"Thật sự là Lạc Phỉ?" Đường Lăng nhỏ giọng nói lẩm bẩm: "Anh ta tới trường chúng ta làm gì?"
Vào những lúc như này, Tần Tịch đặc biệt vui mừng người hôm nay đi học chung với cô là Đường Lăng chứ không phải Âu Dương Nguyệt.
Người bạn thân này của cô, tuyệt đối không bắt lấy cô, sau đó tò mò nhiều chuyện của Lạc Phỉ.
Bây giờ bên ngoài khu dạy học hơi có chút hỗn loạn.
Rất nhanh, Lạc Phỉ và hiệu trưởng được mọi người ở đây vây quanh rời đi.
Tần Tịch và Đường Lăng sóng vai đi về phía khu dạy học mới được giải trừ phong tỏa.
Bên tai là âm thanh bàn luận có chút hưng phấn của bọn học sinh.
"Người này đẹp trai quá, là ngôi sao nào hả?"
"Thật sự quá đẹp trai, cậu có chụp ảnh lại không?"
"Hiệu trưởng đi cùng với anh ấy, tớ không dám chụp. Nhưng mà chắc chắn đã có người chụp, trên diễn đàn sẽ nhanh chóng có ảnh chụp và video thôi."
"Nếu mà là ngôi sao, tại sao trước nay tớ chưa thấy qua nhỉ. Lớn lên trông đẹp trai như vậy, chỉ cần tớ gặp qua một lần chắc chắn sẽ không quên."
"Người mới hả?"
"Chỗ này là đại học A, một người mới chắc sẽ không được hiệu trưởng tự mình đi cùng nhỉ?"
……
Trong tiếng bàn luận sôi nổi, Tần Tịch đã đi tới phòng học các cô học buổi chiều.
Nghe các bạn học cùng lớp với họ cũng thảo luận về Lạc Phỉ.
Nhìn thấy Tần Tịch vào chỗ ngồi, một đám nữ sinh đằng sau cô đi lại chọc chọc cô: "Tần Tịch, vừa nãy cậu thấy được chưa? Đại soái ca kia đó! Cậu biết anh ấy là ai không?"
“Thấy được.” Cô nói: “Không biết nữa.”
"Aizz, thật sự quá đẹp trai luôn." Trong mắt nữ sinh kia toàn là ngôi sao: "Hôm thầy Tạ đến dạy chúng ta, tớ cứ cho rằng thầy ấy đã đẹp trai đến cực hạn rồi. Không ngờ trong đời sống bình thường thật còn có người, còn đẹp hơn nhiều so với nhóm nghệ sĩ."
Tần Tịch cười cười, không có tiếp lời.
Hiển nhiên nữ sinh cũng không có ý muốn cô trả lời, rất nhanh xoay người đi tám chuyện với bạn cùng bàn của cô ấy.
Tần Tịch lấy sách giáo khoa ra, có chút bực dọc nằm trườn ra bàn.
Cô nghe được thanh âm bàn luận về Lạc Phỉ từ phía sau truyền đến, mặt chôn ở cánh tay nhăn lại theo bản năng.
Vì sao lại âm hồn không tan như thế chứ?
Tạ Liên Thành như vậy, Lạc Phỉ cũng thế.
Hai đời trước cô phải cực cực khổ khổ đấu tranh thật lâu, mới nhìn thấy người.
Còn lần này, lúc cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy bọn họ, thì vì sao lại như cải trắng, luôn tung tăng trước mặt cô!
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng quan tâm nhìn cô, “Cậu không sao chứ?”
“Buồn ngủ… ” Tần Tịch nằm bò trên bàn, không ngẩng đầu.
Cô biết chính mình đang không bình tĩnh.
Đối mặt với Tạ Liên Thành, cô còn có thể giữ sự bình tĩnh thong dong, còn lúc cô nhìn đến Lạc Phỉ, luôn dễ bị công phá.
Không có biện pháp!
Tần Tịch hít sâu, ngẩng đầu mở sách giáo khoa ra.
Sách giáo trình chính trị luôn tràn ngập tính lý luận thao thao bất tuyệt, cô chuyên chú nhìn chữ trên đó, muốn tự cưỡng chế kéo suy nghĩ từ trên người Lạc Phỉ về.
Cô nhớ rõ ràng, Lạc Phỉ và Đại học A không có mối quan hệ nào.
Vì sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện trong trường học?
Thật sự là rất âm hồn không tiêu tan!
Quá đáng ghét!
Tần Tịch nhíu mày.
Hai tiết buổi chiều cô đều tâm thần không yên.
Cũng may lúc tan học, cô đã bình tĩnh lại.
Mặc kệ vì sao Lạc Phỉ tới, cũng không có quan hệ gì với cô.
