Nhà bếp bị cháy rụi, nhưng không có người bị thương, cũng coi như là may mắn. Nhưng cũng vì chuyện lần này, Tề thị hoàn toàn bị người Nghiêm gia hù sợ, lập tức phát sốt cao. Lâm Đạm một mặt mời đại phu cho bà, một mặt đi nha môn báo quan, gần như một đêm không chợp mắt.
Có điều người phóng hỏa đã sớm chạy, Lâm Đạm lại là dân thường không quyền không thế, nha môn sẽ không quan tâm nhiều.
Lăn lộn cả một đêm, Lâm Đạm đã kiệt sức, vì trấn an Tề thị cũng không dám ở lại ngõ Tam Xóa Khẩu, trời chưa sáng đã ra khỏi thành, dọn đến căn nhà ở ngoại thành. Nàng không sợ người Nghiêm gia chút nào, nhưng nàng không thể không suy nghĩ đến cảm nhận của mẫu thân và mọi người ở bên cạnh.
Vì thế ngày hôm sau, phát hiện tửu lâu Quê Nhà đóng cửa, người thành Nam thành trợn tròn mắt. Ngày hôm qua lúc người Nghiêm gia tới gây chuyện, việc làm ăn trong tửu lâu vẫn còn tốt, sau đó mọi người đều thừa dịp hỗn loạn chạy đi, còn trộm đi rất nhiều thức ăn. Bọn họ không kiêng nể gì mà bàn tán về việc tư của Lâm chưởng quỹ, dùng suy nghĩ ác độc nhất phỏng đoán cách làm người của nàng, không sợ nàng trở mặt chút nào. Bởi vì bọn họ biết, Lâm chưởng quỹ muốn kiếm tiền nuôi sống người nhà, nhất định nàng sẽ không dám làm mất lòng khách.
Nhưng bây giờ tửu lâu Quê Nhà đã đóng cửa! Lâm chưởng quỹ cũng không buôn bán nữa, cứ như vậy mà đi. Đám người xa quê bọn họ ở thành Nam ăn cái gì, uống cái gì đây? Bọn họ đã từng ăn qua những món ăn quê nhà chuẩn vị nhất, giờ lại quay về những tháng ngày không có mùi vị ấy, ai muốn chứ?
“Lâm chưởng quỹ có ở đây không, đến giờ mở cửa rồi!” Có người không rõ nội tình ra sức gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại, nhất thời có chút sốt ruột. Bọn họ đều làm công việc cực khổ và mệt mỏi nhất, mỗi sáng thức dậy ăn một bát mì Lâm chưởng quỹ nấu, buổi tối trở về mua một ít món hầm gói về cho nhuận miệng, đã thành thói quen. Một bát mì, một miếng thịt, đó là hi vọng lớn nhất trong một ngày của bọn họ, cũng là an ủi tốt nhất, nhưng hiện tại mì không có, thịt hầm cũng không, nháy mắt lòng chùng xuống, không khỏi suy nghĩ nếu sau này ăn không được ăn đồ Lâm chưởng quỹ nấu thì nên làm cái gì bây giờ?
Càng nghĩ đám người càng hoảng hốt, càng đập mạnh lên cửa.
Ngày hôm qua còn chen ở ngõ xem náo nhiệt thậm chí còn tranh nhau cướp đồ ăn của người ta, lúc này ai cũng lộ ra vẻ nôn nóng. Từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể ăn món ăn quê nhà chính gốc trong mơ, không thể thành hiện thực. Đừng thấy đây chỉ là một miếng ăn, nó cũng có thể ảnh hưởng rất lớn đến tâm sinh lý của mọi người.
“Sao lại thế này?” Thang Cửu chen vào đám người, nhíu mày dò hỏi. Hắn cũng giống mọi người, mỗi buổi sáng đều phải đến tửu lâu ăn một bát mì, nếu không cả ngày chẳng có tinh thần.
