Chương 8

Tạ Liên Thành mỉm cười đi vào.

Anh ta mặc một bộ âu phục thoải mái, thong dong đi vào phòng học, thoạt nhìn còn phong độ nhẹ nhàng.

“Rất vui vì còn có nữ sinh khóa dưới biết tôi.” Anh ta cười một cái với Âu Dương Nguyệt, “Nhưng mà bây giờ…”

Tạ Liên Thành giơ kẹp tài liệu trong tay: “Có phải nên gọi tôi là thầy Tạ rồi không?”

“Tạ, thầy Tạ?” Âu Dương Nguyệt chợt phản ứng lại, “Aaa!”

Cô ấy hoảng sợ nhỏ giọng kêu: “Trời ơi trời ơi, tớ không nghe nhầm chứ? Thầy Tạ?!”

Cô ấy trợn to mắt nhìn Tạ Liên Thành, lại nhìn máy vi tính trước mặt các cô.

Nơi đây là phòng máy vi tính, không sai, các cô cũng học tiết khoa học máy tính.

Nhưng mà!

Đây là Tạ Liên Thành đấy!

Không sai, lúc học tại đại học A, Tạ Liên Thành chính là sinh viên học viện công nghệ thông tin.

Cũng là học chuyên ngành liên quan.

Bao gồm cả công ty anh ta thành lập sau này, cũng là ngành liên quan.

Nhưng mà!

Âu Dương Nguyệt lại muốn nói nhưng mà!

Một đàn anh thiên tài nổi tiếng từ lúc đi học.

Một chủ tịch của quý công ty khoa học kỹ thuật mới.

Lúc trước cô ấy cũng nghe người nhà nói qua, tuy rằng thời gian thành lập công ty của Tạ Liên Thành không lâu, nhưng vì ánh mắt chuẩn xác, hơn nữa còn có lực lượng kỹ thuật hùng mạnh chèo chống.

Hiện tại tình hình phát triển rất tốt, tương lai tiền đồ không thể giới hạn.

Quy mô và lợi nhuận của bây giờ cũng sớm đã không thua gì nhà Âu Dương.

Cho nên…

Một nhân vật truyền kỳ đã từng phong thần ở lĩnh vực khoa học máy tính từ lúc đi học như vậy.

Bây giờ lại là chủ tịch từng phút quản lý biết bao việc làm ăn trong tay.

Chạy tới dạy môn khoa học máy tính cho sinh viên ngành Y học lâm sàng bọn họ.

Công ty của Tạ Liên Thành nó… phá sản rồi sao?

Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, cảm thấy có lẽ cách mình vào phòng học hôm nay không đúng.

Cô ấy có chút ngơ ngác mà quay đầu, nhìn về phía Tần Tịch ngồi bên cạnh mình: “Bé bảo bối Tiểu Tịch….. ”

Âu Dương Nguyệt nói lẩm bẩm: “Có phải chúng ta vẫn còn ở kí túc xá không, hiện tại tớ đang nằm mơ nhỉ?”

“Bé bảo bối Tiểu Tịch…” Giống như tò mò, cũng có thể là thích thú, Tạ Liên Thành học dáng vẻ của Âu Dương Nguyệt, nhẹ giọng, chậm rãi lặp lại năm chữ này.

Âu Dương Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Đàn anh Tạ… A! Không phải, thầy Tạ.”

Cô ấy vội vàng tự giới thiệu: “Thưa thầy, chúng em đều là sinh viên khóa 19 của ngành Y học lâm sàng, năm nay là năm hai đại học, hẳn là thầy biết.”

“Em tên Âu Dương Nguyệt, đây là bạn học Tần Tịch của em” Âu Dương Nguyệt chỉ vào Kiều Sơ Hạ bên còn lại của mình, “Kiều Sơ Hạ.”

Ngồi ở bên tay trái Tần Tịch, “Đường Lăng.”

