Hai vị vương gia cùng nhau thưởng thức ‘Ngư kim mao sư tử’, rõ ràng không cần thiết phải làm thêm một phần nữa, Lâm Đạm vẫn không ngừng thúc giục tiểu nhị, lấy mấy miếng thận lợn tươi, thái hoa, nhanh chóng bỏ vào nồi cho ra hình hoa, sau đó dùng tương vừng, bơ lạc, dầu đỏ, dấm, đường trắng, chờ gia vị đặc sệt lại thành nước tương vừng đặc sệt rưới lên miếng thận, giải thích: “Lúc rưới nước sốt, nước, dầu, tương vừng vàng, bơ lạc nhất định phải đánh tan, chỉ có đánh tan và đều, nước sốt mới không bị nhỏ giọt trên miếng thận, ngươi xem đi.”
Nàng gắp một miếng thận lên ý bảo mọi người cẩn thận quan sát. Chỉ thấy miếng thận được bao phủ một lớp nước sốt đặc và dày, không cần nếm chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được mùi vị thơm ngon của nó. Nhưng mà nước sốt vừa đặc vừa dày như vậy mà bao chặt lấy mặt ngoài miếng thận chưa nhỏ lấy giọt nào, điều này giữ cho hương vị trọn vẹn.
Tiểu trù sư thường được gọi là Tiểu Cầu nghiêm túc nhìn, sau đó nhanh viết lại bí quyết món này.
“Lấy nó ra.” Lâm Đạm rửa chảo sạch sẽ, tiếp tục làm món tiếp theo. Hai vị Vương gia thân phận tôn quý, hơn nữa đã ăn xong, để bọn họ từng người từng người chờ thì không hay, nàng cần phải chọn mấy món làm đơn giản, xào nấu nhanh, mau chóng đưa một bàn yến hội đầy ắp lên, như vậy mới đẹp, khách cũng ăn được thoải mái.
Rất nhiều đồ khô chưa sơ chế không thể dùng, Lâm Đạm đành phải đi kiểm tra lu nước, phát hiện bên trong có mấy con hải sâm sống và mấy con bào ngư, vội vớt ra rửa sạch.
“Ta muốn làm một đĩa rau sống trộn hải sâm, trong tửu lâu các ngươi có băng khối không? Có thì mau lấy mấy khối ra đây.” Lâm Đạm một bên nói chuyện một bên xử lý hải sâm.
“Có có có, Chu Phúc, ngươi chạy xuống hầm mang mấy khối băng lại đây!” Tiểu Cầu xoay người sang chỗ khác sai sử người giúp việc trong bếp. Người giúp việc trong bếp đã dừng làm việc từ khi Lâm Đạm bắt đầu sơ chế hải sâm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một có thể học được bí kiếp làm bếp cao cấp.
Chu Phúc chạy xuống hầm, sợ lúc mình đi Lâm chưởng quỹ lại dạy thêm kỹ năng gì đó, mình không học được.
Lâm Đạm mổ bụng hải sâm sống, cắt bỏ nội tạng, rửa sạch sẽ, sau đó cắt thành khúc, giải thích: “Xử lý hải sâm sống khá phiền phức, phiền phức ở đâu thì đó chính là không nắm bắt được độ lửa tốt, lửa to hải sâm bị chín quá, chất thịt cứng khó cắn, lửa nhỏ thì lại không chín, có mùi tanh. Ta dạy mọi người một cách, đó chính là chờ nước sắp sôi trào cho một ngón tay vào, nếu ngón tay chỉ có thể ở trong nước một nhịp thở, sau khi rút ra da bị bỏng không chịu được, lúc đó lửa được rồi. Nấu hải sâm xong để vào nước lạnh làm mềm ảnh hưởng vị, lúc này lại nấu thêm một lần nữa, đổ vào nước đá đông lạnh, thịt hải sâm sẽ săn lại nhanh chóng, ngoài mềm trong dai vị rất độc đáo, cực phù hợp trộn rau.”
Nàng nấu hải sâm xong để vào nước đá đợi dùng và lấy một cái nồi khác chuẩn bị làm nước sốt trộn rau, cho ớt tươi và hành lá cắt khúc nhỏ, tỏi băm nhuyễn, nước tương, dấm chua, dầu mè trộn vào nhau, khuấy thành nước sốt màu nâu, rưới nước sốt lên hải sâm ướp lạnh, thế là xong.
Tiểu Cầu vội lấy đũa gắp một miếng, Thang Cửu và lão chưởng quỹ trừng mắt nếm một chút, mắt phượng hẹp dài lập tức bừng sáng. Mùi vị món Hải sâm trộn rau sống này quá tuyệt vời, hải sâm không có chút mùi tanh nào, ngược lại còn tăng thêm vị tươi, giòn giòn còn có chút mềm, lớp thịt mềm bên ngoài hòa với sốt trộn rau chua cay, hương vị ngon không tả được.