Tần Nhị Nương đứng ở chỗ rẽ, chống nạnh châm chọc nói: “Đừng gõ, bên trong không có ai đâu. Chiều ngày hôm qua có người tới gây chuyện ở chỗ Lâm chưởng quỹ, đập phá tửu lâu, những người này nhân lúc hỗn loạn cướp đồ ăn của nàng đi, buổi tối lại có tặc tử tới phóng hỏa, đốt cháy phòng bếp. Lâm chưởng quỹ không dám ở lại đây nữa, dọn đi trong đêm, ngày sau chỉ sợ sẽ không quay lại mở tửu lâu nữa. Tối hôm qua còn tìm đến chỗ ta, nói là bán tửu lâu cho ta với giá mười lượng bạc. Các ngươi bịa đặt nữa đi! Bịa đặt đến làm Lâm chưởng quỹ thoái chí nản lòng rời khỏi Kinh thành mới chịu! Sau này ăn không được ăn món ăn quê nhà Lâm chưởng quỹ nấu nữa, ta con mẹ nó uống gió Tây Bắc mất! Ngày thường Lâm chưởng quỹ đối xử với các ngươi như thế nào, các ngươi đều ném ra sau đầu đúng không? Các ngươi cũng không nhìn xem, ở thành Nam này, có ai tặng canh miễn phí cho các ngươi uống? Ai tặng rau ngâm miễn phí cho các ngươi ăn? Ai bỏ thịt hầm để nấu thịt thái chay chỉ vì muốn cho các ngươi nếm một ít mùi thịt, các ngươi không nhớ nàng tốt thế nào thì thôi, ngược lại còn quá đáng tới mức trộm đồ của nàng, các ngươi con mẹ nó đều không phải người!”
“Có người tới đập phá, phóng hỏa?” Sắc mặt Thang Cửu sa sầm hỏi, “Lâm Đạm có bị thương không, bà có biết giờ nàng đang ở đâu không?”
“Ta không biết.” Tần Nhị Nương không dám thô lỗ ở trước mặt Thang Cửu, nhưng khó mà bình tĩnh lại được, hừ lạnh một tiếng rồi đi. Đám người bị ánh mắt bà ấy lướt qua đều cúi đầu, đỏ mặt, trong lòng nuối tiếc không thôi.
Tay nghề Lâm chưởng quỹ quá giỏi, sớm đã làm mọi người trở nên kén ăn hơn, hiện giờ nàng không mở tửu lâu, sau này mọi người không được ăn những món ngon quê nhà như vậy nữa, sự u sầu và khốn khổ rời xa quê hương từ từ dâng lên. Món ăn của Lâm chưởng quỹ không chỉ là ngon, mà còn ẩn chứa tình quê, đủ để an ủi những tâm hồn phiêu bạc. Nhưng bọn họ nhận lấy lợi ích từ nàng lại không nhớ giúp nàng vào lúc quan trọng, trái lại còn hại nàng, thật sự là không bằng súc sinh.
“Sớm biết Lâm chưởng quỹ sẽ tức giận đến đóng cửa tửu lâu, ngày hôm qua có nói cái gì ta cũng sẽ giúp nàng đuổi đám người kia đi!”
“Bây giờ ngươi nói cái này thì có ích gì, người ta đã đi rồi! Nếu ngày hôm qua ta có ở trong tửu lâu, đã sớm cầm gậy ra đánh!”
“Hôm nay ta phải bốc dỡ hàng hóa hai thuyền lận, nhất định rất mệt, còn định buổi sáng ăn thêm một bát mì mới có sức làm việc. Nhưng giờ, tửu lâu Quê Nhà đóng cửa, không còn có mì quê nhà ăn, thật sự ta chẳng có chút tinh thần nào! Có ai biết Lâm chưởng quỹ ở đâu không? Mau tìm nàng về đi, xin nàng đừng đóng cửa, mọi người chỉ sống dựa vào tay nghề của nàng!”
Lời này chẳng nói quá chút nào, thử hỏi những bá tánh cực khổ thành Nam, có người nào sau khi dậy sớm không tới chỗ Lâm Đạm ăn một bát mì rồi mới đi làm việc? Nàng bán mì vừa ngon vừa mềm, thịt thái chay có thể làm ra vị thịt đậm đà, còn tặng miễn phí mỗi người một chén canh xương hầm. Buổi sáng ăn món ngon nóng hổi ở chỗ nàng, cả ngày đều tràn đầy năng lượng.
Lúc nàng mở tửu lâu mọi người cảm thấy chẳng sao, không phải chỉ là một bữa cơm à? Không ăn cũng chẳng chết. Nhưng khi nàng đóng cửa tửu lâu, dường như mọi người cảm thấy thiếu cái gì đó quan trọng, trong lòng trống rỗng.
