- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay
- Chương 24
Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay
Chương 24
Đau.
Nó đau gấp trăm lần so với dự đoán của cô.
Nó không chỉ thiêu đốt máu thịt ở bên ngoài, mà còn như có một luồng sức mạnh tuôn ra, cắt vào vết thương của cô, lấy máu thịt của cô coi như đất dưỡng, điên cuồng phát triển, gần như muốn xé toạc cả lòng bàn tay.
“Vãn Tình!” Phong Dao Tình là người phản ứng đầu tiên, nhưng nàng không có cách nào tiến gần nửa bước.
Ngọn lửa vây quanh người Thẩm Vãn Tình, chặt chẽ vây kín cô.
“Hỏng bét!” Kỉ Phi Thần cũng phát hiện có điều không ổn, không quan tâm đến tên Mặt Nạ Quỷ ở trước mặt, rút kiếm chống đỡ một lá bùa vàng, ý đồ muốn trấn áp luồng sức mạnh tràn ra xung quanh Thẩm Vãn Tình, hét lên: “Sức mạnh của muội ấy đã mất kiểm soát.”
Trong ngọn lửa, Thẩm Vãn Tình cảm thấy linh hồn của mình dần rút ra khỏi cơ thể, đi tới một địa phương trống rỗng, mềm mại.
Đột nhiên, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt cô, vô số hình ảnh chồng lên nhau xuất hiện trước mặt.
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ khi bị đẩy vào đám cháy, không nhìn ra diện mạo ban đầu.
Những khuôn mặt đầy máu và gớm ghiếc sau khi bị lột da.
Ngay sau đó, xung quanh rung chuyển dữ dội.
Những hình ảnh kia dần dần hiện ra từng chút một.
Thẩm Vãn Tình quay đầu lại, nhìn thấy Mặt Nạ Quỷ đang đứng cách đó không xa rất rõ ràng.
Nó nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt phẫn uất, máu chảy ra từ mắt nó, sau đó biến thành tro tàn như một đám khói xanh.
Đây là…
Thẩm Vãn Tình hiểu ra rằng, nếu cô dùng luồng sức mạnh này chạm vào người nào, cô có thể nhìn thấy và cảm nhận được ký ức của người đó.
Đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình dường như lại cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Ngọn lửa nóng rực bao trùm cơ thể cô trong nháy mắt, như thể muốn nuốt chửng linh hồn cô.
Bùm!!!
Một luồng sức mạnh khác đột nhiên lao tới.
Toàn thân cô giống như được ngâm nước nóng, nhiệt độ dễ chịu và thoải mái an ủi linh hồn cô, trong nháy mắt cô rút khỏi cơn đau.
Cùng lúc đó những hình ảnh xung quanh cũng thay đổi.
Bị bao phủ bởi một lớp huyết sắc và bóng tối u ám.
Thẩm Vãn Tình quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc như một tu sĩ đang đứng trước mặt.
Người phụ nữ đang dắt một bé trai.
Cậu bé trông khoảng bảy hoặc tám tuổi, mái tóc đen và đôi mắt đỏ, quần áo rách tả tơi, chân đeo một cái vòng, mắt cá chân bị ma sát mà chảy máu.
Cho dù là một bộ dáng chật vật nhưng biểu cảm của cậu bé kia vẫn rất bình tĩnh.
Đó là biểu cảm không quan tâm đến sống chết, không có linh hồn.
Người phụ nữ dắt cậu bé đi về phía trước, trực tiếp xuyên qua cơ thể Thẩm Vãn Tình.
…
Đó là kí ức của ai?
Hình ảnh trước mặt chập chờn dữ dội.
Nhiều đoạn kí ức vụn vặt nhanh chóng tràn vào, chồng chéo lên nhau và dần trở lên hỗn loạn, mờ ảo.
Tuy vậy nhưng Thẩm Vãn Tình vẫn có thể mơ hồ nhận ra một chút sự kiện.
