Tần Tịch không nhịn được nhìn chằm chằm Ngô Hi Ngạn một lúc.
Đường Lăng nói không sai, so với Tạ Liên Thành phong độ nhẹ nhàng, khí chất thân sĩ quý tộc, Ngô Hi Ngạn áo blouse trắng chắc chắn càng khiến nữ sinh học viện y thích hơn.
Sau đó cô chợt phản ứng lại, vừa rồi ý của đàn anh Ngô hình như là, mình có làm bùa hộ mệnh viết tên anh ấy hay không?
Cái này kêu cô trả lời như thế nào đây?
Mặt Tần Tịch hơi nóng lên.
Cũng không phải thẹn thùng, chỉ là cảm thấy vị đàn anh Ngô này hình như không giống như lời đồn.
Còn biết đùa như thế.
“Được rồi.” May mà lúc đó Chiêm Hoa Phong mở miệng nói: “Liên quan đến tâm đắc trong thi cử, Tần Tịch em có thể đi tìm đàn anh từ từ trò chuyện."
Ông dừng lại một chút, khóe miệng mỉm cười, hài hước nói: “Đương nhiên, Tần Tịch cũng là một học sinh ưu tú, trao đổi với đàn anh của em một chút, cố gắng hết sức học tập cậu ấy làm thế nào để đạt điểm cao trong toàn bộ kì thi khảo sát chính quy.”
Chiêm Hoa Phong hỏi Ngô Hi Ngạn: "Hi Ngạn, thế nào? Chịu để đàn em vào phòng thí nghiệm không?"
Trong lòng Tần Tịch đầy ấm áp.
Cô không biết vì sao thầy lại muốn trưng cầu ý kiến của đàn anh Ngô Hi Ngạn.
Nhưng đối phương cứ kêu một tiếng “Đàn em của em”, đương nhiên là đang giúp cô tìm cảm giác tồn tại trước mặt vị đàn anh nhìn có vẻ cao lãnh này.
Ngô Hi Ngạn nhìn chằm chằm cô một lúc, lạnh nhạt nói: “Có thể.”
“Tần Tịch, đi.” Chiêm Hoa Phong đẩy cô qua cạnh anh: “Đề án này của các em, thầy sẽ nói trường học cho thầy làm giáo viên hướng dẫn của các em. Chỉ là bắt đầu cuối tuần này, thầy phải đi giao lưu bên châu Âu chín tuần, cho nên trong khoảng thời gian này…”
Ông ra hiệu cho Tần Tịch: “Đề án của các em và phòng thí nghiệm, đều giao cho đàn anh Ngô của em phụ trách.”
Tần Tịch: “Vâng thưa thầy.”
Cô quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, vẫn có phần hơi thấp thỏm.
Vị đàn anh này quá nổi tiếng ở học viện y học lâm sàng rồi, theo lời của các đàn anh đàn chị trước, đó chính là: “Nghe chuyện xưa của đàn anh Ngô mà lớn lên.”
Lời này có lẽ có chút khoa trương.
Nhưng mà Tần Tịch học tập ở đại học một năm, đã cảm nhận trọn vẹn sức hấp dẫn "không chỗ nào không có” của đàn anh Ngô rồi.
“Cụ thể làm như thế nào, còn có các yêu cầu của em trong phòng thí nghiệm ra sao, cậu ấy sẽ nói cho em.” Chiêm Hoa Phong lại nói.
“Vâng.” Tần Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
“Đàn em Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn xoay người, rút một tờ giấy trên bàn ra, đưa cho Tần Tịch: “Đây là thời khóa biểu của phòng thí nghiệm.”
Anh không đợi Tần Tịch đáp lời, tiếp tục nói: “Ngoại trừ thời gian đi học, anh mong em có thể cố gắng dành thời gian đến phòng thí nghiệm.”
“Vâng.” Tần Tịch nhìn cái bảng được xếp kín lịch đó.
Trên cơ bản bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, phòng thí nghiệm đều có việc.
Hơn nữa, năm hai bọn họ vốn học tập nặng nề, nếu như Tần Tịch thật sự có thời gian đến phòng thí nghiệm, thì trên cơ bản cô không có thời gian cá nhân nào.
“Em đã biết.” Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nghiêm túc cất kỹ thời khóa biểu đi.
