Chương 7: Tôi Có Điên Mới Tin Anh

Tuy nhiên may mắn lần này Cố Diệc Thừa đang ở thành phố S, nếu là người khác, Cố Hoa Thịnh càng lo lắng và không dám giao Nguyễn Ninh cho họ.

Nhận được số điện thoại của nam chính, trên mặt Nguyễn Ninh xuất hiện vài phần vui mừng:

"Cháu biết rồi ạ, chú Cố, cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình."

Cố Hoa Thịnh không yên tâm, lại nhắc nhở thêm vài lời, mới cúp máy.

Có vẻ như tương lai của cô đã có chỗ dựa rồi.

Nguyễn Ninh nhìn số điện thoại trên tờ giấy, không giấu nổi niềm vui, cô đang lo lắng không biết phải làm thế nào.

Bây giờ có cơ hội tiếp cận nhân vật chính ngay trước mắt, nể mặt cha anh, hy vọng thành công có lẽ sẽ lớn hơn một chút nhỉ?

Nguyễn Ninh với tâm trạng bồn chồn lo lắng gọi số điện thoại Cố Hoa Thịnh đã cho cô, sau đó phát hiện, nhân vật chính... anh ấy đã tắt máy rồi! !

Nguyễn Ninh: "..."

Cố Diệc Thừa, tôi có điên mới tin anh!

Lâm Dương và Giang Cảnh Siêu chứng kiến Cố Diệc Thừa cúp điện thoại với Cố tổng rồi tắt máy.

Lâm Dương rửa sạch vết máu trên người, thay quần áo rồi đến phòng khách, lúc này, Giang Cảnh Siêu đã ngồi đó mày mò chiếc máy tính.

Anh ta nhớ lại chuyện vừa xảy ra, ngẫu nhiên hỏi:



"Siêu Tử, cậu nghĩ anh Cố cứ để mặc em gái như thế, thực sự ổn à?"

Lâm Dương đã gặp Nguyễn Ninh rồi.

Cô gái nhỏ bé, gầy yếu đó trông như là một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.

Tính cách cũng giống như một con thỏ hoảng sợ, có thể nếu nhìn thấy những xác sống bên ngoài cô ấy sẽ ngất xỉu mất.

Nếu thực sự bỏ mặc không quan tâm, khả năng sống sót của cô ấy gần như bằng không.

Dù Cố tổng thiên vị đến cực điểm, gọi điện đến mà không hề quan tâm một câu đến con trai mình, chỉ bảo anh Cố phải nhanh chóng vượt qua nguy hiểm đi tìm một đứa con gái nuôi của nhà họ Cố.

Nhưng ngay cả Lâm Dương, người luôn đứng về phía anh Cố, cũng phải thừa nhận rằng, một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối và vô hại như Nguyễn Ninh thật sự làm người ta không thể ghét được.

Lâm Dương vuốt vuốt cằm, ánh mắt tỏ ra tiếc nuối, có vẻ như thế giới này sẽ lại mất đi một người đẹp như hoa rồi.

Giang Cảnh Siêu nghe thấy lời anh ta, nhìn qua, chưa kịp nói gì thì một giọng nói lạnh lùng bất ngờ xuất hiện từ phía trên:

"Nếu cậu thấy tiếc cho cô ấy, muốn nhân từ với cái đẹp thì bây giờ cậu có thể ra ngoài tìm cô ấy đi."

Cố Diệc Thừa sở hữu một gương mặt hoàn mỹ, dưới lọn tóc rối trên trán là đôi mắt đen nhánh.

Ánh mắt anh chứa đựng sự lạnh lùng và u ám, giảm bớt phần nào sự kiêu ngạo khó kềm chế của một chàng trai trẻ.