Chương 11: Thôn Bùi Gia (3)

Editor: Mộc An Chi

Nửa đường bốn người nghỉ ngơi một lát, đợi đến Bùi gia, Khương Khê đã hoàn toàn hết sức, ngồi ở nhà chính thở dốc, vẫn chưa đến thời gian làm việc buổi chiều, cha Bùi cũng có mặt trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ông đi ra nhìn, thấy bạn già nhà mình đang rót nước, trong phòng có thêm ba cô bé.

"Khương Khê?" Cha Bùi trừng mắt, khó có thể tin, tại sao vào lúc này, Khương Khê lại xuất hiện ở nhà mình? Còn mang theo hai em gái?

Khương Khê đứng dậy, hô: "Chú ạ.”

"Ai, ngồi xuống đi, đi mệt rồi phải không?" Cha Bùi theo bản năng lộ ra thần sắc ôn hòa, nhìn về phía bạn già.

Mẹ Bùi đưa nước đường đỏ vừa pha xong cho ba chị em, cười tủm tỉm nói: "Các cháu uống trước, thím đi nói chuyện với chú các cháu một lát.”

Khương Khê cầm nước trà, ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thím.”

Hai em gái cũng nói lời cảm ơn theo.

Mẹ Bùi lôi kéo bạn già đang ngây ngốc vào trong phòng, kể lại chuyện đã diễn ra ở Khương gia hôm nay với ông.

Cha Bùi phụ nghe xong sắc mặt thay đổi, dậm chân, lại cố kỵ ba cô bé ở nhà chính, thấp giọng nói: "Bà đây không phải là hại người sao? Thật sự gả cho thằng ba, cả đời của con bé đều bị hủy!”

Mẹ Bùi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi biết làm vậy rất có lỗi với Tiểu Khê, nhưng tôi không muốn thằng ba khi đi cũng phải cô đơn, bác sĩ nói tình huống này của thằng ba đoán chừng sẽ sống được thêm bao nhiêu năm, hai chúng ta lớn tuổi, thằng cả thằng hai thì không đáng tin, nhưng Tiểu Khê là một đứa nhỏ thành thật, cho dù ngày sau có tái giá, chỉ cần thằng ba không chết, con bé cũng sẽ không để thằng ba thiệt thòi..."

Bà rất ích kỷ, nhưng bà là một người mẹ, không thể không suy nghĩ cho thằng ba.



Đưa tiền cho thằng cả thằng hai, tuyệt đối là lấy bánh bao thịt đánh chó, mấy năm nay bà đã nhìn rõ, quan hệ huyết thống chưa chắc đáng tin bằng người ngoài có nhân phẩm tốt, hơn nữa đứa nhỏ Khương Khê này do bà nhìn từ nhỏ đến lớn, chăm sóc thằng ba tuyệt đối cẩn thận lại còn không oán hận.

Cho dù bọn họ làm cha mẹ ruột, dưới sự chèn ép của hai đứa con khác, cũng không thể liều lĩnh, càng khỏi nói tuổi tác bọn họ đã lớn, chăm sóc bản thân còn ổn, chăm sóc thêm một người thực vật, thời gian dài, chắc chắn lực bất tòng tâm.

Đây là lựa chọn tốt nhất.

Đối với con trai họ.

Cha Bùi im lặng cầm lấy thuốc lá sợi, run tay châm lửa, hít thật sâu vài hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh, nói: "Số tiền trợ cấp kia..."

"Đều cho Tiểu Khê!" Mẹ Bùi thấy đương gia hơi thả lỏng, vội vàng nói: "Như thế nào cũng sẽ không bạc đãi Tiểu Khê ở phương diện này, còn có tiền tiết kiệm của thằng ba, đều cho con bé, con bé muốn nuôi hai em gái, sau này hai đứa nhỏ kia trưởng thành, cũng có thể lo cho chị gái mình, tương lai Tiểu Khê sẽ không phải lo lắng.”

Cha Bùi thấy bà đã nghĩ kỹ, gật gật đầu: "Vậy bà cứ quyết định đi, khi nào làm tiệc rượu? Không thể thật sự để đứa nhỏ này không danh không phận cứ thế đi theo thằng ba được.”

"Đêm nay tôi sẽ thương lượng với con bé, vừa lúc gần đây cũng không có việc gì, thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi chúng ta quyết định cho xong luôn đi." Mẹ Bùi vui mừng tính toán.

Hai người nói xong, mẹ Bùi và cha Bùi mỗi người ôm một cái đệm bị xơ bông ra, chỉ thấy ba cô bé vẫn còn ngồi ngay ngắn.

Trong lòng mẹ Bùi mềm nhũn, vẫy vẫy tay bảo các cô lại gần: "Thím với chú các cháu đã thương lượng xong, Tiểu Khê, gian này là phòng thằng ba ở hiện tại, cách vách để trống, cháu và hai em gái ở tạm nơi này đi, chờ làm tiệc rượu xong hẵng chuyển qua ở cùng thằng ba, thím đi trải chăn cho các cháu.”

Bà chỉ vào căn phòng bên phải nhà chính nói.

Cửa phòng lúc này được mở rộng, phòng nhìn vô cùng trống trải, bên trong có một cái giường, một cái bàn, một giá sách, cùng với vài thứ linh tinh, nhưng rất sạch sẽ, không có bụi bặm gì, vừa nhìn đã biết được thường xuyên quét dọn.