Ninh Tri đã quen với gu thẩm mỹ của anh rồi: “Vậy anh mặc bộ này đi.”
Lục Tuyệt không đáp lại, nhưng cũng không từ chối.
Ninh Tri cũng đi thay lễ phục, cô chọn lễ phục màu đen cũng là vì có mục đích. Hiện giờ da cô không đủ trắng, không thể tự chọn váy màu nhạt để lộ khuyết điểm được.
Cô cảm thấy hơi may mắn vì ngày hôm đó đổi năm mặt trời nhỏ lấy hào quang, ít nhất mặc đồ màu đen da cô trông cũng trắng lên một chút.
Ninh Tri chỉ bảo chuyên viên trang điểm trang điểm nhẹ nhàng cho cô.
“Cô Ninh, tỷ lệ ngũ quan của cô thật tốt.” Chuyên viên trang điểm thầm kinh ngạc trong lòng.
Ninh Tri tiểu thư này có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, là người tốt nhất mà cô ấy từng gặp trong số các phu nhân hào môn và minh tinh.
Kỳ lạ hơn là, dáng vẻ đối phương thoạt nhìn rất bình thường, dù ngũ quan tinh xảo nhưng kết hợp lại không hề bắt mắt chút nào.
Chuyên viên trang điểm bỗng có cảm giác khó nói nên lời.
Cô ấy luôn cảm thấy, Ninh Tri tiểu thư này hẳn là một đại mỹ nhân lóa mắt, xinh đẹp động lòng người mới đúng chứ.
Ninh Tri tươi cười, nhìn bản thân trang điểm nhẹ nhàng, làn da lại trắng lên đôi chút, cô hài lòng gật đầu, sau khi trang điểm xong, hiện giờ cô cũng được xem như thanh tú.
Chuyên viên trang điểm thấy Ninh Tri thay lễ phục màu đen, cô lại khen ngợi nói: “Cô Ninh, dáng người cô đẹp thật, mảnh khảnh vừa phải, có rất nhiều nữ minh tinh ngày nào cũng giảm béo, ai cũng muốn gầy như vậy.”
“Cô cảm thấy dáng người tôi giờ rất đẹp sao?”
Ninh Tri nhìn bản thân mình trong gương, eo nhỏ, chân dài, không có cảm giác kinh diễm, cũng chỉ vì mất đi hào quang.
“Đương nhiên là đẹp.” Chuyên viên trang điểm thành thật gật đầu.
Ninh Tri biết bản thân khôi phục lại dáng vẻ mỹ mạo thì sẽ yểu điệu duyên dáng, thân trên nổi bật, đôi chân dài trắng nõn mịn màng, ngay cả eo cũng tinh tế mềm mại. Nhưng còn hiện giờ cô đang khô quắt queo như cành hoa bị hong trong gió.
Ninh Tri đi đôi giày cao gót màu đen, cười nói: “Hiện giờ tôi không đẹp cho lắm.” Chờ sau này lấy lại toàn bộ hào quang mới xem như là đẹp.
Chuyên viên trang điểm cho rằng Ninh Tri khiêm tốn: “Cô Ninh khiêm tốn quá rồi.”
Trang điểm xong, Ninh Tri tới xem Lục Tuyệt.
Đi vào phòng, nhìn Lục Tuyệt mặc áo sơ mi hoa văn màu mè, bên ngoài phối áo vest màu đỏ thuần, Ninh Tri nhìn đến nỗi cảm thấy hai mắt mình có chút đau đớn.
Cay mắt quá.
“Bên trong không thể mặc hoa văn màu
mè được.” Ninh Tri cầm áo sơ mi màu đen nguyên bản hướng về phía Lục Tuyệt: “Phải thay cái này.”
Lục Tuyệt quay người lại, im lặng từ chối.
Ninh Tri vỗ lưng anh, không nhận được sự đáp lại.
Nghĩ tới gì đó, Ninh Tri đi tới bên cạnh anh.
Cô ngẩng đầu ghé sát vào tai anh, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng: “Anh không thay thì lát nữa tôi sẽ vứt hết qυầи ɭóŧ hoa của anh đi.”
Bóng dáng cao lớn của Lục Tuyệt chấn động, rõ ràng anh đã nghe thấy.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh mang theo vẻ khó tin, lại ấm ức nhìn về phía Ninh Tri, như đang lên án sự tàn nhẫn của cô.
Ninh Tri không khống chế được mà run rẩy trong lòng, cô có chút chột dạ: “Thay, thay nhanh đi.”
Lục Tuyệt mím môi thật chặt, anh rất không tình nguyện nhận lấy áo sơ mi màu đen trong tay Ninh Tri, bất mãn hừ hừ: “Xấu.”
Ninh Tri nhìn thấy ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt lóe ra một đám mây đen.
Động tác của anh thong thả, âu yếm cởi chiếc áo sơ mi tơ tằm màu hồng phấn ra, thật cẩn đặt trên giường, còn yêu quý gấp chỉnh tề lại, sau đó ghét bỏ mặc lên áo sơ mi màu đen được làm thủ công tinh xảo.
Ngày nào Lục Tuyệt cũng tập thể dục từ sáng tinh mơ, dáng người anh rất đẹp.
Vòng ngực rộng rãi cân xứng, cơ bắp rắn chắc, khi cử động, cơ bắp căng chặt có lực, phình ra, cứ như tràn ngập sức mạnh.
Mặc vào sơ mi màu đen vào, khuôn mặt tuấn mỹ của anh hiện lên vài phần lạnh lẽo, cực kỳ lãnh khốc.
Lục Tuyệt đóng cúc áo xong, sơ vin vào trong quần, vòng eo rộng lại càng thêm đĩnh đạc mạnh mẽ.
Đặc biệt là khi Lục Tuyệt khoác vào áo khoác vest màu đỏ, màu đỏ đen hòa quyện vào nhau. Người đàn ông này đúng là một yêu nghiệt mà.
Ninh Tri nhìn đến nỗi luyến tiếc không chớp mắt.
Vai rộng, eo thon, chân dài.
Rồi còn cả một khuôn mặt hoàn hảo nữa. Chậc, tiểu ngốc này dù lớn dù bé cũng rất hợp mắt cô.
Nếu không phải người đàn ông trước mặt này có bệnh tự kỷ thì chỉ sợ dựa vào bề ngoài và gia thế của anh cũng đủ để không ít người mê luyến.
“Đi thôi.” Ninh Tri chủ động nắm lấy tay anh, đầu ngón tay đan vào tay anh, siết chặt.
Cô còn cố ý dùng lòng bàn tay vuốt ve xương ngón tay anh: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm, xung quanh sẽ có rất nhiều người, nhưng anh đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, nếu anh cảm thấy ở đó không vui thì nói với tôi, tôi sẽ đưa anh rời đi, được không?”
Lục Tuyệt cảm thấy ngón tay mình hơi ngứa ngáy, như là được một thứ mềm mại gãi nhẹ, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn nhìn Ninh Tri một cái, để mặc cho cô dắt tay mình.