“Bốn người chúng em cùng một kí túc xá, bình thường quen gọi tên thân mật rồi. Thưa thầy, thầy đừng để ý ạ, về sau em sẽ chú ý.” Âu Dương Nguyệt ngượng ngùng thè lưỡi.

Khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp, trang điểm thời trang, nhiệt tình cởi mở, bạn học và thầy cô đều rấtưa thích.

Giáo viên dạy lớp Tần Tịch có thể không biết lớp trưởng là ai, nhưng không ai không nhận ra Âu Dương Nguyệt.

“Chào các em.” Tạ Liên Thành gật đầu một cái với bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tần Tịch, người luôn yên lặng từ đầu đến cuối.

“Vị bạn học này.” Anh ta để kẹp tài liệu lên bàn, lúc này mới đi đến trước mặt Tần Tịch lần nữa, “Tên là Tần Tịch phải không?”

Một tay Tạ Liên Thành chống lên bàn của Tần Tịch, nhướng mày nhìn cô: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Thưa thầy.” Mí mắt Tần Tịch hơi rủ xuống, không nhìn anh ta.

Cô lễ phép gọi “thầy”, giọng điệu lại có vẻ hơi xa cách.

“Em quên rồi sao?” Tạ Liên Thành cười vui vẻ, “Giữa trưa thứ sáu, ở bên ngoài nhà ăn Đông khu, em nói…”

Anh ta nhìn mí mắt Tần Tịch rũ xuống, nhìn lông mi dài của đối phương giống như run nhẹ một cái.

Tạ Liên Thành im hơi lặng tiếng mà hít sâu một hơi: “Em nói, em không phải là sinh viên của trường chúng ta.”

“Phốc…” Âu Dương Nguyệt cười ra tiếng.

Kiều Sơ Hạ cũng cười theo một cái.

Chỉ có Đường Lăng, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tần Tịch một cách tò mò, ánh mắt thầm lộ ra một chút lo lắng.

“Thưa thầy, thật xin lỗi.” Tần Tịch nói: ‘Nhưng em không nhớ được.”

Cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn Tạ Liên Thành.

Thoạt nhìn người trước mắt có lẽ trẻ hơn rất nhiều so với người đàn ông luôn tao nhã trong ký ức.

Nếu như cởi bỏ áo sơ mi và âu phục trên người, thay vào đó là bộ đồ thể thao, thì kì thực Tạ Liên Thành vẫn có thể hòa mình cùng sinh viên đại học A dễ như trở bàn tay.

Đường nét khuôn mặt anh ta vẫn anh tuấn sáng sủa như xưa, thoạt nhìn vẫn luôn kiêu ngạo lại lịch thiệp.

Lúc anh ta đang mỉm cười nhìn bạn, thường sẽ làm người khác hiểu lầm, bạn, chính là cả thế giới của anh ấy.

Tần Tịch cười nhàn nhạt với Tạ Liên Thành, có lẽ nụ cười đó so giọng điệu của cô còn tỏ vẻ xa cách hơn: “Nếu như do đó mà làm chậm trễ việc của thầy, em xin nhận lỗi với thầy.”

Cô một mực gọi một tiếng thầy lễ phép lại cung kính, Tạ Liên Thành nhìn dáng vẻ Tần Tịch tuyên bố cự tuyệt người cách xa nghìn dặm, lại cảm thấy khóe miệng có chút chát.

“Vậy…..” Anh ta nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng để giọng điệu của bản thân nghe nhẹ nhàng một chút, “Về chuyện nhận lỗi, bạn học Tần Tịch có để ý việc giúp thầy chuẩn bị trước cho tiết học một chút không?”

“Vâng.” Tần Tịch đứng lên thoải mái tự nhiên.

Tạ Liên Thành đi đến bục một lần nữa, cô cũng đi theo sau anh ta cách một mét.

Sẽ không cách xa, nhưng mà từ đầu đến cuối cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách này.

“Cái này.” Tạ Liên Thành đưa một chồng giấy cho cô, “Phiền em phát cho mỗi bạn học một tờ.”