Mặt Thang Cửu thâm trầm như nước mà rời khỏi ngõ Tam Xóa Khẩu, trong lòng khó chịu hơn ai hết. Không cần đoán cũng biết, đập phá tửu lâu, đốt tửu lâu, đều là người Nghiêm gia không nghi ngờ gì, chỉ cần nghĩ đến những thủ đoạn bỉ ổi của bọn họ, trong lòng hắn lại chán ghét khó tả. Mặt khác, đối với sự im lặng rời đi của Lâm Đạm cảm thấy vô cùng đau lòng, thậm chí có chút tức giận.
Hắn từng nói với nàng không biết bao nhiêu lần, gặp phiền phức có thể tới tìm hắn, nhưng nàng vẫn giống y như mười năm trước vậy, cho dù có chịu đựng bao nhiêu oan ức đều gánh hết trên vai. Như là nàng không cần bất kỳ ai, cứ cô đơn và quật cường như thế mà sống.
Thang Cửu nén nỗi khổ riêng và thương xót xuống đáy lòng, đi chóng đi đến nha môn thành Nam. Quan phủ mặc kệ phải không? Được thôi, hắn tự mình tới quản, ai đập phá tửu lâu, đốt tửu lâu, ai con mẹ nó giao hai bàn tay ra đây!
Thang Cửu đi rồi, Uy Viễn Hầu cũng tới, hỏi rõ ràng tình hình, khuôn mặt phúng phính thế mà cười dữ tợn, “Có người đốt tửu lâu của Lâm chưởng quỹ, ép nàng đóng cửa? Được được được, được lắm!” Dứt lời phất tay áo mà đi. Lại qua một chốc, Điền Kiềm quận vương cũng tới, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta còn nói hôm nay đến mua một ít điểm tâm đặc sản Điền Kiềm gói về cho muội muội, lần này phải nuốt lời rồi. Lâm chưởng quỹ bị bức đến không dám mở tửu lâu nữa? Thật là quá quắt!”
Mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá lẳng lặng tới rồi lẳng lặng đi, lúc trở về đều phái người đi tìm Lâm chưởng quỹ, tiện thể tra chuyện năm đó của nàng, tra một hồi tra đến người Nghiêm gia.
Nghiêm Thủ Nghiệp cho rằng Lâm Đạm vẫn là con nhóc đáng thương không nơi nương tựa năm đó, vừa ra tay là có thể đánh nàng đến hoa rơi nước chảy*, tất nhiên là trong lòng rất đắc ý. Ngươi giúp đỡ tửu lâu Kiều Viên cướp việc buôn bán của ta thì sao nào? Trù nghệ của ngươi xưa không bằng nay có thể làm gì? Ta cướp món ăn của người, sau đó lại nhổ cỏ tận gốc, bảo ngươi ngoan ngoãn xuống hoàng tuyền làm bạn với Lâm Bảo Điền đi!
*Hoa rơi tan tác: Thất bại thảm hại.
Tuy rằng trận lửa lớn ấy không thể thiêu chết Lâm Đạm làm phá hỏng tâm trạng tốt của Nghiêm Thủ Nghiệp, có điều biết hai mẹ con nàng bị dọa sợ mất mật, rời khỏi kinh thành trong đêm, ông ta cũng không keo kiệt cho mấy tên côn đồ một ít phí vất vả.
“Lúc trở về canh chừng ngõ Tam Xóa Khẩu cho ta, nếu các nàng lại trở về, các ngươi liền tiếp tục đốt, đốt chết ta chịu trách nhiệm. Bên nha môn các ngươi không cần lo, ta đã cho người chuẩn bị xong hết rồi, bọn họ sẽ không quản đâu.” Nghiêm Thủ Nghiệp đưa một thỏi bạc qua, đám côn đồ thành Nam vội vàng nhận lấy, ngàn ân vạn tạ đi mất.
“Hôm nay tửu lâu buôn bán thế nào?” Ông ta quay đầu lại hỏi Lâm lão nhị.
“Uy Viễn Hầu đưa mấy chục thân binh tới uống rượu, chiếm hết chỗ trên lầu. Lầu hai cũng có mười bảy mười tám người, buôn bán rất đắt.” Lâm lão nhị dương dương tự đắc nói.
“Uy Viễn Hầu tới? Mau đi lấy rượu ngon nhất tửu lâu mang qua đó đi!” Nghiêm Thủ Nghiệp suy nghĩ một lát, sửa lời lại, “Không được, để tự ta qua tiếp đón khách quý, đưa rượu cho ta.” Dứt lời bê một vò rượu lên đi về phía trước, kính cẩn lo sợ đi đến trước mặt Uy Viễn Hầu, nịnh nọt: “Hầu gia, đây là rượu hoa lê tiểu nữ tự tay ủ, ngày xuân uống là ngon miệng nhất, ngài nếm thử ạ?”