Cậu bé với xiềng xích, trên cơ thể chồng chất những vết thương, quai hàm bị bóp chặt, bị cưỡng chế đổ vào một bát máu, cưỡng ép nuốt xuống.
Vô số xiềng xích và bùa chú trói chặt lấy cơ thể cậu bé, bắt cậu phải chiến đấu đến chết với lũ quỷ dữ kia, kể cả khi cơ thể không có chỗ nào lành lặn, cậu vẫn phải cố gắng đứng vững.
Một đám tu sĩ mặc áo trắng đứng ở bên ngoài quan sát với vẻ mặt nghiêm túc.
Người phụ nữ kia dẫn cậu bé đi về phía trước, và cuối cùng dừng lại trước lò luyện kiếm.
Trong lò luyện kiếm là ánh lửa dữ dội, sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ bị ném vào.
“Nhảy xuống.” Người phụ nữ ra lệnh.
Cậu bé không động đậy.
Người phụ nữ kia như phát điên, túm lấy tóc cậu bé, kéo cậu về phía lò lửa: “Nhảy xuống!”
Như có quỷ thần xui khiến, Thẩm Vãn Tình vươn tay ra, muốn níu lại cánh tay cậu.
Nhưng rõ ràng là vô ích.
Mặt đất rung chuyển, ngọn lửa bùng cháy càng dữ dội.
Cậu bé cứ như vậy mà bị đẩy xuống.
Không có bất kì biểu cảm nào, không vui không buồn, không sợ hãi, cũng chẳng tức giận.
Đồng tử Thẩm Vãn Tình hơi co lại.
Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt kia.
Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên hiểu rõ đây là kí ức của ai.
Tạ Vô Diễn.
Chỉ có thể là Tạ Vô Diễn mới có vẻ mặt như vậy khi đối mặt trước cái chết.
Nhưng tại sao cô lại có thể nhìn thấy kí ức của hắn?
Trước mắt lại bị bóng tối bao trùm.
Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Vãn Tình cảm nhận ra linh hồn của mình bị kéo trở về cơ thể.
Sau đó chính là cảm giác mệt mỏi, hoàn toàn nhấn chìm đi ý thức.
“Vãn Tình!”
Kỷ Phi Thần sải bước về phía trước, ôm lấy vai Thẩm Vãn Tình, sau đó chậm rãi ngồi xuống, để cô dựa vào l*иg ngực của mình.
Nhìn Thẩm Vãn Tình bất tỉnh, lông mày anh ta nhíu lại, nhưng vẫn không quên ngẩng đầu cảm ơn Tạ Vô Diễn: “Cảm ơn Tạ công tử!” Sau đó ngập ngừng nói: “Tay của huynh…”
Tạ Vô Diễn liếc mắt nhìn cánh tay phải bị bỏng, máu thịt be bét, nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Vừa rồi không biết tại sao linh lực của Thẩm Vãn Tình lại mất kiểm soát, cho dù Kỷ Phi Thần ra toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp được chưa đến một phần ba.
Ngọn lửa kia bùng cháy mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cơ thể cô sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn.
Không còn cách nào khác, Tạ Vô Diễn đành thu kiếm, tiếp cận ngọn lửa.
Sau đó hắn vươn tay ra, trực tiếp xuyên qua ngọn lửa, nắm lấy cổ tay Thẩm Vãn Tình, siết chặt bàn tay be bét máu thịt của cô, thông qua hồn phách của chính mình đi vào quá khứ.
Bằng cách này mới khiến ngọn lửa gần như muốn nổ tung cơ thể cô dập tắt.
Tạ Vô Diễn không quan tâm đến những vết thương này.
Sau khi trải qua những trận thống khổ trước kia, thể chất hắn trở nên đặc thù, vết thương hồi phục nhanh chóng so với người thường.
Điều duy nhất hắn để ý chính là…
Tạ Vô Diễn quay đầu, nhìn người đang dựa vào Kỷ Phi Thần, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ.
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, khuôn mặt nhỏ xinh tái nhợt.
