Ngồi ở bàn ăn, ba người bắt đầu ăn, lại không thấy hứng thú như khi ở nhà họ Bùi, nhất là Khương Mễ, vừa cắn một miếng nhỏ nhai thử, cô bé dường như cảm thấy mùi vị có gì đó không đúng, liền nhổ miếng thịt ra, nhìn miếng thịt đó kinh ngạc: “Chị cả, sao em không cắn được miếng thịt bò này?"
Khương Khê sững sờ, cũng gắp một miếng thịt bò ăn, miệng nhai nhai, phát hiện miếng thịt thật sự không mềm!
Cô nhíu mày, cũng may thịt bò cắt nhỏ, cô cố ăn miếng cơm, rồi nuốt xuống, sau đó mới nói: “Chắc là nấu hơi lâu, các em chịu khó một chút."
Khương Mễ nhíu mày, cũng không phản bác, chỉ là ăn rồi ăn, vẫn là chịu không được mà nói: “Chị cả, khi nào thím mới có thể qua đây?"
Thấy không ai ăn thịt bò, Khương Khê chỉ có thể tự mình ăn, cô vất vả nuốt miếng thịt, nhắc đến chuyện này, cũng muốn thở dài: “Chị cũng muốn biết."
Cô nấu cơm không ngon, hai em gái vẫn còn nhỏ, cũng không thể để chúng bỏ học về vất vả nấu cơm cho cô? Bùi Hạ Quân lại rất ít về nhà, cuộc sống hiện tại của ba chị em, khó khăn hơn lúc trước khi ở thôn rất nhiều.
Khương Ngư nhìn chị cả và em ba, thành thật nói: “Trong thời gian ngắn chắc là thím sẽ không qua đây đâu, người nói để chúng ta năm mới trở về."
Khương Ngư do dự một chút lại nói: “Chị cả, nếu như chị mang thai, thím sẽ qua đây, lần trước người có nói với anh rể là muốn bế cháu."
Khương Khê họ nhẹ một tiếng, mặt đỏ bừng, không nói gì, nhưng trong lòng hơi dao động.
Cuộc sống này không vượt qua nổi rồi.
Nếu như nỗ lực mang thai, để mẹ chồng qua đây nấu cơm cho cô?
Nhân sinh tại thế, không phải chỉ vì miếng ăn sao? Hiện tại không ăn uống được, cuộc sống thuận lợi cũng không có ý nghĩa gì cả.
* Buổi chiều, Khương Khê đi làm, trong lòng cứ nghĩ đến chuyện này.
Cô qua đây đã mấy tháng rồi, đã chính thức cùng với Bùi Hạ Quân, cũng mấy tháng rồi, nhưng vẫn chưa mang thai, cô không có ý ép buộc phải có, những cái này đều phải thuận theo tự nhiên.
Nhưng hai người là gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, gần đây Bùi Hạ Quân bởi vì việc luyện tập vất vả, cô cũng lo lắng hiệu quả cách âm không tốt, nên số lần làm chuyện đó cũng không nhiều.
Khương Khê xoa xoa bụng, vẫn thật sự có chút mong muốn.
Vừa bỏ tay xuống, liền nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Khê, cô mang thai rồi sao?"
Khương Khê kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Không có, sao thế"
Đồng nghiệp cười nói: “Tôi thấy cô xoa bụng, còn tưởng cô mang thai rồi."
Khương Khê cười ngại ngùng, không trả lời.
Đối phương cũng không ít tuổi nữa, con trong nhà cũng vừa thành hôn, bởi vậy mà đối với mặt này vẫn khá thành nhiệt tình, thấy cô không nói thì cũng không để ý, hiểu biết nói: “Nhưng nghe nói cô đã kết hôn một năm rồi, cũng nên mang thai rồi, thấy cô và chồng sức khỏe đều tốt, vẫn chưa mang thai thì chắc là tư thế không đúng rồi, tôi nói với cô..."
Cô ta thì thầm nói vào tai Khương Khê kiến thức để có thể mang thai.
Khương Khê nghe xong mà đần mặt ra, mặt mũi đỏ văng, đợi cô ta nói xong, trực tiếp che hai má nóng bừng, ngại ngùng không dám nhìn ai.
Đồng nghiệp cười ha ha: “Còn nhát gan như vậy?"
Vừa hay có một bệnh nhân đến, đồng nghiệp đứng dậy trước.
Khương Khê thở ra hơi nóng, trong lòng lại không tự chủ mà ghi nhớ lại những lời cô ta vừa nói.
Thật sự có tác dụng sao?
Không thì buổi tối thử xem sao?
Buổi tối Bùi Hạ Quân tập luyện trở về, đi tắm rửa trước, lại vào bếp giúp đỡ Khương Khê.
Anh nấu cơm thì cũng không thế nào, nhưng làm trợ thủ thì không vấn đề.
Thường ngày vợ chồng phối hợp ăn ý, nhưng hôm nay, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng hạn khi đưa một đĩa, vợ cầm lấy, liếc mắt đưa tình, đột nhiên đỏ cả tai, hai tay di chuyển nhanh hơn nhiều.
Có chút kỳ lạ.
Lại khiến anh có chút không được tự nhiên.
Thỉnh thoảng không cẩn thận chạm phải cánh tay, hai người liền cùng đỏ mặt, phòng bếp nhỏ, càng thêm nóng, nấu xong một bữa cơm, quần áo đều ướt nhẹp.
Nhưng trong sân vẫn có bọn trẻ đang chơi, anh không tiện hỏi nhiều.
Chỉ là âm thầm tự ghi nhớ.