Ninh Tri chỉ vào cậu bé trong bức ảnh hỏi mẹ Lục: “Mẹ, bé trai này là ai?”
“Con không nhận ra sao? Đó là Viễn Viễn, anh trai của Tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cười nói: “Bức ảnh được chụp vào lúc ba mẹ nhận nuôi Viễn Viễn được một năm.”
Ninh Tri nhíu mày, chẳng trách khi nhìn thấy cậu bé ở trường mẫu giáo cô lại có cảm giác quen thuộc, sự quen thuộc này đến từ trí nhớ của cô, nguyên chủ đã từng gặp mặt Lục Thâm Viễn.
Tiểu Lục Tuyệt trong bức ảnh trông lớn hơn so với khi còn học mẫu giáo, tức là lúc đó Lục Thâm Viễn vẫn chưa được nhà họ Lục nhận làm con nuôi.
Vậy tại sao anh ta lại bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt? Là do Tiểu Lục Tuyệt dễ bị bắt nạt sao? Hay đó chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi?
Không cần biết lý do là gì, cho dù đối phương lúc đó vẫn còn ngây thơ, Ninh Tri cũng không có ấn tượng tốt gì với nam chính này, cho dù đối phương sau này có xuất chúng, có năng lực, kiểm soát toàn bộ tập đoàn Lục thi, trở thành một tổng giám đốc Lục đầy quyền lực đi chăng nữa.
“Viễn Viễn là con của một người bạn của Đông Chu, ba mẹ nó đã qua đời do tai nạn xe hơi. Suy xét đến tình huống của Tiểu Tuyệt, Đông Chu quyết định nhận cậu ấy làm con nuôi để việc kinh doanh của nhà họ Lục có người giúp quản lý, Tiểu Tuyệt cũng có thêm một chỗ dựa.” Mẹ Lục bất đắc dĩ phải thừa nhận, tình trạng của Lục Tuyết định sẵn anh không thể nào tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Lục.
Mẹ Lục lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm: “Viễn Viễn từ nhỏ đã rất ngoan, hiểu chuyện và nghe lời, quan trọng nhất là nó cũng rất quan tâm đến Tiểu Tuyệt, là một người anh trai tốt.”
Ninh Tri không khỏi bĩu môi, Lục Thâm Viễn khi còn bé ngoan chỗ nào? Chính anh ta đã đẩy Tiểu Lục Tuyệt từ cầu thang xuống.
Vì cứu Tiểu Lục Tuyệt mà nhân quả đã thay đổi, chuyện này chỉ có cô mới biết, trong trí nhớ của mẹ Lục không còn chuyện Tiểu Lục Tuyệt té cầu thang nữa.
Rời khỏi phòng mẹ Lục, Ninh Tri đi lên lầu thì tình cờ gặp phải Lục Thâm Viễn.
Lục Thâm Viễn trước giờ luôn đi theo ba Lục lăn lộn trong thương trường với cả người toát lên hơi thở doanh nhân, hơn nữa anh ta còn đẹp trai, khí chất lạnh lùng, quả thực rất hợp với hình tượng nam chính.
Nếu Lục Thâm Viễn là một thợ săn xảo quyệt, thì Lục Tuyệt giống như một con thú nhỏ ẩn mình trong lớp vỏ cứng không dám gặp người, tràn đầy ngây thơ, thuần khiết.
Lục Thâm Viễn dừng lại: “Tôi nghe quản gia kể hôm trước Tiểu Tuyệt lại đột nhiên mất khống chế, nhờ có cô trấn an nó mới ổn.”
Ninh Tri yên lặng chờ câu nói tiếp theo của anh ta.
“Nếu có thể, tôi hy vọng có có thể luôn chăm sóc Tiểu Tuyệt thật tốt.” Bất kể giọng điệu hay biểu cảm, Lục Thâm Viễn đều phù hợp với hình tượng một người anh trai tốt.
Ninh Tri gật đầu.
Trong phòng, Lục Tuyệt đã tắm xong, Ninh Tri phát hiện anh giống như một cái đồng hồ báo thức vậy, vô cùng đúng giờ.
Hôm nay anh mặc bộ quần áo mới cô đã mua cho anh, bộ đồ ngủ tươi sáng với những bông hoa to màu đỏ trên nền vải xanh lam.
Khi mua được bộ này, trên đầu Lục Tuyệt lập tức xuất hiện một mặt trời nhỏ, Ninh Tri liền biết rằng anh nhất định rất thích nó.
Ninh Tri chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, đóa hoa lớn màu đỏ chói lọi kia thực sự quá cay mắt.