Thời gian còn lại buổi chiều, Tần Tịch các cô về ký túc xá ngủ bù.
Lúc bốn người đi căn tin ăn cơm chiều, tinh thần đã lần nữa trở nên sáng láng.
Thời điểm cơm chiều, nhà ăn luôn đặc biệt náo nhiệt.
Vừa ăn cơm vừa dạo diễn đàn, Âu Dương Nguyệt đột nhiên nhỏ giọng ngạc nhiên hô một tiếng: "Lạc Phỉ tới trường học chúng ta?"
"Vâng." Tần Tịch không đợi Đường Lăng mở miệng, đã chủ động đáp.
Cô đã suy nghĩ cẩn thận.
Bây giờ mình nhìn thấy Lạc Phỉ còn dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng chỉ là thời gian còn chưa qua lâu.
Rốt cuộc thì, cô cũng từng yêu hắn ta đến khắc cốt ghi tâm.
Trước một khắc cuối cùng đó, giữa bọn họ cũng từng ngọt ngào triền miên, có vô số hồi ức tốt đẹp.
Cho nên, trốn tránh không phải biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Đại khái là Tần Tịch cảm thấy mình cần phải, lấy độc trị độc.
Cô nghĩ ngợi, lại giải thích, nói: "Lúc đó hiệu trưởng còn đi theo anh ta, bảo an khu dạy học nói là đang thực nghiệm hệ thống dạy học công nghệ cao mới."
"Vậy à…" Âu Dương Nguyệt có chút phiền muộn: "Sớm biết vậy tớ đã đi học với các cậu, nhìn một đại soái ca từ xa xa cũng tốt mà."
Tần Tịch liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Ảnh chụp Lạc Phỉ đương nhiên là chụp lén, có chút mờ.
Mặc dù vậy, âu phục đen, người đàn ông vai rộng eo thon chân dài thẳng tắp, vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không dời mắt được.
"Đúng thật cũng không tệ lắm." Cô đánh giá đúng trọng tâm.
"Đúng vậy." Âu Dương Nguyệt lập tức kích động: "Người thật có phải còn đẹp hơn so với ảnh chụp không?"
Cô ấy lại gần bên người Tần Tịch, hỏi.
"Ừm.” Tần Tịch hàm hàm hồ hồ đáp.
"Nhưng mà tớ vẫn không nghĩ ra vì sao anh ấy lại đến trường chúng ta vậy?" Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Thực nghiệm hệ thống dạy học công nghệ cao gì gì đó, vì sao tớ cảm thấy không có liên quan gì với anh ấy nhỉ."
Cơm chiều đã kết thúc trong sự nhiều chuyện của Âu Dương Nguyệt.
Dựa theo kế hoạch, Tần Tịch các cô trở về ký túc xá Bắt đầu sửa chữa đơn đấu thầu.
Dựa vào tài liệu Ngô Hi Ngạn cung cấp, các cô bổ sung và chỉnh sửa một chút chi tiết và sai lầm bên trong bản chính đơn đề án.
Nhưng không đυ.ng vào mạch ý tưởng cơ bản.
Đến rạng sáng 3 giờ, rốt cuộc cũng đã sửa chữa xong đơn dự tuyển.
“Ngủ đi.”
Tần Tịch cất kỹ hồ sơ, sao lưu lại.
Sau đó cùng với các bạn cùng phòng kiệt sức bò lên giường với nhau.
Có lẽ là vì trước khi ngủ dùng não nhiều quá, tuy cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tần Tịch vậy mà không ngủ được.
Cô nằm trong bóng tối chừng 10 phút, cẩn thận lấy điện thoại ra, vào diễn đàn trường học.
Trên diễn đàn, hashtag liên quan đến Lạc Phỉ đã trở thành hot topic.
Số bình luận đã qua một nghìn, Tần Tịch tiện tay click mở đã thấy ở dưới là cả mảng thanh âm la liếʍ bình luận.
Cô đóng hot topic lại, chán muốn chết lướt tin tức khác trên diễn đàn.
Khi lướt đến trang 2, mục tiêu đề không được coi là thu hút đột nhiên đập vào mắt cô--
"Buổi tối thứ ba tuần sau, mỹ nữ thiên tài viện Văn Học sẽ tổ chức độc tấu đàn hạc tại lễ đường."
Viện Văn Học.
Mỹ nữ thiên tài.
Đàn hạc.
Ba từ khóa, làm Tần Tịch thoáng nghĩ đến người nào đó.
Cô chần chừ, vẫn click mở topic.
Bài trên cùng của topic, tác giả trực tiếp thả một ảnh chụp giữa lầu.
Cô gái nhỏ mặc váy trắng, nghiêng người ngồi bên đàn hạc to cao, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng bấm vào dây đàn.