Cho đến bây giờ, con đường đi đến thành công không thể nào là con đường bằng phẳng.
Nếu là lựa chọn của chính mình, Tần Tịch cũng không để tâm chút vất vả đó.
“Ngoài ra.” Ngô Hi Ngạn cầm hai bản công văn, còn có một xấp tài liệu thật dày, “Mấy cuốn sách và tài liệu này em đem về xem trước, nhanh chóng hiểu rõ những nội dung cơ bản, đuổi kịp tiến độ.”
“Vâng.” Tần Tịch nhận hai cuốn sách dày như cục gạch đó, và xấp tài liệu không ít hơn sách là bao.
“Em đã năm hai, yêu cầu của phòng thí nghiệm cũng phải biết rồi.” Mặt Ngô Hi Ngạn không biểu cảm nhìn Tần Tịch.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, đường nét gương mặt sắc bén như chạm trổ, không có chút gì có thể gọi là sắc mặt thân thiện cả.
“Cấm mang đồ ăn thức uống vào phòng thí nghiệm, chỗ quan trọng cũng cấm mang điện thoại.”
Ngô Hi Ngạn nhìn mái tóc buộc sau đầu cô: “Trước khi vào phòng thí nghiệm, tóc cũng phải buộc gọn.”
Anh giơ tay chỉ vào mái tóc dù được cột cao cũng sắp tới eo của cô: “Quá dài, hoặc búi lên, hoặc là bỏ vào nón. Đương nhiên, tốt nhất là cắt đi.”
“Hi Ngạn, được rồi được rồi.” Chiêm Hoa Phong không nghe nổi nữa, đứng dậy nói chen vào: “Đừng mới ngày đầu tiên đã dọa đàn em em.”
“Thầy yên tâm, em sẽ không bị dọa chạy.”
“Em ấy sẽ không.”
Dường như Tần Tịch và Ngô Hi Ngạn đồng thời mở miệng.
“Được được được.” Chính Chiêm Hoa Phong không nhịn được mà bật cười: “Mấy người trẻ tuổi các em có phương thức làm quen riêng, thầy không xen vào nữa.”
Ông buồn cười lắc đầu.
Con gái mà, đều yêu cái đẹp.
Tuy vóc dáng Tần Tịch không thấp, nhưng cơ thể gầy yếu vẫn khiến cô thoạt nhìn có chút nũng nịu, có cảm giác cần người bảo vệ.
Mặt núi băng của Ngô Hi Ngạn cũng không chỉ dọa khóc một hai nữ sinh không thôi.
Ông vốn đang lo Tần Tịch chưa vào phòng thí nghiệm đã bị anh dọa chạy mất.
“Cảm ơn thầy ạ.” Tần Tịch cảm kích cười cười với Chiêm Hoa Phong.
“Em sẽ tuân thủ quy tắc của phòng thí nghiệm, tuyệt đối không làm thầy mất mặt đâu ạ.” Cô cam đoan.
“Ráng theo cậu ấy học, có thể học được nhiều thứ đấy.”
Chiêm Hoa Phong có chút cảm khái: “Tương lai, sẽ là của các em. Thầy mong chờ ngày đó.”
Ông vỗ vai Ngô Hi Ngạn: “Vậy các em tiếp tục làm quen. Đúng rồi…”
Chiêm Hoa Phong đưa cho Ngô Hi Ngạn tài liệu và đề án Tần Tịch mang đến: “Về cơ bản mạch ý tưởng không có vấn đề, chi tiết bên trên cần phải điều chỉnh, giao cho em cùng làm.”
Ông cười với Tần Tịch: “Mai thầy xuất phát, thầy về trước soạn hành lý đây.”
“Em tiễn thầy.”
Tần Tịch đi theo Chiêm Hoa Phong ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, xong mới xoay người về lại phòng thí nghiệm lần nữa.
Ngô Hi Ngạn đã ngồi lại vào bàn.
Anh ngước mắt nhìn Tần Tịch đứng ở cửa, gọi cô: “Em lại đây.”
Ba cái màn hình điện tử đều là loại vô cùng rõ nét, độ chính xác cao.
Tấm hình trên màn hình đen trắng, là hình ảnh dưới kính hiển vi được phóng đại rất rõ ràng.
Tần Tịch đứng cạnh Ngô Hi Ngạn, nhìn anh kéo màn hình.
