Phiên ngoại 4

Nhưng mang thai mà không ăn được gì thì cũng là bình thường, cha mẹ Bùi cũng không nghi ngờ gì cả.

Nghe nói Khương Khê mang thai rồi, hai người già vô cùng vui mừng, lại nghe Khương Khê không ăn uống được gì, chỉ muốn ăn đồ mẹ Bùi nấu, mẹ Bùi sốt sắng: “Sao lại không ăn uống được gì? Thằng ba, con mua chút sữa bột, sữa mạch nha xem sao? Ta sẽ nói cha con đi mua vé, nương sẽ qua đó với các con, hai ngày này chịu khó một chút, thực ra không thể hỏi chị dâu quân nhân nào chỗ khu gia đình các con biết nấu cơm hay không, nhờ họ nấu giúp chút đồ ăn, Haizzzz.......

""

Từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối, lúc này nghe phản ứng của mẹ ruột như vậy, anh đều cảm thấy áy náy, không dám nói thêm điều gì.

Khương Khê nào có phải không ăn được gì, chỉ là không ăn được đồ của cô ấy tự nấu, đồ mua bên ngoài cô ấy rất thích ăn.

May mắn thay, lúc này đang tràn ngập trong niềm vui sắp có cháu, cha mẹ Bùi cũng không chú ý đến phản ứng của anh, cứ dặn dò một loạt những điều cần chú ý khi mang thai.

Mẹ Bùi đã sinh nở qua ba lần, đã rất có kinh nghiệm, bà không phải là một bà mẹ chồng khó tính, mà trái lại là một mẹ chồng cô cùng tốt, đương nhiên không muốn con dâu phải chịu những cực khổ mà bà từng chịu qua.

Chuyện vui lớn nên mẹ Bùi cũng không còn tâm trí mà tiếc tiền điện thoại, còn trách thời gian gấp gáp quá nên không nghĩ ra gì nhiều.

Nói tầm 6 phút sau, bà mới không nỡ mà gác điện thoại, câu cuối cùng nói: “Cha con đã mua vé rồi, nói với Tiểu Khê, để nó yên tâm, nương sẽ lập tức đến thôi."

Sau khi gác điện thoại, anh quay về thi hành mệnh lệnh, còn nghe thấy âm thanh reo vang lên, chính là sự vui mừng của Khương Ngư và Khương Mễ.

Ngồi tàu hỏa cũng mất mấy ngày, nhưng Khương Khê vẫn rất phấn khởi, bởi vậy mà lập tức chỉ huy Bùi Hạ Quân đi sắp xếp dọn phòng.

Quân đội bên này sớm đã biết người nhà của Bùi Hạ Quân không chỉ có mình Khương Khê, còn có hai đứa trẻ, bởi vậy mà cấp cho căn nhà 3 phòng ngủ 1 phòng khách.

Vốn là chuẩn bị cho cha mẹ Bùi Hạ Quân, giờ thì chính thức đi mua đồ đạc rồi.

Vốn dĩ Bùi Hạ Quân muốn đưa cô đi, nhưng giờ là thời kỳ đầu mang thai, cô không cho, tự mình đạp xe đi, rất tốt, sau này sẽ có thời gian nghỉ ngơi.

Mọi việc đang tiến hành một cách sôi nổi, tối ngày hôm đó cha mẹ Bùi lại gọi điện thoại đến, nói cho bọn họ biết chuyến tàu và thời gian họ đến, lại xác nhận lại chi tiết đường đi với Bùi Hạ Quân, làm xong chuẩn bị.

Sau đó bọn họ liền phải thu dọn đồ đạc.

Trên thực tế, buổi sáng gọi xong điện thoại, mẹ Bùi liền đi về thu dọn đồ đạc rồi.

Có điều đồ đạc ở nhà quá nhiều, thu dọn rất lâu, nhìn lại vẫn đầy một phòng đủ các loại đồ, lại bối rối bỏ lại một số đồ.

Sao mà đem đi toàn bộ được chứ?

Chân tay già yếu đều không đem nổi.

Còn có chính là phía đại đoàn trưởng, vẫn cần phải xin đơn giới thiệu, còn công điểm, ngũ cốc của nhà mình nữa vẫn phải chuyển đi, Tiểu Khê mới màn thai, tết năm nay chắc chắn là ở bên đó rồi, sau này ngoại trừ Bùi Hạ Quân xuất ngũ, nếu không khó mà quay lại đây 1 lần.

Thu dọn thu dọn, cha mẹ Bùi có chút đau buồn.

Không nỡ rời xa quê hương, nếu không bọn họ sớm đã đi cùng với con trai và con dâu rồi.

Đương nhiên vẫn còn một lý do, mặc dù thằng cả và thằng hai không hiếu thuận gì, nhưng rốt cuộc vẫn là tự mình sinh ra, tự mình nuôi dưỡng chúng mấy chục năm, bọn họ vẫn là không nỡ.

Chỉ là bọn họ hiểu rõ, thằng ba hiếu thuận, sau này họ sẽ sống cùng thằng ba.

Mẹ Bùi lặng lẽ thở dài, sau khi nén lại sự không nỡ trong lòng, nói với cha Bùi: “Những gì có thể ăn có thể dùng được trong nhà thì đem đi cả, phân ra, nếu không bỏ lại cái gì cũng lãng phí."

Cha Bùi làm theo, trên mặt tràn ngập niềm vui: “Đều phân ra cả rồi, sau này mà thật sự quay về đây, thì mua cái mới."