Mái tóc đen dài mềm mại như thác nước, phía trên còn đội một vòng hoa linh lan trắng tinh tế.
Ăn mặc như vậy, lại thêm đường nét khuôn mặt tinh tế vốn có, làm cho cô gái trông vô cùng thanh thoát.
Bình luận ở phía dưới topic cũng là một mảng im hơi lặng tiếng ——
“Tô Nhiễm!”
“Tô đại mỹ nữ!”
“Trời ơi, quả thực đàn chị Tô quá thanh thoát, quá xinh đẹp ghẹo người!”
“Rõ ràng là cô gái tài giỏi của viện Văn học, gảy đàn hạc tốt như vậy, nghe nói vào lúc nghỉ hè được mời đi nước ngoài biểu diễn, cho vinh quang của trường ta thêm vẻ vang đấy.”
“Mẹ tôi đang hỏi tôi vì sao lại quỳ xem topic…”
Ánh mắt Tần Tịch hơi lóe lên.
Tô Nhiễm à…
Cô quay trở lại lầu chính một lần nữa, nữ chính nguyên tác trong tiểu thuyết này đã ảnh hưởng đến hai đời con gái của cô.
Kì thực trước nay Tần Tịch cũng chưa từng thật sự xuất hiện cùng một lúc với cô ấy.
Nhưng khi đi theo bên cạnh Tạ Liên Thành, cô nghe được rất rất nhiều việc về Tô Nhiễm.
So với các bạn học trong trường, cô cũng biết nhiều hơn về Tô Nhiễm.
Cô ấy mỹ lệ, cô ấy lãng mạn, cô ấy mới thật sự là hack, bất kể là làm cái gì cũng đều sẽ được tha thứ, được con người đó nhớ nhung.
Trong bóng tối, khóe môi Tần Tịnh nhếch lên.
Người đó làm gì cũng đều không cần phải trả giá, được Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ yêu sâu đậm, cưng chiều, cam tâm tình nguyện trả giá tất cả vì cô ấy.
Chẳng trách đột nhiên Lạc Phỉ xuất hiện ở trường học, hóa ra là do Tô Nhiễm sẽ phải mở buổi diễn độc tấu.
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Thực ra cẩn thận nghĩ lại, đời trước Lạc Phỉ cũng lặng lẽ không một tiếng động mà làm rất nhiều việc cho Tô Nhiễm.
Anh ta từng đầu tư cho Tô Nhiễm buổi độc tấu đàn hạc lưu động toàn cầu.
Còn từng chụp hình cây đàn hạc đắt đỏ nhất thế giới.
Cũng từng, bắt đầu đấu với Tạ Liên Thành đến một mất một còn mà không hiểu ra sao cả.
Tần Tịch nhớ rõ, lúc đó giữa Lạc thị và Tạ gia cũng không có cạnh tranh lợi ích hay xung đột gì.
Bây giờ ngẫm lại, đáp án miêu tả sinh động, đều là vì Tô Nhiễm.
Chỉ là từ trước đến nay hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu giả dối với Lạc Phỉ, hoàn toàn bỏ qua những chuyện này.
Tần Tịch trở mình, ép buộc bản thân tìm kiếm trong ký ức những việc làm mà Lạc Phỉ đã làm được cho Tô Nhiễm.
Ký ức càng ngày càng nhiều, thân thể và lòng thì càng ngày càng lạnh như băng.
Mỗi nhà hàng khách sạn dưới cờ Lạc thị chắc chắn đều sẽ có ngàn con hạc giấy và đàn hạc.
Từ trước đến nay Lạc Phỉ tuân theo “Thà rằng ta phụ thiên hạ”, có một năm đột nhiên từ bỏ hạng mục nào đó mà anh ta mong muốn rất lâu rồi. Cuối cùng, hạng mục đó trúng thầu, chính là Tô gia phía sau Tô Nhiễm.
Còn có, nhãn hiệu đồ trang sức xa xỉ dưới cờ Lạc thị, bất kể là giày, túi xách,quần áo hay đồng hồ, châu báu, tất cả đều chuyển qua chủ đề liên quan đến đàn hạc.
Đương nhiên, những chủ đề đó mời Tô Nhiễm là người phát ngôn sản phẩm. Giá cả và điều kiện vô cùng ưu đãi, còn từng khiến cho một vài nữ minh tinh trong giới giải trí cũng đỏ mắt.
Hài hước chính là, cái hợp đồng đó còn đi ngang qua mắt Tần Tịch.
…….
Càng ngày càng nhiều ký ức nảy lên trong lòng.
Ban đầu, Lạc Phỉ ở trong trí nhớ của Tần Tịch đã từ từ bị một hắn xa lạ thay thế.
Hóa ra tình yêu thật sự có thể che giấu đôi mắt người.
