Nhìn món ăn hình bán nguyệt trước mặt xếp trong một cái đĩa, vẫn còn bốc hơi nóng lên từng đợt từng đợt, loáng thoáng có mùi thơm ngọt của rượu gạo nhưng không quá nồng, đó là bởi vì lớp bên ngoài đã được bọc bởi bột nếp đã được lên men trong vò, có tính dính cho nên bao chặt lấy mùi hương bên trong.
Uy Viễn Hầu dùng đũa tách lớp bột nếp bên ngoài ra, một mùi thơm riêng biệt ập vào mặt, không chỉ làm y ngây ngẩn người mà đến cả đám người vây xem cũng xôn xao khó nhịn. Vì mùi hương này nồng quá nồng, kết hợp mùi rượu, mùi cỏ cây, mùi nước hầm, mùi thịt và một mùi hương rất nhẹ, hương thơm tầng tầng chồng lên nhau, nhưng không chút hỗn độn, ngược lại làm tăng thêm mong muốn của người khác với món ăn.
Cái gì gọi là món ngon? Có màu sắc hương vị đầy đủ gọi là món ngon. Lâm Đạm làm món này, nhìn không có hình dạng cụ thể, mùi cũng bình thường không đặc sắc, thế nhưng khi ngươi lột lớp gạo nếp bên ngoài ra, để hương thơm bị bao chặt bên trong bay ra, dường như trong nháy mắt món này có linh hồn.
Lát thịt băng ngọc xanh biếc thấm đẫm nước hầm nên một phần đã nhiễm chút đỏ, nhìn qua giống cánh hoa mềm mại, hơi nóng ép mỡ thịt chảy ra thấm vào bột nếp màu nâu sáng, làm cho hai loại nguyên liệu dính chặt vào nhau, trong bột có thịt, trong thịt có bột, cực kỳ ngon miệng.
Uy Viễn Hầu gắp một lát thịt được bọc trong bột nếp, mới cắn một cái đã kinh ngạc nhiên mở to hai mắt. Không thể nào, lát thịt quả nhiên giống y lời Lâm Đạm nói, đã hút no rượu, cắn một cái như uống một chén rượu, trong miệng đều là mùi rượu đậm đà. Nói lát thịt này cũng là một nguyên liệu nấu ăn chi bằng nói đây là một vật chứa rượu khác, chứa đầy vị thịt tươi ngon, sau khi ướp với tương và chao, mùi vị vô cùng phong phú. Lớp bột nếp bao phủ bên ngoài cũng có mùi vị độc đáo, vốn dùng để ủ rượu, sau khi bán lên men thì mềm hơn bột nếp bình thường, cũng ngọt hơn.
Các hương vị ngọt, mặn, tương, rượu hòa quyện với nhau trong miệng, càng nhai mùi rượu càng nồng không phai, lúc sau rượu vào họng hoàn toàn không có cảm giác nóng rát, ngược lại dạ dày cảm thấy ấm áp… Yêu cầu lạ lùng như thế Lâm Đạm đã thật sự làm được, nàng dùng đôi tay khéo léo nấu rượu thành món ăn, hơn nữa mùi vị hết sức tuyệt vời. Uy Viễn Hầu không tự chủ được mà liếc nhìn đối phương, cuối cùng gắp giá đậu ăn.
Giá đậu cũng ngâm rượu, bên trong trộn một ít tiêu, dầu mè, hành thái, rượu chảy ra mang mùi cây cỏ, vô cùng tươi mát ngon miệng.
Uy Viễn Hầu ăn cơm đều phải uống rượu, bình thường chỉ ăn hai đũa đồ ăn, trong bụng đã rót đầy rượu, sau đó ngủ say. Hoàng đế để y hồi kinh để dưỡng bệnh, y càng dưỡng càng gầy, cũng vì lý do này. Hiện giờ, thuộc hạ y thấy y nguyện ý ngồi xuống ăn một bữa cơm đàng hoàng, với lại trông dáng vẻ ăn uống nhìn qua rất ngon miệng không khỏi vui mừng.