Trên tờ giấy trắng in đại cương dạy học của toàn bộ học kì, anh ta đến đứng lớp còn nghiêm túc chuẩn bị.

“Vâng.” Tần Tịch nhận chồng giấy kia, “Còn việc gì nữa không? Thưa thầy.”

“Lần đầu tiên tôi sử dụng đồ dùng dạy học đa phương tiện của nhà trường.” Tạ Liên Thành đã từng cà thẻ mở thiết bị dạy học đa phương tiện.

Lúc anh ta chờ máy tính khởi động, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch: “Em biết dùng không?”

Tần Tịch gật gật đầu.

Từ chỗ cách một mét phía sau Tạ Liên Thành, cô lách qua bên phải bục giảng, kéo ngăn kéo ra: “Đây là micro bluetooth, thầy cà thẻ nhân viên của thầy thì có thể sử dụng.”

Tần Tịch đứng cách bục giảng cũng có khoảng cách là nửa mét, chỉ các vào lỗ cắm trên bàn: “Nếu như thầy không quen máy tính của nhà trường, có thể đem theo laptop của mình đến đây. Chỉ cần xin phép giáo viên quản lý phòng học trang bị giúp thầy phần mềm tương quan, có thể sử dụng giống vậy.”

“Giọng của Tiểu Tịch thật êm.” Trong phòng học yên tĩnh, nghe giọng nói êm tai của Tần Tịch giới thiệu cách sử dụng các đồ dùng dạy học đa phương tiện, Âu Dương Nguyệt không nhịn được nhỏ giọng cảm khái, “Thật êm tai.”

Cô ấy nói rồi có chút tò mò mà nhìn nhìn Tần Tịch, lại nhìn nhìn Tạ Liên Thành: “Nhưng mà vừa nãy đàn anh Tạ… Không phải, thầy Tạ có ý gì hả? Tần Tịch quen biết anh ấy sao?”

“Có thể là bắt chuyện bị từ chối.” Đường Lăng hừ nhẹ một tiếng, không chịu được mà nói.

“Khụ khụ.” Âu Dương Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, “Tuy rằng bé bảo bối Tiểu Tịch của chúng ta vừa thông minh vừa giỏi giang, bề ngoài còn rất xinh đẹp. Nhưng mà kia chính là đàn anh Tạ đó! Từ trước đến nay cũng chỉ có người ta ăn vạ anh ấy, có bao giờ thấy anh ấy đi bắt chuyện đâu… Còn bị từ chối!”

Cô ấy bĩu môi: “Lần này tớ cũng không đứng về phía cậu.”

Lúc hai người nói chuyện, Tần Tịch đã giới thiệu xong toàn bộ cách sử dụng đồ dùng dạy học đa phương tiện.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt, cuối cùng nói với Tạ Liên Thành: “Nếu thầy không còn vấn đề gì khác, em về chỗ của mình đây ạ.”

Tạ Liên Thành đành phải gật đầu.

Trong phòng học, lúc này dần dần có nhiều học sinh đi đến hơn.

Nháy mắt nhìn thấy Tạ Liên Thành, biểu cảm của phần lớn các học sinh đều giống Âu Dương Nguyệt vừa nãy y đúc.

Đặc biệt là nữ sinh!

Mấy nữ sinh không dám đi hỏi Tạ Liên Thành, dứt khoát chạy thẳng đến phía sau Tần Tịch các cô, những người đến phòng học sớm nhất.

Các cô ấy vừa lặng lẽ đánh giá Tạ Liên Thành tuấn mỹ như minh tinh đang đứng trên bục giảng.

Vừa nhỏ giọng hỏi Tần Tịch các cô: “Làm sao thế này? Làm sao đàn anh Tạ lại ở đây vậy?”

“Gọi thầy Tạ.” Âu Dương Nguyệt tiếp lời, “Môn khoa học máy tính cơ sở của học kì này, anh ấy, thầy Tạ, máy bay chiến đấu trong các giáo thảo đứng lớp cho chúng ta!”