Chẳng trách mẹ Lục yêu thương Lục Tuyệt đến thế cũng chỉ chuẩn bị cho anh một tủ đồ màu đỏ, dáng vẻ anh mặc quần áo hoa hòe hoa sói quả thực nhức mắt vô cùng
“Lục Tuyệt, tôi muốn thương lượng với anh một việc.” Ninh Tri không muốn nhìn thấy một hình ảnh đau mắt đến như vậy ngay sau khi thức dậy.
Lục Tuyệt đang mặc bộ đồ ngủ nhướng mắt, đôi mắt hoa đào đẹp hơi hếch lên, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu.
A, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi, không nên chỉ vì đổi lấy mặt trời nhỏ mà để cho anh buông thả mua nhiều quần áo hoa đau mắt đến như vậy.
Môi cô run lên, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, tận lực không làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của anh: “Quần áo của anh.”
Hiếm khi Lục Tuyệt chủ động đáp lại cô: “Đẹp.”
Ninh Tri: ...
Cô nhẹ giọng dỗ dành anh: “Có quá nhiều hoa, không thích hợp với anh. Chiếc màu đỏ hôm nay tôi mua cho anh cũng rất đẹp, anh mặc màu đỏ đi.”
Lục Tuyệt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, mím chặt môi.
Cho dù trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu hiện gì, nhưng Ninh Tri nhìn thấy hai đám mây đen nhô lên trên đầu liền biết anh đang rất không vui.
Ninh Tri kiên trì: “Vậy thì thỏa thuận đi, tối anh có thể mặc quần áo hoa nhưng ban ngày hãy mặc màu đỏ được không? Tôi thấy anh mặc màu đỏ là đẹp nhất.”
Lục Tuyệt cúi đầu không nói.
Trái tim Ninh Tri run lên, anh đã làm gì sai chứ? Anh ấy chỉ thích những bộ quần áo sặc sỡ thôi mà, anh không sai, người sai chính là cô! Sai hơn nữa chính là đối mắt này của cô!
Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau, anh mới cố gắng phát ra một từ nơi cuống họng: “Ừ."
Sau đó, anh hoàn toàn phớt lờ cô.
Lục Tuyệt lặng lẽ nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Ninh Tri cởi giày, chui vào trong chăn, lặng lẽ vươn tay móc ngón tay Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt.”
Anh không đáp.
Ninh Tri di chuyển thân hình sát lại gần anh, đầu ngón tay lại móc một cái, cô ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng giận, anh thích màu sắc rực rỡ, ngày mai tôi sẽ mua cho anh rất nhiều đồ lót màu giống vậy cho anh.”
Cô tiếp tục dỗ dành: “Anh mặc vào trong, không cho ai nhìn thấy hết.”
Lục Tuyệt mở mắt ra, ánh mắt hơi sáng lên: “Qυầи ɭóŧ cho cô xem.”
Nghĩ đến phía dưới của anh, mặt Ninh Tri liền nóng lên, cô nhanh chóng lui về vị trí ban đầu, tránh xa anh: “Tôi không xem!”
Đêm tối.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Lục Tuyệt, Ninh Tri mở mắt ra.
Hôm nay cô thu được năm mặt trời nhỏ, hai trong số đó đã đổi lấy 2% hào quang, còn lại ba mặt trời nhỏ, cô định sẽ dành cho Lục Tuyệt.
Ninh Tri liên lạc với Bá Vương, đưa cho nó ba mặt trời nhỏ: “Có phải sau khi đến đó, tôi sẽ lại không thể liên lạc với cậu không?”
Bá Vương: “Đúng vậy.”
Ninh Tri: “Sau khi cứu được Lục Tuyệt, tôi sẽ tự động bị đưa về à?”
Nếu vậy, cô sẽ phải chuẩn bị sẵn tâm lý, ít nhất trước khi đi cũng nên tạm biệt Tiểu Lục Tuyệt, lần trước rời đi vội vàng, cô còn chưa kịp hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó nữa.
Bá Vương: “Chủ nhân rất thông minh.”
Ninh Tri đại khái đã hiểu: “Được rồi, đưa tôi đến đó đi.” Việc quay lại giải cứu Lục Tuyệt giống như đang diễn ra trong một giấc mơ vậy, thời gian ở trong mộng rất lâu, nhưng khi tỉnh lại cô mới nhận ra không phải vậy, chỉ qua mười phút thôi.
Trước mắt trở nên sáng ngời, Ninh Tri mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong khu vườn của nhà họ Lục.
Ninh Tri cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, đôi chân tinh xảo trắng như tuyết, trực tiếp giẫm trên mặt đất không dính chút bụi nào.
Không biết lần sau cô mang giày đến đây cũng có thể được đi giày không.