Chương 50

“Hôn xong rồi, cậu buông tôi ra đi”.

Cậu liếʍ môi, khuôn mặt tinh xảo ấy chứa đầy sự bất mãn: “Không được, cái này không tính”.

Vừa dứt lời, người đàn ông đang nằm dưới người cô đột nhiên xoay người, đem người cô đè ở dưới thân, trong nháy mắt hai người liền thay đổi vị trí, nam trên nữ dưới.

Diệp Triều cứ vậy mà nhìn thẳng chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo một tia nóng rực, cảm xúc khó có thể miêu tả, đôi môi mang theo hơi mát lạnh áp lên khóe miệng cô.

Vãn Ninh giật mình sợ hãi, lập tức lui về phía sau né tránh, Diệp Triều lại ngăn cô lại, dùng đầu ngón tay xuyên qua mái tóc của cô, không cho cô lui ra sau.

Cậu nhìn cô với vẻ ôn nhu, ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi mềm mại lần theo đường viền môi, cẩn thận đưa vào trong khoang miệng, vừa xoa vừa nghiền, từng miếng cắn trong miệng cô chảy ra một giọt dịch thể.

Vãn Ninh mở to hai mắt, như là bị cậu hôn đến có chút không thể phục hồi tinh thần lại, trong lúc nhất thời lại quên mất giãy giụa.

Chờ cậu dừng lại, cô lúc này mới phản ứng lại.

Nhìn người đàn ông trước mắt, sắc mặt có chút ửng hồng, ánh mắt tựa hồ tạo ra một dáng vẻ mê ly, mặt đỏ lên tức khắc, vừa tức lại vừa thẹn: “Cậu..”

Diệp Triều tất nhiên không cho cô có cợ hội phản kháng, cậu nằm ở trong lòng ngực cô và hơi thở gấp, hiển nhiên là đã động tình: “Vãn Vãn, tôi muốn chị”.

“Không được”.

Vãn Ninh kinh hãi, lập tức giãy giụa lên.

Hai đôi mắt to tròn như chứa nước, bên trong chứa đầy sự kinh ngạc: “Cậu mau đứng lên”.

Cô không biết động tác này trên người đàn ông lại càng khiến cậu ta thêm khó chịu, đôi mắt đen láy nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© đầy dụ hoặc, tràn ngập khát cầu nhìn cô chằm chằm: “Vãn Vãn, tôi rất khó chịu”.

Cậu cầu xin cô , ánh mắt rực lửa như muốn xuyên qua da thịt, chạm đến trái tim cô.

Vãn Ninh cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng cuối cùng là vẫn di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cô có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ của cậu lúc này.

Nhưng cô nói: “Không được, chúng ta không thể làm điều này”.

Cô liên tiếp nói ba lần “Không thể”. Diệp Triều có ngốc cũng biết tận sâu trong đáy lòng cô không muốn, lòng ngực có chút khó chịu, cảm giác chua xót làm cậu không biết làm sao.

Cậu rũ mắt, không chịu buông tha cho cô, chỉ là trong giọng nói mang theo sự cẩn thận: “Vậy chị giúp tôi”.

“ Giúp cậu?”

Giúp như thế nào?

Cô mở to mắt, đôi môi đã trở nên hồng nhuận kiều nộn khi vừa trải qua một phen, đôi mắt mèo thanh tú nhìn anh vô cùng ngây thơ và vô hại, biểu cảm trong sáng lại đơn thuần nhìn cậu, làm Diệp Triều không thể hạ thủ được.

Cậu ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ thõa mãn, cậu yêu dáng vẻ ngây thơ này của cô.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, cậu dựa vào vai cô, hơi nóng thở ra phun lên cổ, làn da xuyên thấu run lên, đầu của cậu nhẹ nhàng cọ vào cổ cô, cậu nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Tôi dạy chị”.

Cậu đứng thẳng dậy, vòng tay rộng rãi ôm chặt người phụ nữ vào lòng, đỡ cô ngồi lên người mình, hai người sát vào nhau, cậu nắm tay cô rồi từ từ tiến về phía bộ vị dưới thân, thứ kia đã ngo ngoe rục rịch.

Vãn Ninh sửng sốt, ý thức được đó là cái gì, bàn tay theo bản năng mà lùi lại phía sau, người đàn ông trước mắt động tác lại càng nhanh, lôi kéo cô, nhanh chóng, không hề báo trước liền như vậy đè ép đi lên.

Sau đó hoạt động qua lại.

“Ưm”. Người đàn ông phát ra một tiếng sung sướиɠ thở dốc.

Cho dù cách một lớp vải, Vãn Ninh cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực, cô rũ mắt, hai má tựa nhiễm một mảnh mây xanh, du͙© vọиɠ như muốn ăn luôn cả cô.

“Cậu…”

Xấu hổ và giận dữ đến cực điểm.

Cô ngây ngẩn cả người, hàng mi dài mỏng như cánh ve rung động kịch liệt, không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể tùy theo ý cậu sắp xếp.

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt nhanh chóng từ xương xuyên qua đến khắp người, Diệp Triều thở gấp, đầu vô lực dựa vào cô, hai mắt mê ly nhìn cô: “Vãn Vãn, tự mình động đi”.

Cảm giác thẹn thùng xấu hổ to lớn bao phủ toàn thân Vãn Ninh, cô cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn cậu nhưng cô không biết rằng đôi lông mày tuyệt đẹp và đôi mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ giống như đang di chuyển thôi thúc tình yêu…

Có lẽ là do nắm quá mạnh, người đàn ông trước mặt khẽ thở gấp, giọng điệu có chút thống khổ.

“Vãn Vãn, chậm thôi”.

Ánh mắt si mê dây dưa nhìn cô.

Khoải cảm tựa hồ đạt tới cực hạn, cậu ta theo bản năng hôn lên môi cô, cô trốn về sau, cậu liền đuổi theo, dưới ánh đèn, đôi mắt đen của người đàn ông ánh lên ánh sáng, giống như một kẻ háu ăn vô độ nắm lấy hương thơm thuộc về cô.

Làm sao cậu ta có thể say, nếu có chắc say được một nửa.

Vãn Ninh rũ mắt xuống, đè nén ánh sáng mờ mịt lóe lên nơi đáy mắt.