Ông ta rất tự tin tay nghề của Nghiêm Lãng Tình, hẳn là Uy Viễn Hầu sẽ vừa lòng. Trước đây không phải ông ta không tặng rượu cho Hầu phủ nhưng đến cửa còn không vào được nữa là, khó khăn lắm mới trông được Uy Viễn Hầu tới, làm sao mà không nịnh bợ cho được? Chỉ cần uống vò rượu này, tửu lâu của bọn họ sẽ có thêm một chỗ dựa vững chắc.
“Con gái ngươi là Nghiêm Lãng Tình?” Uy Viễn Hầu xác nhận một câu.
“Đúng vậy, Nghiêm Lãng Tình đúng là con gái ta, hiện giờ đang làm ngự trù trong cung.” Nghiêm Thủ Nghiệp kiêu ngạo nói.
Uy Viễn Hầu chỉ vào chén rượu không của mình, cười như không cười nói: “Vậy rót rượu cho ta đi.”
Nghiêm Thủ Nghiệp vội rót rượu, sau đó hai mắt mong mỏi chờ biếu lên, không ngờ bỗng nhiên Uy Viễn Hầu giơ chén rượu lên đập mạnh lên đầu hắn ta, cao giọng mắng chửi: “Mẹ kiếp, ngươi dám lấy nước rượu giả tới gạt bản hầu! Người đâu, mau đập hắc điếm này cho ta!”
“Vâng!” Đám thân binh sớm đã rục rịch lập tức rút bội đao bên hông ra, chém nát bàn ghế, cửa sổ, quầy hàng, chém nát tất cả ở lầu một. Khách ở lầu hai hoảng loạn, nhưng không dám đi xuống, chỉ có thể đứng ở bên rào chắn nhìn xuống. Qua chừng hai khắc, tửu lâu xa hoa đã biến thành một mớ hỗn độn, cả người Nghiêm Thủ Nghiệp toàn là máu nằm dưới đất rêи ɾỉ, nhưng không ai dám qua giúp.
Uy Viễn Hầu còn cảm thấy chưa hả giận, tóm ông ta hung hăng đạp mấy cái, cười khẩy nói: “Đời này bản hầu hận nhất là người bán rượu giả, hôm nay không làm thịt ngươi tính ra ngươi cũng tốt số đó, nhanh đi thắp hương bái Phật đi!” Uy Viễn Hầu đi, khách trên lầu cũng đều lục tục đi, ngoài cửa còn có rất nhiều người vây xem, vươn cái cổ dài xem kịch.
Lúc này Lâm lão nhị mới chạy ra đỡ Nghiêm Thủ Nghiệp lên, thấy mớ hỗn độn dưới đất, lại nghĩ đến tổn thất hôm nay, lòng đau như dao cắt.
Nhưng thế vẫn chưa xong, đại phu còn chưa đến tửu lâu băng bó vết thương cho Nghiêm Thủ Nghiệp, quản gia của Điền Kiềm quận vương lại tới nữa, ôm một con chó chết trong ngực, nói là chết do ăn canh nấm mua mang về ở tửu lâu Nghiêm gia, nhất định phải kéo bọn hắn đi gặp quan. Ngươi nghĩ xem, vốn canh nấm này là mua cho tiểu thư bọn họ ăn, tiểu thư không ăn mới đút cho chó. Nếu tiểu thư ăn thật, lúc này người chết sẽ là ai? Tiểu thư nhà bọn họ phải vào cung làm nương nương, chuyện lớn như vậy, có thể không báo quan à?
Vị quản gia đó cũng không thèm nhìn tiền đường rách nát, chỉ lo sai mấy tôi tới khỏe mạnh đưa Nghiêm Thủ Nghiệp đi, đúng thật đi gõ trống Minh Oan trước cửa nha môn. Mới sáng sớm hết rượu giả đến canh độc, còn ầm ĩ lớn đến như vậy, danh tiếng tửu lâu Nghiêm gia coi như xong đời. Cho dù Nghiêm Lãng Tình được sủng ái, Hoàng đế có thể vì một ngự trù nho nhỏ như nàng ta mà đi khiển trách Uy Viễn Hầu và Điền Kiềm quận vương không? Còn đi thanh minh lời đồn với bá tánh toàn thành nữa? Không có khả năng!
Lâm lão nhị ôm đầu ngồi xổm ở cửa tửu lâu, có chút khóc không ra nước mắt.