Editor: Mộc An Chi
Bùi Hạ Quân bị thương quá nặng, nghe nói trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì não bộ bị va chạm, nơi khác trên cơ thể bị thương còn có thể chữa trị, duy chỉ ngay đầu là không được, sau khi anh phẫu thuật ở bệnh viện quân khu vẫn hôn mê bất tỉnh, gần như đã bị phán tử hình, chỉ là vẫn chưa chết, dùng thuốc kéo qua ngày.
Trước khi hôn mê, đối với tình huống này, bản thân Bùi Hạ Quân cũng từng dặn dò, nghĩ đến lá rụng về cội, cho nên sau khi tình huống ổn định một chút, anh đã được chuyển về đây, phần lớn những vết thương khác trên cơ thể đều chuyển biến tốt đẹp, vết thương trên đầu vẫn không có cách, vì thế bệnh viện phê duyệt cho về nhà dưỡng.
Hạn chế của thời đại chính là ở đây.
Bên bộ đội phụ trách tất cả chi phí trị liệu, nhưng kỹ thuật y tế không đủ tiên tiến là sự thật, sau khi Bùi Hạ Quân trở về, chính là do hai ông bà cụ chăm sóc, anh hôn mê bất tỉnh biến thành người thực vật, cơ thể lại cần ăn uống và chăm sóc thường xuyên, một mình mẹ Bùi làm không xuể, cha Bùi cũng phải hỗ trợ, vì thế trong khoảng thời gian này hai người cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm.
Cũng vì lý do đó anh cả và anh hai mất hứng, cảm thấy bọn họ chỉ lãng phí thời gian chăm sóc thằng ba, rõ ràng là chuyện vô nghĩa.
Cho nên muốn hai ông bà giao tiền trợ cấp của thằng ba cho bọn họ, nếu không sau này sẽ không dưỡng lão cho bọn họ.
Mẹ Bùi đã sớm nhìn rõ bản chất hai đứa con trai này, bọn họ đều bị mẹ chồng nuôi dưỡng đến ích kỷ, chỉ biết bản thân.
Trước giờ cha mẹ Bùi gia chưa từng trông cậy vào hai đứa con trai lớn dưỡng lão, cũng sớm phân gia, chỉ giữ thằng ba lại bên cạnh bọn họ.
Ai ngờ lúc này xuất hiện biến cố, không trông cậy vào thằng ba được, mẹ Bùi cũng không thể không cố kỵ hai đứa con trai lớn.
Trong ba đứa con trai này, thằng ba là hiếu thuận nhất, ngày thường hay gửi đồ ăn về nhà, một năm chỉ về một lần, cũng xách bao lớn bao nhỏ, từ khi thằng ba có tiền đồ, cuộc sống của bà càng ngày càng thoải mái.
Cho nên bà luyến tiếc vô duyên vô duyên giao tiền mà con trai út dùng mạng đổi lấy cho thằng cả thằng hai.
Hai bên đã giằng co nhiều ngày.
Mẹ Bùi nói đến đây, chua xót lau nước mắt, trong khoảng thời gian này bà khóc quá nhiều lần, đôi mắt chưa từng được khô ráo: "Cũng may bây giờ có cháu, chỉ là chuyện cháu đi xem mắt, cũng do vợ thằng cả nói với thím, phỏng chừng muốn thím hoàn toàn hết hy vọng, giao tiền trợ cấp ra. Cho nên lúc này cháu quay về cùng thím, bọn họ nhất định không vui vẻ gì cho cam, cháu đừng để ý, sau này cũng không sống cùng một chỗ, cháu sống cùng bọn thím.”
Bà nói trước, chính là sợ trở về, Khương Khê bị khi dễ rồi khó chịu, cô gái nhà người ta đã hy sinh lớn như vậy, lại chịu ủy khuất, mắc công phải đi về trong cơn tức giận!
Mẹ Bùi ngẫm lại liền đau lòng.
Hai cô bé lén thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khương Khê dùng tay áo lau mồ hôi, trợ cấp cười cười: "Không sao ạ, cháu có chuẩn bị tâm lý, chỉ cần thím có thể che chở cho cháu là được rồi.”
"Đương nhiên!" Mẹ Bùi lớn tiếng nói: "Nếu bọn họ dám khi dễ cháu, cứ tới tìm thím.”
Khương Khê gật đầu: "Được ạ~"
*
Chuyện lo lắng nhất đã được giải quyết, bước chân mẹ Bùi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, bà giúp hai cô bé cầm hành lý, còn dư sức đi trêu chọc hai cô bé.
Khương Khê không muốn nói gì cả.
Nguyên chủ cũng không phế như vậy.
Dù sao cũng là cô bé lớn lên ở nông thôn thời đại này, không có cha hay anh trai nuông chiều, ngày thường còn làm công việc đồng áng, nhưng hiện tại cho dù cô chỉ đi đoạn đường ngắn cũng cảm thấy thống khổ.
Chẳng lẽ do linh hồn ảnh hưởng đến thân thể?
Lúc này là tháng năm, không tính là đặc biệt nóng, nhưng giữa trưa, vẫn khiến người ta đổ đầy mồ hôi, toàn bộ quần áo của cô ướt sũng, phảng phất như đang đi xông hơi.
Khương Khê bắt mạch cho mình, hơi thiếu dinh dưỡng, nhưng không đến yếu mức này chứ.
Hai em gái nguyên chủ cũng không đổ mồ hôi nhiều bằng cô đâu!