“Trời ơi trời ơi! Vậy mà còn có phúc lợi tiềm ẩn như vậy sao?” Các nữ sinh hết sức phấn khởi đè giọng xuống thấp, “Mặc dù vừa nãy tớ còn oán giận ở kí túc xá, vì sao lại phải lên tiết máy vi tính, mà không phải để lại chiều này cho chúng ta nghỉ ngơi. Nhưng mà hiện tại, tớ chỉ muốn vì nhà trường sắp cho chúng ta môn học này mà điên cuồng đánh call(1)!”

(1) Đánh call: Chỉ sự cổ vũ nhiệt tình.

“Nhưng mà làm sao đàn anh Tạ lại có thời gian đến đứng lớp cho chúng ta?” Một nữ sinh khác tò mò hỏi: “Tớ nghe người khác nói, học viện tài chính mời rất nhiều lần rồi, viện trưởng cũng tự mình ra mặt, anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận, rút ra nửa ngày đi diễn thuyết cho bọn họ. Không phải nói anh ấy cực kỳ bận rộn sao?”

“Ai biết đâu?” Âu Dương Nguyệt nhún nhún vai, “Dù sao một tuần là một tuần, ai đứng lớp chúng ta cũng đều phải học. Có anh chàng siêu cấp đẹp trai không gì sánh được thì không tốt sao?”

Cô ấy cười nói: “Dù sao tớ vô cùng vui vẻ! Để ý giáo viên và chuyện của trường nhiều như vậy để làm gì chứ?”

Tần Tịch rũ mắt.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Liên Thành xuất hiện ở cửa phòng học, thực ra cô cũng rất kinh ngạc.

Người cực kỳ bận rộn như Tạ Liên Thành.

Nói như vậy đi, trước khi công ty anh ta đi vào con đường đúng đắn, cả buổi hòa nhạc do nữ thần Tô Nhiễm của anh ta độc tấu đàn hạc cũng bỏ lỡ rất nhiều đợt.

Vì vậy Tô Nhiễm còn nổi giận rất nhiều lần với anh ta, cuối cùng có một lần tức giận đến mức bay ra nước ngoài một mình.

Bọn họ hoàn toàn ầm ĩ rạn nứt, ba năm sau đó cũng chưa hề gặp mặt.

Cũng chính là ba năm đó, Tần Tịch bước vào công ty Tạ Liên Thành thành lập, cuối cùng chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Liên Thành.

Bọn họ trở thành nhóm ăn ý nhất khi làm việc.

Tạ Liên Thành từng nói không chỉ một lần, Tần Tịch là người hiểu anh ta nhất.

Sau đó, công ty của anh ta dưới sự chung sức phối hợp của anh ta, của Tần Tịch, của vô số nhân viên.

Bọn họ đã giành được một hạng mục mà Tạ Liên Thành tranh thủ rất lâu.

Trong tiệc rượu chúc mừng thành công, hai người đều uống chút rượu.

Có lẽ khi đó, đã là năm thứ ba Tô Nhiễm rời khỏi Tạ Liên Thành.

Anh ta quá bận quá mệt mỏi rồi, cũng thật sự cần một người ở bên cạnh giúp đỡ.

Cho nên trong buổi tiệc rượu đó.

Ở một góc đại sảnh tiệc rượu, trên ban công ngăn cách bởi màn che bằng vải nhung dày màu xanh lam đậm.

Ngăn cách tiếng reo hò của bữa tiệc linh đình ngợp trong vàng son.

Ngăn cách tiếng leng keng leng keng của đàn hạc êm tai tao nhã.

Tạ Liên Thành đã uống khá nhiều rượu, nghiêng người hôn lên khóe môi Tần Tịch.

Hô hấp và men rượu đan xen vào nhau, dưới bóng đêm, tất cả đều trở nên không chân thật.

