Khi mẹ Lục nhắc lại những chuyện này, trong giọng nói hề có chút bực bội phàn nàn, cũng không cảm thấy Ninh Tri là gánh nặng.
Ninh Tri và mẹ Lục hàn huyên một lát, sau đó mẹ Lục lấy ra hộp quà mang về từ buổi đấu giá.
Bà đưa cho Ninh Tri.
“Đây là...” Ninh Tri mở hộp ra, bên trong là một kim cài áo bằng ngọc thạch, đá quý màu đỏ tươi tỏa ra ánh sáng mê người.
“Là mẹ vừa mua từ buổi đấu giá về, con giữ cẩn thận.” Mẹ Lục cười nói: “Màu này tươi tắn, người trẻ tuổi các con đeo mới đẹp.”
Ninh Tri liếc mắt một cái liền nhìn ra giá trị của chiếc kim cài áo này, kim cài áo gắn đá quý dù không thể xưng là cực phẩm thì cũng rất hiếm, ít nhất tốn tám trăm vạn mới có thể mua được.
Cô không ngờ lần trước mẹ Lục tặng cô vòng ngọc, lần này lại tặng đá quý.
Ninh Tri đột nhiên phát hiện, có một bà mẹ chồng giàu có quá sung sướиɠ!
Mà lúc này, Lâm Điềm Điềm đi từ cửa vào, đúng lúc nhìn thấy Ninh Tri đeo kim cài áo mẹ Lục tăng lên, bước chân cô ta khựng lại, ánh mắt có chút u ám.
Ninh Tri không chỉ thay đổi thái độ với cô ta mà còn học được cách lấy lòng mẹ Lục.
Lâm Điềm Điểm đi vào, ánh mắt lơ đãng dừng trên mặt Ninh Tri, cô ta đột nhiên phát hiện, không ngờ Ninh Tri lại trắng lên.
Tuy không phải quá trắng, nhưng không có ai rõ hơn cô ta về sự thay đổi bên ngoài của Lục Tuyệt, Lâm Điềm Điềm nhớ tới chuyện góc mặt mình đột nhiên thay đổi, đáy lòng cô ta hoảng hốt, chuyện này rốt cuộc có liên quan gì tới nhau không?
Lâm Điềm Điềm chào hỏi mẹ Lục, sau đó vội vàng trở về phòng.
Cô ta cởi vòng cổ xuống, mặt dây ngọc lóe sáng. Vì có được toàn bộ hào quang của Ninh Tri nên gần đây cô ta không chú ý tới miếng ngọc này.
Giờ nhìn kỹ cô ta mới phát hiện, trên viên ngọc xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Vết này xuất hiện từ khi nào?
Chẳng lẽ khi cô ta không cẩn thận làm rơi, bị va chạm nứt ra?
Hiện giờ xương hai bên sườn mặt cô ta lộ ra không ít, mà Ninh Tri lại trắng lên một chút, chắc chắn là có liên quan tới vết nứt trên mặt ngọc.
Nghĩ tới đây, Lâm Điềm Điềm sợ hãi, nếu miếng ngọc thật sự bị hỏng, liệu có phải cô ta sẽ quay lại với dáng vẻ trước đây?
Lâm Điềm Điềm đau lòng nhìn vết nứt nhỏ bên trên, lúc này lòng cô ta dâng lên cảnh giác, sau này nhất định phải bảo vệ viên ngọc này thật tốt.
Cô ta cẩn thận đeo vòng cổ vào, sau đó bỏ vào cổ áo, cất giấu bên người.
Đối với chuyện Ninh Tri trắng lên, Lâm Điềm Điềm không quá để ý, chỉ cần cô ta một lần nữa cướp hào quang về là được rôi.
Ban đêm.
Lâm Điềm Điềm lại nằm mơ.
Cô ta mơ thấy Ninh Tri cầm một cái ấn ngọc, đi tới một nơi, hình như là một ngôi biệt thự giàu có.
Sau đó, Ninh Tri đưa ấn ngọc cho một ông lão.
Giấc mơ ngắt quãng.
Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri vô cùng chói mắt, cô tỏa sáng lấp lánh, sống với dáng vẻ được người người hâm mộ.
Còn cô ta chỉ có thể đứng ở cửa, nhìn từ xa, nhìn Ninh Tri trở thành công chúa được sủng ái, dù không có cha mẹ, Ninh Tri vẫn có người yêu thương...
Lâm Điềm Điềm bừng tỉnh, cô ta đột nhiên nhớ tới cái ấn ngọc ban ngày mẹ đưa cho Ninh Tri.
Lâm Điềm Điềm không nhìn rõ người trong mộng, nhưng cô ta biết ấn ngọc đó rất quan trọng, cô ta không thể để Ninh Tri có được nó.
Cô ta phải nghĩ cách lấy lại.
Lâm Điềm Điềm nhìn Lục Thâm Viễn yên lặng ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi phòng.
Cô ta chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc thấy Ninh Tri đăng bưng một ly sữa ở hành lang.
“Tiểu Tri, đã muộn thế này em còn chưa ngủ sao?” Lâm Điềm Điềm tiến về phía trước.
Ninh Tri nhướng mày: “Không phải cô cũng vậy à?”
Lâm Điềm Điềm làm như không nhận thấy sự lạnh lùng của Ninh Tri, cô ta mỉm cười lên tiếng: “Hôm nay chị thấy mẹ chị cho em một ấn ngọc, nhìn rất tinh xảo, gần đây chị thích sưu tập đồ ngọc, liệu chị có thể...”
“Không thể!”
Ninh Tri thẳng thừng ngắt lời cô ta: “Đó là di vật của ba mẹ tôi, cô đừng có mơ.” Cô không biết vì sao Lâm Điềm Điềm lại nhằm vào đồ của cô.
Lâm Điềm Điềm cắn môi: “chị chỉ muốn nhìn một cái thôi.”
“Nhìn cũng không được nhìn.” Ninh Tri uống một ngụm sữa, cô cười lạnh nói: “Hay là cô cho tôi mượn vòng cổ xem xem?”
Lâm Điềm Điềm theo bản năng che vòng cổ lại: “Cái này sáng quá, không thể để người khác tùy tiện chạm vào.”
Ý cười nhạo không chút che giấu lóe lên trong mắt Ninh Tri: “Tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết đấy à?”
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm trắng bệch.
Trở lại phòng, Ninh Tri nhanh chóng giấu kỹ hộp di vật, còn cố ý khóa lại.
Sau khi chắc chắn đã an toàn, Ninh Tri mới nằm lại lên giường.
Lục Tuyệt đã ngủ, nghĩ tới chuyện anh làm ở trong chăn hôm nay, mặt Ninh Tri hơi nóng lên.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Ninh Tri gọi Bá Vương ra: “Lần này trở về cứu Lục Tuyệt cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Bá Vương nhanh chóng nói với cô: “Chủ nhân, lần này trở về cần năm mặt trời nhỏ.”
Vốn dĩ Ninh Tri còn cảm thấy hôm nay cô giành được mười sáu mặt trời nhỏ là cô đã phát tài rồi. Không ngờ sau khi đổi lấy hào quang mất mười mặt trời nhỏ, giờ lại phải mất thêm nằm mặt trời nhỏ để cứu Lục Tuyệt, chớp mắt, cô chỉ còn lại một mặt trời nhỏ mà thôi.
Bá Vương nhanh chóng thu lại năm mặt trời nhỏ Ninh Tri đưa cho nó, giọng sữa trẻ con tràn đầy hưng phấn: “Chúc chủ nhân thành công, chúc chủ nhân thuận buồm xuôi gió.”
Lại một lần nữa mở mắt ra.
Ninh Tri nhìn xuống tay mình, làn da cô lúc này trắng nõn mịn màng, ngón tay nhỏ nhắn, đầu ngón tay còn phiềm màu hồng hoa anh đào, xem ra đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Đôi chân cô vẫn để trần, dẫm trên mặt đất không dính chút bụi nào.