“Có thể nhìn ra nó là cái gì không?” Anh quay đầu hỏi Tần Tịch.
Tần Tịch: “...”
Cô thấy đại khái là virus.
Nhưng cụ thể là cái gì, đàn anh đang xem cái gì, cô hoàn toàn không biết rõ.
“Chỗ này…” Ngô Hi Ngạn thuận tay lấy hai quyển sách bên cạnh, một chút cũng không thể so sánh với hai cuốn sách mỏng khi nãy.
“Cầm về xem kỹ, xem càng nhanh càng tốt.” Đôi mắt anh nhìn chằm chằm màn hình: “Từ chương 4 đến chương 9 có thể đọc trước. Thời gian cuối tuần tới đây, tôi sẽ kiểm tra.”
“Được.” Tần Tịch nhận hai quyển sách đó.
“Hôm nay em có thể về trước được rồi.” Ngô Hi Ngạn lại nói.
“Vậy em đi trước.” Tần Tịch nói.
Cô vẫy tay với Ngô Hi Ngạn: “Gặp lại sau, đàn anh.”
“Từ từ.” Hình như Ngô Hi Ngạn chợt nhớ ra cái gì.
Anh cầm lấy tài liệu và đề án Tần Tịch mang đến: “Ngày mai có tiết không?”
“Ban ngày có 8 tiết.”
“7 giờ tối tới đây gặp tôi.” Ngô Hi Ngạn nói.
“Vâng. Cảm ơn đàn anh.”
Tần Tịch biết là Ngô Hi Ngạn muốn giảng giải đề án cho mình.
Cô đợi một lúc, thấy sự chú ý của Ngô Hi Ngạn tập trung hết lên màn hình, cẩn thận hỏi: “Đàn anh, đây là đề án mấy bạn học chúng em chuẩn bị chung, em có thể đưa các cô ấy tới nghe chung không ạ?”
“Có thể.” Ngô Hi Ngạn nói.
“Vậy…” Tần Tịch ôm một chồng sách siêu dày, lại chào tạm biệt đối phương lần nữa: “Chào đàn anh, em đi trước.”
Bốn cuốn sách, mỗi một cuốn đều dày hơn nghìn tờ.
Thêm một mớ tài liệu thật dày nữa.
Người cô vốn dĩ cao gầy, bóng dáng ôm chồng sách đứng đó, thật sự có vẻ hơi yếu đuối đáng thương.
Đổi thành một nam sinh khác, có thể sẽ chủ động giúp cô ôm sách về ký túc xá.
Nhưng Ngô Hi Ngạn lại như không hề có cảm giác, lực chú ý đều đặt hết lên trên màn hình trước mặt.
Tần Tịch cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Khi cô ôm chồng sách ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều vàng nhuộm đỏ chân trời, cả mảng rừng cây trước tòa nhà thí nghiệm đều như mạ một lớp ánh vàng.
Đôi mắt Tần Tịch sáng trưng.
Tương lai có hi vọng, vẫn là tương lai mình mong chờ.
Đống tài liệu và sách dày kia giống như tương lai cô nắm chắc trong tay lần nữa.
Không chỉ thấy nó không nặng mà ngược lại, cô còn có loại cảm giác nhẹ nhõm và sung sướиɠ.
Tần Tịch không nhịn được quay đầu lại, nhìn tòa nhà nhỏ cũng bị hoàng hôn phủ một lớp nắng vàng.
Cô cong cong khóe môi, ngâm nga bài hát đi về ký túc xá.
Phòng thí nghiệm của Chiêm Hoa Phong ở khu Đông, ký túc xá của Tần Tịch các cô lại ở khu Tây.
Nơi này là tòa nhà dạy học mới của Đại học A, chiếm diện tích rất lớn.
Từ nơi này về ký túc xá tương đương với việc đi hơn nửa trường học, mất khoảng nửa tiếng đi đường.
Tần Tịch còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy đằng sau có người kêu cô: “Tần Tịch.”
Giọng nói đàn ông quen thuộc, mang theo sự ưu nhã và thong dong trước sau như một.
Tần Tịch nhíu mày, có chút bực bội nhắm mắt lại.
Tâm tình tốt vừa rồi không đến mức bị ảnh hưởng, nhưng cái cảm giác này, giống như khi bạn chuẩn bị làm việc, lại có một con ruồi âm hồn bất tán kêu ong ong ong luẩn quẩn quanh bạn.
