Chương 11

Sắc mặt cậu thanh niên trầm xuống, vẻ mặt không vui: “Chẹp, tuy rằng chị đã nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái”.

“Vậy cậu muốn thế nào?” Vãn Ninh cười khẽ một tiếng, trong giọng nói có sự khoan dung và cưng chiều.

Cô đứng dậy đi tới trước gương, cô thuận tay từ trong tủ lấy ra một chiếc váy voan dài màu nhạt ở giữa, ướm thử vài lần lên người rồi sau đó vui vẻ mặc vào.

Những bộ quần áo này khá phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, vừa khoe được vóc dáng trên cơ thể lại vừa hợp với màu da, trông rất bắt mắt.

Người phụ nữ trong gương bỗng trở nên có sức sống hơn hẳn bởi chiếc váy voan màu nhạt, dưới ánh đèn ấm áp, làn da trắng nõn, mịn màng như ngọc bích, hàng mi dài in bóng mờ mờ nơi đáy mắt, Vãn Ninh mím môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, người phụ nữ trong gương có khí chất tinh xảo của một đóa sen trắng vô song, để lộ ra vẻ dịu dàng lạ thường.

Cô vơ tóc lại thành một lọn dài đến thắt lưng, buộc thành một bím tóc lỏng và hơi bồng bềnh trước ngực, sau đó buộc một chiếc dây buộc tóc có móc bằng tay màu xanh lam ở cuối, cả người lập tức tăng thêm một chút gợi cảm và xinh đẹp.

Vãn Ninh liếc nhìn mình trong kính, người phụ nữ bên trong dịu dàng như một đóa sen tuyết đung đưa trong gió, cô son môi, khá hài lòng với mình của hiện tại.

Phía đầu dây bên kia “ừm” đã được một hồi lâu, như thể đang suy tư về điều gì đó.

Sau khi im lặng một lúc, dường như cậu ta đã nghĩ ra được cách tuyệt vời nên vui mừng nói lớn: “Không phải chị dâu từng nói muốn mời tôi đi ăn cơm sao, chi bằng hôm nay cùng tôi đi ăn, được không?”

“Nhưng hôm nay tôi đã mua rất nhiều đồ ăn và định nấu ở nhà”. Cô suy nghĩ một lúc và có chút do dự nói: “Hay là cậu tới nhà tôi ăn cơm đi”.

Diệp Triều vui vẻ đồng ý, có người mời cơm đương nhiên là vui rồi.

Chỉ là cậu ta không ngờ một đại tiểu thư như Giang Vãn Ninh sống trong nhung lụa không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì ấy vậy mà còn biết nấu ăn nữa, xem ra cô không vô dụng như cậu nghĩ.

Suy cho cùng trong lòng cậu, loại phụ nữ vừa yếu đuối vừa vô dụng hoàn toàn không xứng với anh cả của cậu.

Vừa không thể mang đến trợ lực cho anh ấy cũng như không thể sánh bước đồng hành, chính là giống như loài hoa cỏ dại vậy, giữ chơi thì được, nhưng cưới về nhà thì không được.

Không nghĩ quá nhiều, Diệp Triều tắt máy.

Trên đường đi, theo yêu cầu của cô, cậu ta vào siêu thị mua một chai nước tương và vài bịch gia vị, mua thêm vài hộp cánh gà và ít rau.

Một giờ sau, chuông cửa vang lên, Vãn Ninh đi ra mở cửa, một chàng trai khôi ngô sáng sủa đứng trước cửa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, có một kiểu sạch sẽ và tức giận chỉ có ở những người trẻ tuổi.

Cậu ta nháy mắt cười với cô, sau đó xách một bao rau lớn vào cửa: “Chị dâu, không ngờ chị lại biết nấu ăn”.

“Cho nên chị cố ý mua nhiều rau như vậy đến để sai bảo tôi sao?” Vãn Ninh mím môi cười khúc khích khi nghe những lời này, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

“Tôi nào dám, không phải là vì chúc mừng chị dâu cậu thuận lợi xuất viện sao, phải vui mừng mới phải chứ”.

Cậu thanh niên làm nũng, giọng nói cậu ngọt như chứa đường, với một số ẩn ý, vô hại như một đứa em trai ngoan ngoãn.

Vãn Ninh không phản bác, cô chớp mắt, nghiêng người đi qua, cùng Diệp Triều đi về phía phòng bếp.

Vãn Ninh rót cho cậu ta một ly nước ấm, chàng trai mỉm cười ngồi xuống, vô tình liếc nhìn cô, so với mấy tuần trước, nước da của cô quả thực đã cải thiện hơn rất nhiều, trông tươi tắn hơn, toàn thân tràn đầy sức sống, giống như một mảnh ngọc ấm áp màu trắng đến phát sáng, đặc biệt làm lay động lòng người.

Diệp Triều chớp mắt nở nụ cười và uống một ngụm nước.

Cậu ta nhìn xung quanh bốn phía và vô thức nhìn khung cảnh trong nhà, căn nhà không lớn lắm, có hai ba phòng, trang trí rất tinh tế, với rèm cửa màu xanh nhạt, sàn nhà màu trắng, một vài bông hoa lan tươi trên bàn, và ánh nắng chiếu vào ban công khiến không gian thêm phần ấm áp.

Nội thất trong nhà rất đầy đủ, nhìn sơ qua cũng được lựa chọn kỹ càng, lộ ra vẻ ấm cúng và thư thái.

Diệp Triều dựa vào ghế sô pha, chống đỡ khuôn mặt và má, ánh mắt quay lại nhìn bóng dáng mảnh mai trong nhà bếp, rõ ràng là một bộ quần áo rất đơn giản nhưng khi mặc lên người cô lại toát lên một nét đẹp quyến rũ độc đáo, làn da của cô thực sự rất trắng, nét mặt tươi tắn và trong sáng, khi cười, ngay cả khi không cười cũng rất đẹp, đáng tiếc là cô ấy không thường xuyên cười, hẳn là không cười với cậu.