Y ăn hết đũa này đến đũa khác, ăn trông rất ưu nhã nhưng tốc độ chẳng hề chậm, qua một lát đã xử lý nửa đĩa Bún thịt ủ rượu, một đĩa giá đậu cũng chỉ còn lại một ít nước sốt. Những khách nhân còn lại nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt sáng quắc, không ngừng nuốt nước miếng. Mẹ nó, tay nghề của Lâm chưởng quỹ quá giỏi, vốn tưởng nàng làm thịt hầm đã là vị trong cực phẩm, không ngờ bún thịt còn thơm hơn thịt hầm, chỉ ngửi chỉ nhìn không được ăn quả thật là tra tấn tàn nhẫn nhất trên đời.
Ừng ực, ừng ực, đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước bọt, người khác nghe không thấy, Uy Viễn Hầu võ công cao cường nên nghe thấy rất rõ ràng, ngẩng đầu nhìn những thị vệ mình mang đến đang cố gắng giả vờ nghiêm túc, y quay đầu nhìn Lâm Đạm: “Cho thuộc hạ ta mỗi người một đĩa bún thịt.”
“Xin lỗi hầu gia, Dương Lâm Phì ta chỉ ủ có một vò, thịt cũng chỉ có một miếng, bây giờ đã bị ngài ăn hết.” Lâm Đạm bất đắc dĩ xua tay.
“Ủ rượu nên ủ một kho, mỗi lần ngươi chỉ ủ có một vò, sao ngươi keo kiệt thế?” Uy Viễn Hầu nhăn mặt nhưng ngữ khí lại ôn hòa hơn nhiều.
“Hồi hầu gia, ta là trù sư, không phải thầy ủ rượu, ta ủ rượu là do hứng thú, không phải chuyên ủ để bán.” Lâm Đạm không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.
Uy Viễn Hầu híp mắt nhìn, thấy nàng chẳng có chút lo sợ gì, có chút bất đắc dĩ đứng lên. Bữa cơm này ăn quá ngon, cũng quá hợp khẩu vị y, ăn lần thứ nhất y còn muốn ăn lần hai, lần ba… Vô số lần nữa, nên cũng không dám đắc tội với nàng.
“Quên đi quên đi, cho bọn họ mỗi người một cân thịt hầm, cái này ngươi luôn có chứ?”
“Có, các vị đại ca muốn ăn cái gì, chỗ ta có giò heo hầm, lỗ tai heo, thịt ba chỉ hầm, gà hầm, vịt hầm… Đậu hủ chay hầm, lỗ ngó sen thái, đậu tương… Cũng có nhiều mùi vị, có ngũ vị hương, cay rát, chua cay, ngọt…” Lâm Đạm kiên nhẫn tiếp đón một đám thị vệ. Những người này vừa rồi còn hung hăng, hùng hổ, lúc này tất cả đều mỉm cười sáng chói, ùa ra nhìn nồi súp trước cửa như ong vỡ tổ, trông ai cũng thèm nhỏ dãi.
Lúc này Thang Cửu mới rời khỏi bên cạnh Lâm Đạm ngồi xuống đối diện Uy Viễn Hầu, cầm lấy đũa lo gắp đồ ăn cho mình.
Uy Viễn Hầu vội chặn đũa hắn lại, cười khẩy nói: “Muốn ăn tự mà gọi.”
Thang Cửu không thèm để ý, thay đổi hướng tiếp tục gắp đồ ăn, Uy Viễn Hầu tiếp tục chặn, hai người coi đũa như bảo kiếm, ngươi tới ta đi đấu mấy chục phiên qua lại, đấu đến nổi điên, thiếu điều vén tay áo trực tiếp làm một trận.
Lâm Đạm đang bận rộn thấy vậy liền tranh thủ nói: “Gạo nếp tính dính, khó tiêu, buổi sáng không được ăn quá nhiều. Hầu gia ngài ăn nửa đĩa là đủ rồi, ăn nhiều không khéo lát nữa đau dạ dày.”
