Lục Tuyệt chắc chắn sẽ không chủ động nói chuyện với cô, hoặc là tâm sự cùng cô. Nếu có thể, cô hy vọng có thể thông qua tin nhắn anh gửi mà biết được anh đang nghĩ gì, như vậy cô mới có thể dễ dàng dỗ dành anh vui vẻ.
Ninh Tri cảm giác không chắc chắn lắm: “Anh hiểu chưa đấy?”
Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Ninh Tri, ánh mắt anh trong sáng, những lời nói ra lại như có chút ghét bỏ: “Không phải tôi ngốc.”
Tôi đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không biết.
Ninh Tri cảm thấy buồn cười: “Anh đúng là không ngốc.”
Mà là siêu ngốc!
Lục Tuyệt vừa mới rửa mặt, Ninh Tri ghé sát vào anh, đầu ngón tay co nhẹ nhàng cọ vào giọt nước còn chưa lau khô trên mặt anh: “Anh thông minh nhất.”
Một giây sau, ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lóe ra năm mặt trời nhỏ!
Nhìn ánh sáng vàng óng ánh trước mắt, hai mắt Ninh Tri sáng lên, cô nắm lấy đôi tay hơi lạnh của Lục Tuyệt, năm mặt trời nhỏ ào ào lao về phía cô, đáng yêu biết bao, đáng yêu biết nhường nào!
Ninh Tri nhẹ nhàng cười, lại một lần nữa mở miệng khen anh: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, sao anh lại giỏi như vậy chứ! Quả thật là đại bảo tàng tuyệt thế.”
Nháy mắt, trên đỉnh đầu anh lại lóe ra một mặt trời nhỏ.
Nhìn sáu mặt trời nhỏ đáng yêu trong đầu, Ninh Tri cười ngọt ngào, không ngớt lời khen Lục Tuyệt.
Cô không chỉ khen Lục Tuyệt thông minh mà còn ra sức khen anh đẹp trai: “Nhìn thế nào cũng thấy anh là kiểu mà tôi thích.”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt anh ăn đáng yêu mà lớn lên đấy à?”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt tôi muốn chơi trốn tìm trên cơ bụng anh.”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt anh không phải người, anh là thần tiên hạ phàm.”
Trước đây Ninh Tri đọc được mấy lời lẽ khiến người ta xấu hổ này trên mạng, giờ cô lại như một kẻ không cần mặt mũi nữa, lôi chúng ra để điên cuồng khen Lục Tuyệt.
So với mặt trời nhỏ, mặt mũi có là gì đâu! Huống hồ hiện giờ mặt của cô còn chưa về!
Nhưng mà, mặc kệ cô có khen thế nào, ô hiển thị của Lục Tuyệt cũng không lóe lên mặt trời nhỏ nữa.
Tâm trạng tốt đẹp và nhận được mặt trời nhỏ của Ninh Tri hoàn toàn biến mất khi gặp Lâm Điềm Điềm lúc xuống lầu.
“Chào buổi sáng.” Lâm Điềm Điềm chủ động chào hỏi Ninh Tri.
Cô ta cảm thấy giấc mơ của bản thân mình tối hôm qua có ảnh hưởng quá lớn, tùy tiện đi tìm Ninh Tri muốn lấy di vật của ba mẹ, Ninh Tri nhất định sẽ không thoải mái.
Là cô ta quá bốc đồng.
Chuyện ấn ngọc cô ta có thể tạm thời gạt qua một bên, hiện giờ quan trọng nhất chính là vấn đề ngoại hình của cô ta, Lâm Điềm Điềm phát hiện, cô ta không đoạt được hào quang trên người Ninh Tri nữa.
Cô ta không biết chuyện này là sao.
Hình dạng mặt cô ta thay đổi, còn Ninh Tri lại trắng hơn trước một chút, những điểm này đều chứng tỏ rằng có lẽ chuyện bên trên dây chuyền ngọc của cô ta xuất hiện vết nứt nhỏ đã khiến hào quang trở về bên người Ninh Tri.
Thế nhưng vì sao cô ta không thể cướp lại hào quang nữa?
Lâm Điềm Điềm âm thầm dò xét khuôn mặt Ninh Tri, cô ta phát hiện lúc này khí chất Ninh Tri rất tốt, trên mặt không còn oán khí tích tụ và sầu khổ như trước kia.
“Cô cản đường tôi đấy, có việc gì à?” Ninh Tri nhíu mày.
Lâm Điềm Điểm hoàn hồn, hiện giờ Ninh Tri không giống như trước kia nữa, xa cách, lạnh lùng với cô ta, quan trọng hơn là, hình như cô trở nên không còn chán ghét Lục Tuyệt nữa? Không còn phàn nàn khi ở bên cạnh Lục Tuyệt.
Đôi mắt sắc của Lâm Điềm Điềm trầm xuống, trên mặt mang ý cười: “Không có việc gì.”
Ninh Tri không biết Lâm Điềm Điềm lại sắp có suy nghĩ xấu xa gì, nghĩ một lát, cô dùng sáu mặt trời nhỏ vừa mới đạt được đổi lấy 6% hào quang với Bá Vương.
Trong khoảnh khắc đổi lấy, Ninh Tri phát hiện da của mình lập tức trắng lên.
Mặc dù không đến nỗi bóng loáng trắng như tuyết, nhưng cũng coi là trắng nõn.
Ninh Tri sờ lên tóc, mềm mại mượt mà, không chút chẻ ngọn.
Cô còn lấy chiếc gương nhỏ ra soi một cái, ngũ quan trên mặt trở nên rõ ràng hơn không ít, cứ như kéo xuống một lớp băng gạc mù mịt, lộ ra một chút sắc sáng.
Bên trong phòng trang điểm.
Hôm nay Lâm Điềm Điềm có mấy cảnh phải quay bổ sung.
Thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ta.
“Chị Điềm Điềm, có phải dạo này chị ăn nhiều không?” Thợ trang điểm là người do ekip của Lâm Điềm Điềm thuê, bởi vì hợp tác một thời gian rất dài nên có quen biết, lúc cô ấy nói chuyện với Lâm Điềm Điềm cũng không cố kỳ gì lắm.
“Hả?” Lâm Điềm Điềm nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi để mặc cho thợ trang điểm hóa trang.
“Mặt của chị hình như béo hơn.” Thợ trang điểm thường xuyên trang điểm cho Lâm Điềm Điềm, đương nhiên cô ấy biết rõ ngũ quan khuôn mặt và làn da của Lâm Điềm Điềm.
Trước đó cô ấy thường khen Lâm Điềm Điềm có ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt hoàn mỹ, ngay cả làn da cũng trắng nõn hoàn hảo, quả thực khiến lòng người ghen tị.
Quan trọng chính là, khuôn mặt Lâm Điềm Điềm không phẫu thuật thẩm mỹ, mỗi một chỗ đều là tự nhiên, trong giới giải trí được gọi là đại mỹ nhân.
Nhưng hôm nay hình như khuôn mặt Lâm Điềm Điềm lại đột nhiên thay đổi? Ngay cả cái mũi cũng...