Tiểu Cầu có chút hối hận, hối hận mình không nên gắp một đũa này, không gắp thì hắn ta sẽ không biết món này ngon cỡ nào, lúc tiểu nhị mang đi hắn ta sẽ không thấy đau lòng.
Đôi mắt chim ưng của Thang Cửu nhìn chòng chọc tiểu nhị, làm đối phương sởn tóc gáy, hận không thể dán người vào chân tường đi.
Lâm Đạm lấy bào ngư ra, tiếp tục giải thích: “Bào ngư sống không ngon bằng bào ngư khô, không đủ tính đàn hồi, nhưng ta có một cách có thể làm bào ngư khô ngon không kém gì bào ngư sống, đó chính là phương pháp xử lý nước đường, trước tiên cho bào ngư sống vào băng khối đông lạnh định hình, sau đó ngâm trong nước đường, ngâm vào là dễ dàng cọ sạch lớp màng đen bên ngoài.”
Nàng cầm bào ngư ngâm trong nước đường trong tay, nhẹ nhàng cọ chải, quả nhiên lớp màng làm thế nào cũng không rửa sạch thế mà bong ra, lộ ra phần thịt trắng nõn, trông cực kỳ ngon.
“Cọ chải sạch sẽ bào ngư sống rồi mang đi nấu, xong rồi gỡ bỏ vỏ lấy thịt, đợi làm món ăn. Dùng cách này sơ chế bào ngư sống, vị mềm mại, có tính đàn hồi, gần như giống bào ngư khô. Bây giờ ta làm món bào ngư sống kho, cho vào một lượng muối tinh vừa phải, đường trắng, rượu gia vị, nước dùng, ninh bằng lửa nhỏ một lát, đun đến thành màu đỏ tươi, cuối cùng để lửa lớn thêm bột vào cho sệt. Xong rồi, ta múc ra cho các ngươi nếm thử chút.”
Lâm Đạm múc một con bào ngư bỏ vào trên một cái đĩa nhỏ, còn lại để tiểu nhị mang ra ngoài. Mọi người ùa vào thử nhưng đều bị Thang Cửu đẩy ra. Hắn ỷ mình có võ, gần như chiếm hết một nửa con bào ngư, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Sau khi làm vài món ăn mặn, Lâm Đạm rửa sạch nấm đầu khỉ cho vào sữa đậu nành nấu, nấu gần chín thì vớt ra, tiếp tục nấu trong súp xương hầm, cho thêm một số gia vị khác nào từ từ nấu thành một nồi súp màu hồng, đợi đến khi nấm đầu khỉ chín rục, bên ngoài rục ra trông giống bộ não, mới dùng muôi cẩn thận vớt ra, thêm bột vào cho nước súp sệt lại.
Lúc tiểu nhị mang thức ăn ra tất cả mọi người đều choáng váng, nghi hoặc nói: “Lâu rồi tửu lâu chúng ta không có mua não khỉ, bộ não khỉ béo ngậy này ở đâu ra?”
“Món này tên là ‘Súp não khỉ hồng’, làm bằng nấm đầu khỉ. Đầu tiên dùng sữa đậu nành khử mùi tanh, sau đó nấu bằng súp xương, cuối cùng dùng súp hồng nấu cho có vị thịt, nấu qua ba loại súp, chẳng những giữ được vị tươi của nấm mà còn làm tăng vị thịt và mùi tanh đặc trưng của tuỷ não, có thể đánh lừa.”
Đừng thấy Lâm Đạm nói đơn giản như thế, chứ làm thì khó càng thêm khó, độ lửa như thế nào, thêm gia vị gì, khi nào thì đổi súp, khi nào vớt ra, tất cả đều phải có kiến thức, sai một bước là đi một dặm; mạnh tay một chút là nấm đầu khỉ nát ngay, mỗi một khâu nhỏ đều phải có kỹ thuật.
Cho dù mọi người ở đây nhìn tận mắt Lâm Đạm nấu cũng không thể nắm bắt được tinh hoa. Trù sư cao cấp đúng là như thế, nếu nàng không nói toạc ra thì dù có xem một trăm lần cũng không học được tí gì, đây chính là cái gọi là “Thìa càn khôn trong tay, vàng thật không sợ lửa”.
Thang Cửu cầm lấy đũa trước sau như một, định chọc vào nấm đầu khỉ nếm chút, nhưng bị Lâm Đạm đưa muỗng dài ra cản lại, bất đắc dĩ nói: “Đại ca ngài kiềm chế chút đi, vất vả lắm ta mới làm được hình não khỉ, ngài chọc đũa vào, não khỉ mất một miếng, khách sao ăn được nữa?”
