Mẹ Bùi vội vội vàng vàng đi qua, nghiêm túc nói: "Không phải nói như vậy, sức khỏe con tốt, nhưng mang thai ba tháng đầu. đứa trẻ trong bụng vẫn chưa ổn định, phải chú ý giữ gìn.
Khương Khê ngoan ngoãn gật đầu, hôm nay cô xin nghỉ phép, ở nhà đợi mẹ Bùi đến, nếu không sẽ không có ai ở nhà.
Cô chậm rãi bước đi, gọi một tiếng cha Bùi, lại cảm ơn quân nhân đi đón bọn họ, sau đó mới vui vẻ dẫn bọn họ vào phòng: "Cha nương, phòng đều đã sắp xếp xong rồi, hai người nghỉ ngơi trước đi."
Cha Bùi đang định gật đầu, mẹ Bùi liền nhìn gương mặt gầy gò của con dâu, đau lòng nói: "Không nghỉ ngơi, haizzz. vất và cho con quá. thất sư gầy đi rất nhiều. để ta nấu chút đồ ăn trước đã. để con lót da.
Khương Khê bối rối xoa xoa mặt, sau khi cô mang thai đến giờ, ăn ngon ngủ tốt, gầy đi chỉ vì mấy tháng trước ăn đồ tự mình nấu, sợ là bản thân đói mà gầy đi, mấy ngày gần đây ngày nào cũng có chị dấu quân nhân trong khu gia đình giúp đỡ nấu cơm, mùi vị vẫn khá ngon, cỗ ăn rất nhiều, sao có thể để trưởng bối vừa mới ngồi xe đi quãng đường dài đến đã phải nấu cơm cho mình, cô vội vàng nói: "Không cần không cần, con vừa ăn rồi, hai người nghỉ ngơi đi, nếu không nấu ra con cũng không ăn đâu!"
Mẹ Bùi càng thêm yêu thương cô, xoa xoa đầu cô, cười nói: "Được, chúng ta đi nghỉ ngơi chút."
Hành lý mà họ đem đến không ít, thu dọn đơn giản qua một chút, hai người sau khi tắm rửa quay về phòng nắm. không lầu sau thì ngủ, trong phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy của cha Bùi.
Động tĩnh này, trước đây ở nhà họ Bùi, Khương Khê thường xuyên nghe thấy.
Giữa chừng, mẹ Bùi dường như bị làm phiền, có kêu lên một tiếng.
Nhưng cũng rất nhanh lại ngủ lại.
Khương Khê ngồi trên ghế xích đu trong phòng khách, chỗ này gió to, chỉ cần mở cả cửa trước cửa sau, cho dù gió thổi vào phòng có chút nóng, những cũng khá thoải mái.
Cha mẹ Bùi vừa đến, cô liền cảm thấy yên tâm, trong lòng thoải mái, bản thân cũng đi ngủ.
Tận cho đến khi Khương Ngư và Khương Mễ tan học trở về, hai chị em lanh lảnh nói chuyện đã đánh thức cha mẹ Bùi: "Chị cả! Chủ thỉm đến rồi sao?"
"Chị cả, không phải nói là hôm nay đến sao? Vẫn chưa đến sao?"
Hai chị em chạy vào phòng khách, không nhìn thấy ai, vô cùng thấy vọng.
Khương Khê vui vẻ, mỉm cười nhìn bọn chúng, cũng không nói gì.
Khương Ngư đột nhiên mắt sáng lên: "Chị cả, chị cười cái gì? Có phải là đến rồi không?"
"Đến rồi đến rồi.” Tiếng nói quen thuộc của mẹ Bùi vang lên phía sau, vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc vẫn hơi rồi, nhưng nụ cười vẫn hiền hòa như trước.
"Oa!"
"Thím!"
Hai chị em vui mừng đều muốn nhảy cẫng lên, giọng nói vui mừng giống như được tái sinh sau cơn tai biến: "Cuối cùng hai người cũng đến rồi!"
Khương Khê mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt vui mừng cũng thể hiện rõ thái độ.
Cuối cùng có thể được ăn đồ ăn ngon rồi!