Tần Tịch chỉ cảm thấy bên trong dạ dày ghê tởm một trận.
Cô vội càng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cẩn thận mở cửa ký túc xá, xông về hướng nhà vệ sinh.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, dạ dày Tần Tịch sớm nôn đến trống rỗng rồi.
Cô nôn khan đến u ám mù mịt, cuối cùng, trong miệng hết sức nháp nháp, nhưng tâm trạng thoải mái rất nhiều.
Súc miệng, cô chầm chậm đi về ký túc xá.
Vừa rồi cô đã cố gắng làm động tác nhẹ hết mức, không ngờ lại đánh thức người trong ký túc xá.
“Bé bảo bối Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt mặc áo ngủ, lo lắng nhìn cô, “Cậu sao thế?”
Sắc mặt Tần Tịch quá trắng, vừa nhìn là biết không thoải mái.
“Sao lại thế này?” Đường Lăng cũng đi lại, đưa tay sờ trán cô một cái.
“Không sao.” Tần Tịch lắc đầu, “Có chút ghê tởm, nôn ra là thoải mái ngay.”
“Aizz Tiểu Tịch đáng thương của tớ, gần đây áp lực rất lớn rất mệt mỏi mà.”
Tần Tịch nhận nước ấm Đường Lăng đưa cho, uống ừng ực ừng ực xong.
“Tớ không có sao, ngủ đi.”
Cô cười cười với Đường Lăng các cô ấy, mặc dù sắc mặt vẫn có chút trắng, nhưng tâm trạng trông thực sự tốt hơn không ít.
Lại nằm trên giường, có lẽ là cô dùng phương pháp lấy độc trị độc thật sự hiệu quả.
Nôn hết tất cả những cái kí ức không vui đó đi ra ngoài.
Tần Tịch nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Tiếp sau đó mấy ngày, nhiệt độ vụ việc của Lạc Phỉ dần dần giảm đi.
Tần Tịch lại lên diễn đàn, cũng không nhìn thấy cái topic trang đầu kia.
Mấy ngày nay các cô rất vội, sửa chữa đi sửa chữa lại đơn dự tuyển ba lần, dù sao cũng đã có được sự thừa nhận của Ngô Hi Ngạn.
Mấy người Tần Tịch tranh thủ ngày cuối cùng trước kỳ hạn, nộp lên nhà trường đơn dự tuyển đã được chỉnh sửa tốt.
Lúc này, bốn người mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian thoáng qua, đã đến thứ ba tuần sau.
Lúc ăn cơm trưa, Âu Dương Nguyệt lấy ra từ trong cặp bốn tấm vé vào cửa: “Aizz, buổi biểu diễn độc tấu đàn hạc của Tô Nhiễm bên viện Văn học đó, đêm nay tại hội trường, tớ khó khăn lắm mới cướp được vé, chúng ta đi nghe đi.”
“Được thôi được thôi.” Kiều Sơ Hạ nhận vé nhìn nhìn, “Tớ nghe nói cái vé này rất khó lấy được nhỉ.”
“Xem như phúc lợi của hội học sinh đi.” Âu Dương Nguyệt cười hì hì, dương dương cằm lên về hướng Tần Tịch, “Sao? Bé bảo bối Tiểu Tịch cũng đi thôi. Trong khoảng thời gian này tớ mệt chết rồi, coi như thả lỏng một chút.”
Tần Tịch liếc cái vé một cái.
In trên tấm vé, chính là hình ảnh Tô Nhiễm mặc váy trắng, đội vòng hoa linh lan ngồi trước đàn hạc.
Khí chất thần tiên xinh đẹp, giống như tinh linh rơi xuống trần gian.
Lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc!
Cô tự mặc niệm ba lần trong lòng, gật đầu: “Được thôi.”
“Tiểu Tịch muốn đi, vậy Lăng Tử chắc chắn cũng đi luôn.” Âu Dương Nguyệt vui vẻ mà cất vé vào cửa, “Đêm đó chúng ta đi cùng nhau.”
Ăn cơm trưa xong, bốn người đang định trở về ký túc xá nghỉ trưa.
Điện thoại di động của Âu Dương Nguyệt vang lên.
Mắt cô ấy nhìn màn hình di động: “Là tổ giáo viên xét duyệt đơn dự tuyển.”
Cô ấy nói rồi nhận điện thoại.
Không biết bên kia nói cái gì, sắc mặt Âu Dương Nguyệt dần dần trở nên nghiêm túc lên.
“Vâng thưa thầy, chúng em sẽ tới ngay lập tức.” Rất nhanh, cô ấy cắt đứt điện thoại, nói với Tần Tịch các cô: “Đơn dự tuyển có thể có chút vấn đề, thầy bảo chúng ta đi qua ngay bây giờ .”