Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Khi tôi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, tôi một lần nữa nhìn thấy Trần Ý bộ dáng hả hê đứng bên cạnh Lâm Nguyệt Bạch. Còn Cố Trình Tiềm đang giận dữ mắng Lâm Nguyệt Bạch.
"Lâm Nguyệt Bạch, tôi kêu cô trở nước để xử lý chuyện mẹ tôi, tôi không kêu cô trở về gϊếŧ người!"
"Nếu tôi sớm biết ý định gϊếŧ người của cô, tôi tuyệt đối không cho cô số điện thoại mới Kiều Kiều!"
Lâm Nguyệt Bạch phớt lờ anh, sụt sịt hỏi Trần Ý: "Kiều Kiều không sao chứ, nếu xảy ra chuyện, tôi chăm sóc cô ấy suốt đời."
Sau đó, hai người đàn ông đồng thanh trả lời: "Đừng có mơ!"
Tôi: "...."
Tôi mỉm cười nhìn Lâm Nguyệt Bạch nói: "Tiểu Bạch, hãy bao dưỡng tôi."
Sau này, khi tôi và Cố Trình Tiềm kết hôn, tôi mới biết lý do vì sao Trần Ý lại nói với Cố Trình Tiềm rằng tôi mắc hội chứng Capgras.
Mặc dù trước kia tôi chưa từng nói với Cố Trình Tiềm rằng tôi để tâm mẹ Cố không thích tôi, nhưng tôi đã tâm sự với Lâm Nguyệt Bạch.
Vì vậy, lần trước khi tôi xảy ra tai nạn mất trí nhớ khăng khăng muốn chia tay Cố Trình Tiềm, Trần Ý nhiều chuyện kể chuyện này lại cho Lâm Nguyệt Bạch nghe. Lâm Nguyệt Bạch trầm tư suy nghĩ quyết định để Trần Ý lừa Cố Trình Tiềm, để Cố Trình Tiềm tự mình giải quyết vấn đề của mẹ Cố.
Tôi nhìn Lâm Nguyệt Bạch mặc váy phù dâu đứng ở phía sau, trong lòng cảm khái:
Đúng là muốn sống tốt thì phải ôm đùi nữ chính a!!!