Cũng may lần này cưới là một quả phụ, không phải là một người dễ sống chung, nương Hỉ Sinh cũng không dám làm loạn gì, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, nhìn hốc hác đi hẳn.
Sau khi tiễn Lý Ái Mai, mẹ Bùi cảm thán trong lòng, con người, vẫn cần phải có một tay nghề, không dựa vào người khác, hiện giờ phụ nữ trong thôn, có ai mà không ngưỡng mộ Lý Ái Mai?
Nếu như sớm hơn vài năm, lúc mẹ chồng bà vẫn còn sống, thì chắc chắn bà ấy cũng ngưỡng mộ.
Bây giờ là khổ tận cam lai, bà vô cùng mãn nguyện.
Nhất là nghĩ đến con cái, lại càng vô cùng mong đợi, nhưng cũng lo lắng, con dâu không muốn ăn cơm, liệu có bị đói không? Ai da, nhưng mà vé xe tiếc là không phải ngày mai, phải đợi hai ngày nữa !
Mẹ Bùi nghĩ đến đây, đứng ngồi không yên, lại đi thu dọn, sớm thu dọn xong, sớm rời đi.
Chỉ là bà vừa mới đi ra đến phòng chính, liền nghe thấy có người gọi ở trong sân: “Chị dâu nhà họ Bùi!"
Tiếng nói này vô cùng quen thuộc.
Sắc mặt mẹ Bùi ngạc nhiên, quay đầu nhìn liền thấy Trương Tú Vân ôm một túi đồ, rụt rè đứng ở cửa, nhìn thấy mà bà thấy xót xa trong lòng.
Từ sau lần trước, hai người không gặp lại nhau, mới có một năm ngắn ngủi, sao mà lại trở nên già đi nhiều như vậy? Đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, hai mắt không có chút sinh khí.
Người này còn ít hơn bà mấy tuổi!
Vốn dĩ mẹ Bùi trong lòng vẫn còn giận, còn phẫn nộ, nhưng thấy bà ấy như vậy, vẫn là giữ thái độ ôn hòa, chỉ là cũng không phải sắc mặt tốt, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?"
Trương Tú Vân mím chặt môi, bước chậm tiến về phía trước hai tay đưa túi đồ qua, thấp giọng nói: “Nghe nói các người sẽ đi tùy quân, tôi sợ sau này khó gặp lại nữa, đây là giày tôi làm cho 3 chị em Tiểu Khê, chị dâu giúp tôi đem cho chúng có được không?"
Mẹ Bùi lặng lẽ không nói gì nhận lấy, nhìn bà ta không nói gì cả.
Trương Tú Vân thấy bà đã nhận rồi, cũng yên tâm, cười với bà, liền quay người rời đi.
Mẹ Bùi vẫn là không nhẫn tâm, lên tiếng: “Bà........thời gian này sống thế nào? Hay là tôi nói với Tiểu Khê một tiếng?"
Rốt cuộc vẫn là bạn bè đã hai mươi năm, bà không thể làm ngơ trước khó khăn của đối phương.
Trương Tú Vân mắt sáng lên, nhưng lại lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Thôi bỏ đi, tôi sống rất tốt, em trai tôi của vài ba ngày lại qua thăm tôi, em dâu cũng thường đem đồ qua cho tôi, không sao đâu."
Mẹ Bùi thở dài một tiếng: “Vậy được, bà sống tốt là tốt rồi."
Trương Tú Vân mím môi cười, quay người rời di.
Bà ta đã bị những lời của Tiểu Khê nói lần trước làm tổn thương, bà ta biết bản thân đã làm sai, làm tổn thương đến Tiểu Khê, nào còn mặt mũi nào đứng trước mặt cô cản trở? Hơn nữa chị dâu của bà ta nói Tiểu Khê mỗi tháng đều gửi tiền về, để bà ta chăm sóc cho Trương Tú Vân, ít nhất bà ta cũng không phải lo không có ăn có uống, là con gái, Khương Khê đã làm rất tốt rồi.
Qua hai ngày, thời gian tàu hỏa xuất phát cuối cùng cũng đến rồi.
Mẹ Bùi mấy ngày nay cứ thấp thỏm, thấy thời gian ngày một đến gần, còn định đến ga tàu hỏa trước cả nửa ngày, nghe nói là Bùi Hạ Quân nhờ bạn đến đón bọn họ, cũng không cần bọn họ phải vội, trực tiếp đi đến ga tàu hỏa là được.
Sau khi ngồi tàu hỏa hai ngày, đương nhiên lại có người đến đón bọn họ.
Vẫn dùng xe của bộ đội, thật sự là chưa đi mấy bước đã đến cửa nhà rồi.
Lúc hai người già xuống xe, chân có chút mỏi.
Ngồi xe cũng quá mệt rồi.
Chỉ là lúc nghe thấy động tĩnh, Khương Khê chạy ra, mẹ Bùi nhất thời kinh ngạc: “Tiểu Khê, đừng chạy! Chậm một chút!"
Khương Khê trở nên ngốc nghếch, chân tay nhất thời không biết làm thế nào, cười nói: “Không sao, sức khỏe con rất tốt."