“Đốt Máu Chi Thuật”
Loại bí thuật này rất hiếm người biết đến, từ trước đến nay chỉ có lác đác mấy người có thể sở hữu loại năng lực này.
Người khác không rõ, nhưng Tạ Vô Diễn lại hiểu rõ.
Nhìn thì có vẻ là đốt cháy máu.
Nhưng thực ra lại là hồn phách.
Đây là một loại sức mạnh vô cùng kinh khủng, bị thương càng nặng, sắp hấp hối thì sức mạnh này càng phát huy đến cực hạn.
Thẩm Vãn Tình rõ ràng không biết gì về những điều này.
Nếu không, cô ta sẽ không tùy tiện sử dụng bí thuật này khi bản thẩn còn chưa thể kiểm soát nó thành thạo.
Nhưng cô ta lại làm điều này chỉ để che giấu danh tính của hắn.
Tại sao?
[Hệ thống nữ phụ:
Hệ thống nhắc nhở, kích hoạt nhiệm vụ ẩn [Quá khứ Tạ Vô Diễn]
Ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lấp đầy những khoảng trống trong tiểu thuyết gốc]
Khi Thẩm Vãn Tình vừa tỉnh dậy sau hôn mê liền nghe thấy âm thanh như vậy trong đầu, cô tức giận đến mức muốn nhảy lên bóp cổ hệ thống, sau đó cùng nó đồng quy vu tận.
Đây điển hình là ông chủ vô đạo đức.
Nhân viên của ngươi còn đang nằm trên giường thở oxy mà ngươi còn không quên thúc giục cô chạy KPI.
Thẩm Vãn Tình hít một hơi, cắn chặt răng, khó khăn mở mắt ra.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơ thể như bị rót chì, nặng đến mức không thể động đậy.
“Cẩn thận!” Kỷ Phi Thần ở một bên đang nhắm mắt bị tiếng động đánh thức, lập tức vươn tay ra đỡ Thẩm Vãn Tình, rót cho cô một ly nước, đút cho cô uống.
“Đừng gấp, Mặt Nạ Qủy đã bị tiêu diệt, thương thế của muội quá nặng, còn phải nghỉ ngơi mấy người nữa với được cử động.”
Thẩm Vãn Tình uống vài ngụm nước rồi lại nằm xuống.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Muội bị sao vậy?”
“Ta còn phải hỏi muội đây” Kỷ Phi Thần nhẹ giọng nói “Muội học bí thuật như vậy từ khi nào?”
“Muội cũng không rõ lắm.” Thẩm Vãn Tình đáp “Sau khi bị Mặt Nạ Qủy tấn công, muội mới phát hiện mình có năng lực này.”
Kỷ Phi Thần trầm ngâm trong chốt lát, sau đó duỗi tay ra đắp chăn lên cho cô: “Thôi, muội nghỉ ngơi cho thật tốt. Đừng nhắc chuyện này với ai, ta sẽ thay muội tìm hiểu rõ ràng việc này.”
Nói đến đây, lông mày anh nhíu lại, nhắc nhở: “Nhưng muội phải hứa với ta, về sau nếu không gặp phải tình huống tất yếu thì tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh này.’
Thẩm Vãn Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Gặp chuyện thì tình sau, cứ đáp ứng trước đã.
Trong mấy ngày Thẩm Vãn Tình hôn mê, Kỷ Phi Thần cùng Phong Dao Tình đã đạt chung nhận thức.
Mặc dù họ không biết tại sao Thẩm Vãn Tình lại có thể sử dụng bí thuật này, nhưng rõ ràng điều này có thể liên quan phần nào đến thân thế của cô. Tuy nhiên, một khi để người khác hoặc trưởng lão trong môn phái của gia tộc biết được, nhất định bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Kỷ Phi Thần không muốn để muội muội của mình trở thành công cụ nhầm duy trì sức mạnh cho những đại gia tộc trong môn phái.
