Chương 42

Thật trùng hợp nha vị hôn phu của tôi.

Nói là trùng hợp, không bằng nói kế hoạch cô tỉ mỉ chuẩn bị quá hoàn hảo.

Sự mỉa mai trong mắt lập tức được thay thế bằng thần sắc khϊếp sợ, cô nghiêng người lắng nghe người đàn ông phía sau nói chuyện, tựa hồ không thể tin vào tai mình.

Cô chậm rãi quay lại, khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt của cô tinh chuẩn rơi vào thân ảnh gầy gò phía trước.

Dù đã hai tháng trôi qua, dù khí chất cùng ánh mắt của người kia đã thay đổi, cô vẫn có thể lập tức nhận ra.

Lục Huyên, vị hôn phu thân yêu của tôi.

Anh đã sẵn sàng gặp mặt chưa.

Người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, dáng vẻ lo lắng, cần mẫn an ủi cô ấy.

Còn người phụ nữ thì sắc mặt xanh xao, hốc hác, nước mắt lưng tròng, yếu ớt như bồ công anh lung lay trong gió, dường như chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ vỡ vụn.

Cô ấy dựa vào vai anh ta, anh ta dịu dàng ôm cô vào lòng, dáng vẻ một chút cũng không giống người trong quá khứ.

Nhưng biểu tình đó, khuôn mặt đó, làm sao cô lại không nhận ra.

Cho dù có hóa thành tro cô cũng không quên được.

Cô hơi hé môi, lông mi dài mỏng manh như cánh bướm khẽ rung lên, khóe mắt bỗng chốc trở nên ướŧ áŧ, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức như ngưng đọng, xung quanh phảng phất trở thành phông nền cho hai người họ.

Không nghe thấy, cũng không nhìn thấy thứ gì cả.

Một lúc sau, đôi mắt ướŧ áŧ nhẹ chuyển động hai vòng, cô hoàn hồn, hướng tới bóng dáng kia gọi: “Lục…” Huyên

Lục Huyên còn chưa kịp thốt lên, cô đã bị người ta bịt kín miệng, nháy mắt cổ họng cũng bị bóp nghẹn, không thốt lên được từ nào.

Bóng người lao lên từ phía sau, dán vào lưng cô, ôm chặt lấy eo kéo cô vào chỗ khuất.

Gần như theo bản năng, Vãn Ninh liều mạng giãy dụa: “Umm…Lục…”

Có người bắt gặp cảnh tượng này, định tiến lên ngăn cản, nhưng bị người đàn ông hung ác trừng mắt, lập tức giật mình không dám nhúc nhích.

Mà người đàn ông đang khom người ở phía xa dường như cũng đã nhận ra điều gì đó, khi ngẩng đầu nhìn, anh ta thoáng thấy bóng lưng quen thuộc lướt qua, như thể đó là ảo giác.

Hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi.

Không biết vì sao, l*иg ngực lại dâng lên cảm giác ngột ngạt, xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

Diệp Triều run rẩy gắt gao ôm lấy cô.

Rốt cuộc vẫn bị cô phát hiện.

Cậu ta thực sự không nghĩ đến, điều mà cậu ta nỗ lực muốn che giấu cô cả đời lại bị cô phát hiện nhanh chóng và dễ dàng như vậy.

Thống khổ, sợ hãi và nhiều hơn là lo lắng cùng tuyệt vọng.

Phải làm sao bây giờ?

Lần này cô nhất định sẽ không tha thứ cho cậu ta.

“Vãn Vãn, chị nghe tôi giải thích”. Cậu run rẩy, tuyệt vọng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

“Bốp”.

Cô cho cậu ta một bạt tai, sườn mặt trắng nõn tinh xảo của cậu ta nhanh chóng hằn lên vết bàn tay đỏ tươi.

Cô ngước mắt nhìn cậu ta, sự thờ ơ cùng lạnh lùng từ đôi mắt cô khiến trái tim cậu ta băng giá, cô gằn từng chữ một: “Cậu vẫn luôn gạt tôi”.

“Không có, tôi không có lừa gạt chị”. Cậu ôm cô chặt hơn, chật vật nhìn cô, giống như người sắp chết đuối tìm thấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, cậu nhất quyết không buông tay.

Cậu ra sức cầu xin, hèn mọn nhún nhường: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế này, được không?”

Cô vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vô cảm nhìn cậu, khóe mắt ẩn chứa nước mắt, ngữ khí thất vọng: “Cậu đã tìm được anh ấy từ lâu rồi phải không?”

“Cậu cố ý không nói cho tôi biết đúng không? Cậu rõ ràng biết tôi yêu anh ấy, sao cậu lại có thể làm như vậy?”

Cô lớn tiếng chất vấn, từng câu từng chữ như lưỡi dao bén nhọn đâm vào lòng cậu ta.

Vì sao không thể?

Cậu ta nở một nụ cười gượng gạo khó coi ra sức nắm chặt lấy tay cô.

Cậu ta nói: “Vãn Vãn, tôi yêu chị, tôi không thể sống thiếu chị. Đại ca anh ấy đã mất trí nhớ, anh ấy không nhớ chị là ai, hơn nữa chị cũng thấy rồi, anh ấy đã thích một người khác”.

“Vãn Vãn, chị quên anh ấy đi được không? Hãy thử chấp nhận tôi, cho tôi một cơ hội, có được không?”

Cô gỡ tay cậu ta ra, gằn giọng nói: “Cả đời này tôi cũng không bao giờ cho cậu cơ hội, đồ dối trá”.

“Tôi yêu anh ấy, mặc kệ bây giờ anh ấy yêu ai, hay có biến thành hình dạng gì đi nữa, tôi vẫn sẽ chỉ yêu một mình anh ấy”.

Diệp Triều gần như gục ngã, cậu ta không thể kìm chế nổi nữa, đôi tay dùng sức giữ cô lại: “Không thể được, chị không thể đối xử với tôi như thế được, không thể đối xử với tôi như thế”.

Cậu ta nói: “Vãn Vãn, tôi và chị, chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ đối xử với chị thật tốt, chúng ta cùng về nhà, cùng nhau về nhà đi, được không?”

Cậu ta liên tục van xin giống như một con thú bị ai đó bóp cổ sắp chết, phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.