Dạ dày Uy Viễn Hầu sớm đã bị cồn ăn mòn hỏng rồi, lúc không đau nhìn có vẻ bình thường, khi đau bụng như đao cắt, mồ hôi lạnh đầm đìa, cực kỳ khó chịu. Nghe thấy vậy y có hơi sửng sốt, đợi phản ứng lại Thang Cửu đã gắp hết bún thịt dư rồi.
“Tiểu tử thối này...” Y đập mạnh đũa lên bàn, sau đó từ từ vén tay áo. Ngay lúc này, Lâm Đạm bưng một chén cháo và một đĩa các hạt lựu đỏ đỏ trắng trắng đi tới, ôn tồn nói: “Ăn không no thì uống chút cháo đi, buổi sáng uống cháo tốt nhất.”
Cháo này không phải cháo bình thường, mà là cháo ninh với súp sữa qua một đêm, trong đó có thịt gà và thịt giò hầm mềm trộn với rau dền xắt nhỏ, màu trắng trong xanh, trông rất đẹp, mùi đặc biệt thơm nồng.
Tâm tình đắc ý của Thang Cửu nháy mắt tan nát, trầm giọng nói: “Mau ăn nhanh đi, đây là canh chim trĩ, tương truyền do Bành Tổ Sở làm, được xưng là thiên hạ đệ nhất canh, tốt cho dạ dày.”
Sắc mặt khó coi của Uy Viễn Hầu hơi hòa hoãn, nhân lúc cháo còn nóng húp một ngụm cháo, hai mắt lập tức bừng sáng. Y không thể không thừa nhận, buổi sáng húp một chén cháo nóng hổi, đối với cơ thể bệnh nặng mà nói giống như lễ rửa tội.
“Đây là cái gì, mùi rượu rất nồng.” Hắn lấy đũa chỉ vào đĩa nhỏ bên cạnh. Cả nhà Vĩnh Định Hầu đều sành ăn, món nào không biết cứ hỏi bọn họ.
Quả nhiên Thang Cửu biết, “Đây là chao, cũng là dùng rượu ủ.”
Uy Viễn Hầu nếm thử một miếng nhỏ và y bị hương vị độc đáo này chinh phục ngay, y lấy một ít chao xử lý bát cháo với tốc độ gió cuốn mây tan, vẻ mặt thỏa mãn miễn bàn. Bọn thị vệ của y cũng ăn đến miệng bóng nhẫy, còn liên tục giơ ngón cái lên khen tay nghề Lâm chưởng quỹ quá giỏi.
Ba khắc sau, Uy Viễn Hầu đặt mười nén vàng lên bàn, cảm thấy hài lòng dẫn một đám thị vệ đi, đi đến nửa đường hình như nhớ ra cái gì đó lại vòng trở về, bắt lấy mấy tên côn đồ định lặng lẽ trốn đi, đè ở trước cửa tửu lâu Quê Nhà, hung hăng đánh gãy chân.
“Lâm chưởng quỹ, ngươi nhìn đi, bản hầu đã giúp ngươi giải quyết đám ruồi bọ rồi, vò Dương Lâm Phì của ngươi…”
Không đợi Uy Viễn Hầu nói hết câu, Lâm Đạm lấy làm tiếc buông tay: “Vò rượu ấy phải ủ ít nhất nửa năm nữa mới uống được, giờ còn chưa tới ba tháng đã lấy ra, coi như hỏng rồi. Nếu hầu gia muốn uống, phải chờ thêm nửa năm nữa.”
Vẻ mặt ôn hòa của Uy Viễn Hầu hơi cứng đờ, nghiến răng nhìn chằm chằm Lâm Đạm, cuối cùng bất đắc dĩ chịu thua nàng, hét lên với bọn thị vệ: “Đi, theo bản hầu đi bắt thổ phỉ!” Không có đám thổ phỉ kia lộn xộn quá hỏng đồ, y làm gì đến nỗi bị một tiểu cô nương chèn ép.