Hơn nữa, anh ta cũng hoàn toàn không rõ rằng nếu tiếp tục sử dụng sức mạnh, cơ thể cô có bị hao mòn hay không.
Phong Dao Tình cũng đồng quan điểm với Kỷ Phi Thần, nàng đồng thời cũng cố ý căn dặn Tăng Tử Vân giữ kín chuyện này.
“Tốt.” Kỷ Phi Thần đứng lên, “muội trước cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi bảo đầu bếp nấu cháo cho muội.”
“A, đợi đã!”
Nhìn thấy người sắp rời đi, Thẩm Vãn Tình chống người dậy, vội vàng gọi hắn lại.
Kỷ Phi Thần thấy thế, bất đắc dĩ ngồi lại: “Sao vậy?”
“Ừm… mấy ngày nay vì việc của Mặt Nạ Quỷ, muội ngủ không được ngon giấc, cho nên muốn nghe huynh nói về sự tình phong ấn Ma Tôn.” Thẩm Vãn Tình sắp xếp ngôn ngữ, chuẩn bị bắt đầu từ hắn để hiểu rõ sự tình, “Muội thấy những trưởng lão đều sợ hại, chẳng lẽ Ma Tôn thật sự đáng sợ như vậy sao? Nhỡ đâu… Nhỡ đâu có thể rất dễ ở chung thì sao?”
Kỷ Phi Thần nhìn cô một cách kỳ quái, sau đó lắc đầu: “Không, không thể nào.”
“Tại sao?”
“Thực ra Ma Tôn cũng không phải đơn thuần là một ma tu, mà là một đứa con do một vị tu sĩ trong Thiên Đạo Cung sinh ra.” Kỷ Phi Thần nói “Ban đầu, Thiên Đạo Cung mang hắn cùng các tu sĩ khác cùng nhau bối dưỡng, hi vọng hắn có thể bài trừ ma tính huyết thống. Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, lại là nuôi hổ trong nhà. Mặc dù còn nhỏ nhưng tình hung dữ khó khống chế, năm đó tàn sát gần như sạch sẽ một chi nhánh của Thiên Đạo Cung.”
Thẩm Vãn Tình rũ mắt, hỏi: “Thật sao?”
“Vãn Tình, ta biết muộn tâm tư đơn thuần.” Kỷ Phi Thần vươn tay, vỗ nhẹ đầu cô “Nhưng cho dù là nhân giới hay là ma vực, đều sẽ không thể dung thứ cho một người như vậy. Nếu như không phong ấn hắn ta lại, tất sẽ dẫn đến việc sinh linh bị hủy diệt.”
Sau khi Kỷ Phi Thần rời đi, Thẩm Vãn Tình dựa vào mép giường, cẩn thận nhớ lại những gì mình đã nhìn thấy, ký ức liên quan đến Tạ Vô Diễn.
Thiên Đạo Cung.
Hóa ra những tu sĩ kia, người trơ mắt nhìn hắn bị đẩy vào vạc lửa,không ngừng đẩy hắn vào những trận chiến đẫm máu, lại là đệ tử của Thiên Đạo Cung.
Mấy sự việc trong tin đồn kia, vĩnh viễn sẽ chỉ là những điều mà người ta muốn để người biết.
Nhưng những kí ức mà cô nhìn thấy chắc chắn không phải là giả.
Đối với Tạ Vô Diễn, kia không phải bồi dưỡng.
Mà là coi hắn như một vũ khí sát thương, một vũ khí gϊếŧ người.
Dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để ép hắn nhanh chóng trưởng thành.
Khống chế hắn trở thành ma vương gϊếŧ người.
Cuối cùng lại hiến tế hắn để rèn kiếm.
Ngay từ khi bắt đầu, Tạ Vô Diễn đã được định sẵn là bị gϊếŧ.
Cũng không phải hắn muốn trở thành một đại ma vương gϊếŧ chóc sinh linh, mà là hắn không thể lựa chọn bản thân trở thành một con người.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay
- Chương 24