Mẹ Bùi bật cười, bà cũng biết tài nghệ nấu nướng của con dâu không tốt, bà cười lắc đầu: "Vừa hay, Khương Ngư, Khương Mễ, mau qua giúp ta, để ta nấu cơm tối."
"Vâng!” hai đưa cùng đồng thanh nói.
Mẹ Bùi đi vào nhà bếp, nhìn đồ đạc xung quanh, thịt lợn, thịt dê, ồ, còn có mấy loại hải sản mà bà không biết, cá đều có, bà nói: "Xem ra hôm nay phải nấu nhiều một chút."
Khương Ngư và Khương Mễ quấn quýt quanh bà nói chuyện, nói những thứ này là gì, cách chế biến thông thường thể nào, vừa sôi nổi vừa vui vẻ.
Cha Bùi vốn không giỏi bếp núc cũng không nhúng tay vào, ông chắp tay sau lưng đi ra ngoài, ngủ được một giấc tinh thần sảng khoái hơn nhiều, cũng tò mò muốn xem khu nhà con trai đang sống, bởi vậy mà tự mình đi ra ngoài sân thăm quan một vòng.
Lúc này mỗi nhà mỗi hộ đều nổi lửa nấu nướng, mùi vị thức ăn bay qua, thỉnh thoảng vẫn thấy có một vài quân nhân đi qua sân, dáng đi thẳng tắp, cảm giác thật an toàn.
Cha Bùi hài lòng gật đầu, bất giác ưỡn ngực lên quan sát, sau đó phát hiện ra hầu như trong sân nhà người khác đều có khoảnh đất trồng rau, tại sao nhà con trai mình lại để trống?
Sạch sẽ thì rất sạch sẽ, nền đất bằng phẳng, còn trải một dải đá, trời mưa sẽ không bị bẩn giày, nhưng không có cái gì khác nữa.
Ông có chút tiếc, cũng ngứa tay ngứa chân, đến chỗ này, không cần phải đi làm công, một ông già như ông dưỡng như không có tác dụng gì? Nghĩ đến đây, cha Bùi vội quay trở vào nhà, nhìn con dâu đầy mong đợi: "Tiểu Khê, trong nhà có cuốc không?"
Khương Khê lắc đầu: "Không có, sao thế cha?"
Cha Bùi có chút đau lòng: "Ngoài sân có khoảng đất to như vậy, không trồng trọt một chút thì tiếc quá, ta muốn đi sới đất qua một chút, ngày mai đi mua đồ về trồng."
Khương Khê che mặt, cô lười, Bùi Hạ Quân vốn cũng muốn trồng, nhưng anh ít khi về, nếu như để Khương Khê coi sóc trồng trọt, cũng là thêm phiền phức cho cô, chỉ có thể thôi đi, trong nhà còn nuôi mấy con gà, đề ăn trứng.
Nhưng sắc trời cũng đã muộn rồi, cha Bùi rốt cuộc cũng không đi mua, thay vào đó ông đi loanh quanh, mượn một chiếc cuốc, trước giờ ăn cơm, ông đã sới xong một mảnh đất nhỏ trồng rau, còn dặn dò Bùi Hạ Quần vừa mới về đến nơi: "Ngày mai nhất định đi mua rau về trồng, mua cả cuốc nữa, trong nhà sao có thể không có những thứ này được chứ?"
Mẹ Bùi một tay bưng tôm muối tiêu, một tay bưng ngao xào, nói: "Được rồi, qua ăn cơm thôi, thằng ba ngày mai phải luyện tập, Tiểu Khê phải đi làm, muốn mua thì tự mình đi mua."
Cha Bùi dừng lại, xoa xoa đầu, cười hắc hắc, thành thục ngồi xuống.
Khương Khê tủm tỉm cười, hít sâu một hơi hương vị đồ ăn ngon, nhìn hai người già trước mặt rốt cuộc đã đến rồi, lại nhìn hai em gái bận rộn trước sau giúp đỡ mẹ Bùi, còn có người đàn ông đang đỡ mình, cô xoa xoa buna, cười mãn nguyên.
Thật tốt~~