Đợi ăn cơm tối xong, từng người xếp hàng đi tắm, Bùi Hạ Quân cả người mồ hôi, đi tắm trước, sau đó về phòng chờ, trong thời gian chờ đợi, anh còn sắp xếp lại một chút những điều cần nói.
Dù sao thì chuyện xảy ra vào buổi tối, duy nhất chỉ có khi bọn họ vừa mới cùng nhau, mới phát sinh, đến giờ đã mấy tháng rồi, tính cách thường ngày của Khương Khê cũng khá lãnh đạm, bọn họ đã trải qua chế độ vợ chồng cổ hủ, sao đột nhiên lại như vậy?
Nửa tháng gần đầy, anh cũng luôn ở nhà, không có nhiệm vụ gì?
Rất nhanh cửa phòng đã mở ra.
Bùi Hạ Quân đang định mở lời, vừa mới ngước mắt lên thở ra một hơi, đầu óc liền trống rỗng.
Mái tóc dài của Giang Tây được vén ra sau đầu, vài sợi tóc rơi xuống hai bên má ướt đẫm, khuôn mặt trắng đỏ cũng dính đầy hơi nước, trên người mặc bộ đồ ngủ do mẹ Bùi may cho vô cùng thoải mái, giống như bình thường.
Gương mặt nhìn như phủ sương mờ, nhìn vào như được bôi lớp phấn hồng ửng đỏ như ánh hoàng hôn phía chân trời.
Sớm đã ăn qua “Thịt lợn”, Bùi Hạ Quân vừa liếc mắt một cái toàn thân đã nóng bừng.
Yết hầu lăn qua lăn lại hai lần, giọng nói khàn khàn: “Vợ, em.....
""
Giang Tây xấu hổ gãi gãi mặt, nhanh chóng tắt đèn, lên giường, cố hết sức áp chế cơn nóng trên mặt, lẩm bẩm: "Ngủ đi."
Ngú?
Bùi Hạ Quân đột nhiên thất vọng, không ngờ mình lại sai, nắm chặt tay suy nghĩ ... Nhưng anh không thể bỏ qua suy nghĩ của Giang Tây đúng không? Anh chỉ có thể chán nản đè nén du͙© vọиɠ hừng hực trong lòng, nằm thẳng người xuống, không dám nhúc nhích chứ đừng nói là chạm vào người bên cạnh.
Bình tĩnh lại chút, không được thì đi dội nước lạnh.
Khương Khê vẻ mặt suy sụp.
Đây cũng là nguyên nhân mà số lần vợ chồng họ với nhau không nhiều.
Bùi Hạ Quân quá nghe lời, bình thường thì quá tốt, nhưng đến lúc này, thì..."
Khương Khê sao mà dám chủ động, hơn nữa cô mỗi ngày đi làm, quay về còn phải chăm sóc hai em gái, rất mệt, cũng không để tâm, bởi vậy mà rất nhanh liền ngủ rồi.
Nhưng hiện tại, đã đến bước này rồi.
Cũng không thể bỏ qua chứ?
Không thì năm nào tháng nào mới mang thai được chứ?
Năm nào tháng nào mẹ chồng cô mới có thể đến để cho cô không phải ăn những món mà mình tự nấu chứ?!
Khương Khê trong bóng tối quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông thật sự chột dạ không yên, dường như l*иg ngực đang thở phập phòng, nhưng anh nhìn lên trần nhà, một chút cũng không nhìn mình.
Quả nhiên đúng là đầu gỗ!
Khương Khê hít sâu một hơi, nghiến răng xà vào lòng anh, cắn nhẹ vào ngực anh, nũng nịu nói: “Anh thật sự ngủ sao?!"
Bùi Hạ Quân ý thức được giơ tay ra ôm cô, đầu óc trống rỗng mất hai giây, nhưng rốt cuộc hiểu được ý của cô, thì ra vợ cũng muốn, chỉ là ngại thôi.
Mặt anh cũng đỏ bừng, xấu hổ lại trách bản thân không hiểu ý cô, cũng may là động tác không chút do dự, một cái xoay người.......
Hoặc là lần đó dùng lực mạnh, cũng có thể là những lần về sau, Bùi Hạ Quân đều dùng lực.
Một tháng sau, vừa đúng lúc Bùi Hạ Quân nghỉ ngơi, buổi sáng là thời gian luyện tập sáng của anh, thuận tiện đi mua đồ ăn sáng, Khương Khê ở một bên cắn một miếng quẩy lớn, uống sữa đậu nành, vừa như thường lệ tự bắt mạch cho mình, “như thường lệ” này là gần đây mới hình thành, chủ yếu là để thử xem phát hiện sự sống.
Lần thử này, vẫn thật sự cảm thấy mạch đập có gì đó không đúng.
Trong lòng Khương Khê nôn nóng, cô nín thở bắt mạch lại cẩn thận.
Sau mười giây, cô trực tiếp xà vào lòng Bùi Hạ Quân, vui mừng nói: “Em mang thai rồi!"
Bùi Hạ Quân vội vàng ôm lấy cô, nghe thấy điều này ánh mắt sáng lên: “Thật sao?!"
“Đương nhiên là thật! Anh không tin y thuật của em sao?” Khương Khê nhéo anh.
Bùi Hạ Quân vội lắc đầu, vẻ mặt Jun rất nghiêm túc, hai giây sau khi xác nhận thông tin trong đầu là đúng, anh ta lập tức cười toe toét, khác hẳn nụ cười thường ngày, ngốc nghếch và thậm chí có chút uể oải.
Khương Khê khịt mũi định thoát ra khỏi vòng tay anh.
Bùi Hạ Quân định thần lại, vội ôm lấy cô: “Động tác nhẹ nhàng một chút, đừng vội vàng, muốn làm gì? Anh làm cho em?"
Khương Khê lập tức đẩy anh ra: “Đi thông báo cho cha nương, nói là em mang thai rồi, cái gì cũng không ăn được, chỉ muốn ăn cơm nương nấu."
Bùi Hạ Quân nhìn người này vừa mới ăn quẩy xong, miệng vẫn còn đầy dầu mỡ, còn uống cả sữa đậu nành, anh liền trầm mặc.