Cô thở dài một hơi, sắc mặt bình thản quay đầu nhìn về hướng người đi tới: “Thầy Tạ.”
Giọng điệu Tần Tịch so với sắc mặt còn lạnh nhạt hơn.
Nếu Chiêm Hoa Phong nhìn thấy cô thế này, nhất định sẽ cảm thấy thật lạ lẫm.
Cô gái nhỏ trước mặt mình cười nói vui vẻ, kêu một tiếng thầy còn ngọt hơn cả đường mật.
Thì ra cũng có một mặt như vậy.
Tạ Liên Thành nhanh chóng xuống xe.
Anh ta đi nhanh đến chỗ Tần Tịch, nhìn chồng sách dày cô ôm trong tay, cười nói: “Đây là mới đi thư viện về hả?”
Anh ta vừa nói vừa tự nhiên duỗi tay muốn nhận lấy sách trong tay Tần Tịch.
“Xin hỏi thầy Tạ có chuyện gì không?” Tần Tịch lùi về sau một bước, không để đối phương chạm đến sách của mình.
Tạ Liên Thành cao hơn cô một chút.
Anh ta vẫn mặc tây trang đen như khi đi dạy học cho bọn Tần Tịch các cô.
Chỉ là đã tan học, nên cổ áo sơ mi mở hai cúc áo.
Khóe môi mang theo nét tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn làm hắn có vẻ càng đẹp trai, cũng càng thân thiết.
“Đã lâu không về trường học, có chút hoài niệm.” Tạ Liên Thành nhìn sâu vào mắt Tần Tịch: “Cho nên lái xe hai vòng trong sân trường. Đúng lúc đi ngang qua nơi này, thấy bạn học Tần Tịch đang ôm nhiều sách như thế.”
Khóe môi của anh ta tươi cười càng sâu hơn: “Em phải về ký túc xá hả? Tôi đưa em đi.”
“Không cần làm phiền thầy đâu.” Giọng nói Tần Tịch vẫn lạnh nhạt.
Cô lại lùi về sau một bước: “Em muốn đi nhà ăn trước, sau đó mới về ký túc xá, thầy cứ làm chuyện của thầy trước đi, em có thể tự đi được.”
Mỗi câu nói của cô với Tạ Liên Thành, nhất định sẽ treo hai chữ “Thầy(1)” lên.
(1) Thầy bên Trung Quốc là “Lão sư”, có hai chữ.
Thật giống với khi bọn họ còn trong lớp, mạnh mẽ vẽ ra một khoảng cách bối phận không thể vượt qua giữa hai người bọn họ.
“Nói như vậy thì…” Độ cong khóe môi của Tạ Liên Thành có chút cứng đờ, nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Cũng đã lâu rồi tôi không ăn cơm ở nhà ăn trường, không biết nơi đó có còn dáng vẻ như thời đi học hay không.”
Anh ta có chút hoài niệm mà nói.
Tạ Liên Thành dừng một chút, lại nói: “Nếu bạn học Tần Tịch không ngại, có thể đưa tôi đi nhà ăn, giới thiệu nhà ăn hiện tại hay không?”
“Thầy Tạ.” Tần Tịch nhìn thẳng mắt Tạ Liên Thành, nói: “Có chuyện...”
Đôi mắt cô rất sáng, ánh mắt lạnh lẽo.
Cơ thể gầy yếu đứng thẳng tắp, tóc cột đuôi ngựa lên cao.
Mặc áo hoodie đơn giản với quần jean, giày thể thao trắng.
Trên khuôn mặt 18 tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn, sức sống tuổi trẻ.
Dáng vẻ ôm sách đứng dưới bóng cây như vậy, ở trong mắt Tạ Liên Thành lại là vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
Đối với một Tần Tịch như vậy, trái tim anh ta đã sớm mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.
Dù lúc này đối phương mở miệng muốn sao trăng trên trời, Tạ Liên Thành cảm thấy mình cũng sẽ tìm cách làm được cho cô.
“Ừm?” Tạ Liên Thành khẽ gật đầu, thanh âm khi nói có chút nghẹt: “Chuyện gì? Em nói đi, chỉ cần thầy làm được, nhất định sẽ giúp em.”