Rõ ràng Tần Tịch chỉ uống hai ly rượu vang đỏ, mà cô cũng cảm thấy bản thân có chút say.

Nhưng mà lúc đó bọn họ cũng không biết, cách lúc Tô Nhiễm về nước, còn chưa đến ba tháng.

“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch.”

Tần Tịch thu mạch suy nghĩ về, quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt lung lay cách tay của mình: “Làm sao vậy?”

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến ngẩn người ra như vậy?” Âu Dương Nguyệt tò mò nhìn cô, “Đúng rồi, buổi chiều tan học có phải cậu cần đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm không?”

“Ừ.” Tần Tịch gật đầu.

Cô cười một cái: “Tớ đang nghĩ, làm sao mới có thể khiến thầy Chiêm tha thứ cho tớ đây?”

“Thầy Chiêm thích cậu nhất, thầy ấy sẽ không làm khó cậu đâu.” Âu Dương Nguyệt nhanh chóng dời đi sự chú ý, “Cậu chỉ cần nói câu xin lỗi với thầy ấy, làm nũng, tất cả sẽ OK.”

“Phốc…” Tần Tịch rút ra một chồng giấy in bài văn tiếng anh từ sách giáo khoa máy vi tính, “Thầy Chiêm không phải cậu, tớ làm nũng cũng vô dụng.”

Đây là khi cô thu thập tài liệu vào cuối tuần đã tải xuống và in ra, tài liệu lịch sử công bố trong hai năm qua của thầy Chiêm.

Hai ngày nay Tần Tịch đã đọc hết toàn bộ, có những nội dung nghiên cứu chủ yếu, cô dứt khoát học thuộc lòng.

Thầy Chiêm thực sự rất tốt, đối với sinh viên, đối với Tần Tịch cũng tốt.

Nhưng trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều sẽ phải xoay quanh bạn.

Muốn người khác tha thứ, lại cho cô một cơ hội lần nữa bước vào phòng thí nghiệm.

Tần Tịch cảm thấy, bản thân cũng nên thể hiện ra thành ý của cô.

“Vào lớp rồi.” Tiếng nhạc vào lớp vang lên, Âu Dương Nguyệt đυ.ng Tần Tịch một cái.

“Ừ.”

Tần Tịch dọn xong tài liệu, ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn về phía Tạ Liên Thành đang đứng trên bục giảng.

Tạ Liên Thành đứng thẳng người, đứng ở trên bục giảng thực sự vô cùng vui tai vui mắt.

Ánh mắt Tần Tịch lại vô cùng lạnh nhạt.

Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương xuất hiện ở cửa phòng học, sau khi cô nhất thời kinh ngạc, thì liền tự nói với bản thân.

Không cần bận lòng đi quan tâm bọn họ.

Giống như Âu Dương Nguyệt nói, thầy đang nghĩ cái gì, thì có liên quan gì đến cô sao?

Cô chỉ cần làm tốt việc của mình, không chịu ảnh hưởng của bọn họ là được.

Chỉ có càng không buông bỏ được, mới sẽ càng để ý, càng tò mò, sau đó không nhịn được đi quan tâm.

Lúc tiếng chuông tan học tiết ba buổi chiều vang lên, ba tiết khoa học máy tính cơ bản liên tiếp cuối cùng cũng kết thúc.

Trong phòng học có vài học sinh, có nam có nữ, cuồn cuộn vây đến bục giảng, lấp kín Tạ Liên Thành ở bên trong, ríu rít hỏi vấn đề của anh ta.

Tần Tịch cất cặp sách và tài liệu vào trong bao lô của mình, nói với Đường Lăng và Âu Dương Nguyệt: “Tớ đi tìm thầy Chiêm.”

Cô duỗi tay làm động tác cái điện thoại để bên tai mình, vừa chạy ra ngoài phòng học, vừa nói: “Lát nữa liên lạc qua điện thoại.”

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc cô nghe Tạ Liên Thành giảng bài, thì không nhìn anh ta lấy một cái.