Lâm Đạm dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó đi vào trong tiếp tục nấu mì, xem như không nhìn thấy mấy tên côn đồ nằm dưới đất. Nhìn nàng tính tình ôn hòa, nhưng dường như lại thiếu đi một ít thất tình lục dục, làm gì mà thương hại những người này. Thang Cửu sai vài người mang mấy tên côn đồ đi, để tránh cản trở kinh doanh.
“Lâm Đạm, đây là di vật của phụ thân nàng.” Hắn lấy một quyển sách ố vàng từ trong lòng ngực ra, giải thích: “Cho dù Uy Viễn Hầu không gọi tên ta, hôm nay ta cũng định nói thật với nàng. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã nhận ra.” Chính Lâm Đạm đã dạy hắn —— đạo đức của một người quan trọng hơn năng lực nhiều, nó cũng khiến cho hắn vô cùng hối hận và tự trách mình. Cho nên mười năm qua, hắn chưa bao giờ quên tiểu cô nương quật cường này. Hắn vẫn luôn muốn biết đối phương có ổn không, từ chối sự giúp đỡ của mọi người, nàng có thể đi bao xa.
Sự thật chứng minh Lâm Đạm có thể đi rất xa, so với hắn tưởng tượng còn muốn xa hơn.
“Cảm ơn thế tử.” Lâm Đạm nhận sách mở ra xem, phát hiện đây quyển sách dạy nấu ăn, năm đó phụ thân nàng thêm vào một nửa phần sau sách dạy nấu ăn của Nghiêm gia.
Thang Cửu giải thích: “Đây là Nghiêm Lãng Tình bảo ta đưa lại cho ngươi. Nàng ta cầm sáu mươi trang trước của sách dạy nấu ăn Nghiêm gia đi rồi, mấy năm nay chưa từng nấu các món phụ thân nàng nghiên cứu ra. Đây là di vật của phụ thân nàng, tất cả đều là của nàng.”
“Chưa từng nấu các món phụ thân ta nghiên cứu?” Lâm Đạm lặp lại câu nói, cười lạnh.
Thang Cửu cảm thấy nụ cười này có chút kỳ lạ, đang muốn tìm hiểu thì thấy Tần Nhị Nương đi tới, lắp bắp nói: “Lâm chưởng quỹ, vừa rồi ngươi nói trộn cho ta một phần thịt hầm khẩu vị Kiềm Châu, giờ có định làm không?” Những người khác đều bị Uy Viễn Hầu dọa đi rồi, duy chỉ có một mình bà mạnh mẽ ở lại dù có nói hơi lắp.
“Làm ngay, xin ngài chờ một lát.” Khi đối mặt với khách, Lâm Đạm lập tức thu lại nụ cười giả dối, trở về làm một Lâm chưởng quỹ dịu dàng kiên nhẫn.
Tần Nhị Nương trộm ngó Thang Cửu, trong lòng có chút e ngại. Bà ấy nhận ra người này, là thế tử của phủ Vĩnh Định Hầu, mới vừa đánh thắng một trận, được Hoàng đế triệu đến Binh Bộ nhậm chức. Tỷ tỷ hắn là Quý phi nương nương được sủng ái nhất trong cung, phía trên không có Hoàng hậu có thể nói là quyền thế ngút trời.
Tửu lâu này đúng là quá thần kỳ, người lui tới đều là đại nhân vật, may mắn lúc trước không đắc tội với Lâm chưởng quỹ. Bà ấy vừa nghĩ vậy thì thấy một nam một nữ đi vào, khuôn mặt tương tự nhau, hẳn là huynh muội, phía sau còn có tôi tớ đi theo. Trùng hợp, Tần Nhị Nương cũng nhận ra nam tử kia, không tự chủ được run lên.
Chỗ của Lâm chưởng quỹ này thật đúng là ngọa hổ tàng long, lại một vị quý nhân chọc không nổi tới!