Thang Cửu hậm hực buông đũa, mùi hương của ‘Súp não khỉ hồng’ cứ quanh quẩn ở chóp mũi, bảo hắn chịu sao nổi, vì thế trộm chạy đến tiền đường, thầm nghĩ mình không ăn được, nhìn người khác ăn cũng tốt. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, nhìn người khác mà mình không được ăn còn tàn nhẫn hơn.
Tiền đường vắng vẻ giờ đã ngồi chật ních khách, đều bị những món ăn trên bàn hai vị Vương gia hấp dẫn đến. Tiểu nhị hỏi bọn họ muốn ăn món gì, bọn họ chỉ phía bên cạnh, thúc giục: “Giống bên bàn Thành thân vương, làm cho ta giống hệt bên đấy, nhanh lên đó!”
Trong không khí đủ loại mùi hương, làm người ta chảy nước miếng đầy đất.
Thế vẫn chưa xong, Thành thân vương một bên ăn một bên bàn về món ăn, nói cực kỳ to: “Ối chà, ‘Hải sâm trộn rau’ này cũng quá tươi rồi, vị giòn tươi quá ngon! Không dễ gì nấu được hương vị như thế này, lửa lớn thì cứng, lửa nhỏ thì sống không nấu được. Cái này lửa phải vừa đủ, vừa đủ mới được!” Vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên.
Cung thân vương thừa dịp Thành thân vương nói chuyện, gắp đồ ăn như cái máy bỏ vào miệng, ăn đến miệng bóng nhẫy.
“Ồ, đây là bào ngư khô hay là bào ngư sống? Vị tươi thế này hẳn là bào ngư sống, vị vừa mềm vừa dai lại giống bào ngư khô, quào, ta không nếm ra!” Thành thân vương một bên ăn một bên chép miệng.
Tiểu nhị khom người đáp: “Vương gia, món này dùng bào ngư sống, phương pháp xử lý tương đối đặc thù, cho nên vị độc đáo một chút.”
Thành thân vương liên tục xua tay: “Cái này có chỗ nào độc đáo một chút chứ, đây là vô cùng độc đáo! Ta từng ăn qua vô số bào ngư, hương vị này là vừa miệng nhất, ưu điểm là kết hợp hoàn mỹ giữa bào ngư khô và bào ngư sống!”
Cung thân vương vẫn không nói gì như cũ, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
“Não khỉ ngấm dầu?” Ăn đến món cuối, Thành thân vương cảm thất rất hài lòng: “Từ sau khi phía Nam gặp nạn, đã hơn nửa năm bổn vương không được ăn Não khỉ ngấm dầu, ngon miệng, thật sự ngon miệng, súp dầu đỏ ngấm vào trong não, cắn một cái có nước bắn ra ở kẽ răng, mùi tanh nhẹ kết hợp với vị tươi nhẹ, hết sức tuyệt vời!”
Thành vương gia hung hăng giật cái thìa Cung thân vương đưa ra, kéo thức ăn về phía lòng ngực mình.
Tiểu nhị cẩn thận giải thích: “Vương gia, món này không phải não khỉ mà là nấm đầu khỉ, ngài nếm lại thử xem?”
“Hả, nấu bằng nấm đầu khỉ?” Thành thân vương trợn tròn mắt, nếm thử mãi nhưng vẫn không nhận ra cái gì không đúng, “Ơ, không đúng, bổn vương ăn não khỉ không có mấy trăm cũng mấy chục, sao mà không nhận ra? Đây là não khỉ đúng không, là mẻ mới nhất, mới vừa đập sọ lấy não khỉ ra, ngươi đừng lừa bổn vương!”
“Thật không lừa ngài, đây là dùng nấm đầu khỉ nấu.” Tiểu nhị dở khóc dở cười.
Thành thân vương không nói gì nữa, tránh móng vuốt đệ đệ nhào tới cướp, vài ba miệng đã ăn sạch nấm đầu khỉ, lau miệng than thở: “Không cần biết đó là não khỉ hay là nấm đầu khỉ, bổn vương thích mùi vị này! Có thể chế biến đồ chay làm thành món mặn, mà vẫn giữ được mùi vị vốn có như thế, một món mặn độc đáo thế này, bản lĩnh của vị trù sư này……”
Thành thân vương bật ngón tay tay bên trái, sau đó lại giơ luôn ngón tay cái bên phải, kề sát hai ngón tay lại gần nhau, biểu thị ý “Lên đến tột đỉnh”.
“Không kém gì ngự trù trong cung!” Cung thân vương thật lòng tán thưởng.
Khách bị bàn thịnh yến này hấp dẫn tới càng ngày càng nhiều, trong tửu lâu tiếng người huyên náo, dường như quay trở về tháng ngày huy hoàng nhất. Lão chưởng quỹ nhìn đến chảy nước mắt, thầm nghĩ bất cứ giá nào mình cũng phải giữ Lâm chưởng quỹ lại, vị này chính là bảo vật trấn điếm!