tính cách cởi mở, quan hệ xã hội rộng.
Ba của hai người cũng có mối liên hệ thân thiết, theo lý mà nói, mối quan hệ của họ không tệ.
Nhưng trên thực tế, họ không thể nói là rất hợp nhau.
“…”
Mạnh Tử Chiêu giỏi giao tiếp, không ít nói giống như Yến Phong Cập, nhưng lúc này y cũng không có tâm trạng nói chuyện, chỉ nhíu mày, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem các bạn cùng lớp có theo kịp hay không.
Trên đường có thể thấy vết máu lấm tấm, những mảnh vụn của máu thịt, quần áo của con người… Đường đi khó khăn, con đường bê tông tưởng chừng như có thể đi qua dễ dàng cũng bị rễ cây hất lên làm vỡ mặt đất. Thời gian thực tế di chuyển dần tăng từ mấy chục phút mà họ nghĩ ban đầu.
Từ lúc hai nhóm người gặp nhau vào buổi chiều, trên đường đi họ đã phải vượt qua những con đường bị cành cây chắn ngang, tránh khỏi nhóm mèo chó hoang lớn tụ tập, họ không thể bỏ qua những cảnh tượng kinh hoàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sinh viên y khoa thì còn đỡ, vì đã từng giải phẫu động vật, nhìn thấy các thầy cô giáo hiến xác, nên họ có thể chấp nhận những cảnh tượng này.
Sinh viên ngành hàng không vừa đi về phía nhà ăn, vừa cố gắng kìm nén cơn buồn nôn.
Họ biết mục tiêu là đến nhà ăn, nhưng không biết vì sao phải đến nhà ăn, cho đến khi Yến Phong Cập giải thích lý do đơn giản cho họ:
“Nhà ăn Giang Phổ có kho thực phẩm dự trữ, gần đó có hai cửa hàng tiện lợi, gần ký túc xá còn có một bệnh viện trường.”
Đại học Tây Trì có diện tích hàng nghìn mẫu, khuôn viên rộng lớn, ngoài khu ký túc xá sinh viên ra còn có khu cư trú dành cho giảng viên và gia đình của họ nữa.
Toàn bộ trường đại học như một xã hội thu nhỏ, có đầy đủ cơ sở mua sắm, y tế, giải trí bên ngoài trường.
“Và nơi gần nhất có Đài Âm Nhạc chỉ cách nhà ăn Giang Phổ hai trăm mét.”
Đài Âm Nhạc trong khuôn viên trường, là nơi sinh viên chuyên ngành phát thanh của Học viện Văn Thể thực hiện các hoạt động văn hóa giải trí của trường, những thông báo hàng ngày của trường cũng do Phòng Hiệu trưởng, Đài Âm Nhạc và các thiết bị phát thanh ở các phân khu khác phát đi.
Có thể nói, nhà ăn Giang Phổ là nơi thích hợp nhất để họ chọn làm nơi tạm trú an toàn vào lúc này.
“Cuối cùng, tường kính bên ngoài nhà ăn rất khó bị phá hủy.”
Trên đường đến đích, họ đã kiểm tra số người nhiều lần:
Nhóm của Yến Phong Cập có năm người.
Nhóm của Mạnh Tử Chiêu có bảy người.
Khi nhìn thấy nhà ăn Giang Phổ, đã là sáu giờ năm mươi phút tối.
Khi đến được nhà ăn Giang Phổ, vừa đúng bảy giờ tối.
Nước thải rò rỉ trên mặt đất bên ngoài nhà ăn, mùi hôi thối bốc lên. Đèn chùm trong sảnh nhà ăn lúc sáng lúc tắt, qua lớp kính, có thể thấy bên trong nhà ăn đủ sức chứa ba trăm người, có hàng chục người đang ngồi, đứng, hoặc dựa vào nhau.
Cả nam lẫn nữ, mặc đồ ngủ, quần áo thường, mặt tái nhợt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.