Chương 2

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Tôi được Cố Trình Tiềm đưa về bệnh viện tái khám.

Đúng, là tái khám.

Một tháng trước, một tên bác sĩ tiểu bạch kiểm bởi vì tôi không hợp tác với anh ta để khám bệnh, nên đã nhíu mày gọi tên tôi "Tạ Kiều Kiều" rồi mạnh mẽ lôi tôi đi kiểm tra, tôi mượn điện thoại di động của anh ta để xem đồng hồ và nhìn bộ dạng hiện tại của mình, tôi biết, tôi đã xuyên sách.

Đừng hỏi tại sao tôi không có điện thoại di động, phải hy sinh một số đạo cụ để mọi người thấy vụ tai nạn xe hơi dàn xếp trở nên thảm thương hơn.

Sau đó tôi tìm hiểu sơ qua về cốt truyện.

Tôi phải nằm trên giường bệnh suốt một tuần, đợi đến khi vết thương trên người đã lành lại, tôi quyết định chạy trốn khỏi bệnh viện.

Đương nhiên chạy trốn thất bại.

Bởi vì cái bác sĩ tiểu bạch kiểm không có đạo đức kia đi mách lẻo với Cố Trình Tiềm.

Vì thế, tôi hét vô số câu nói "Tôi không có bệnh" nhưng... đề vô vọng. Cố Trình Tiềm vẫn đưa tôi về biệt thự, ở nhà dưỡng thương.1

Và tất nhiên tôi phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra.

Lúc này, tôi buồn bã ngồi chờ ở phòng khám bệnh.

Vẫn là tên bác sĩ tiểu bạch kiểm kia, hắn nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, còn buồn bã hơn cả tôi: "Tạ Kiều Kiều, nếu kiếp trước tôi không đào phần phần tổ tiên của cô, tôi không phải nợ cô nhiều như vậy."

Anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu cô không chịu phối hợp, tôi sẽ một nơi mà Cố Trình Tiêm không tìm thấy được cô để đánh cô một trận, cô có tin không?"1

Tôi: "......"

Tôi hiểu vì sao anh ta lại nói như vậy, bởi vì anh là nam phụ tên Trần Ý, lốp xe dự phòng của bạch nguyệt quang, người đàn ông chung tinh, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của bạch nguyệt quang.1

Mặc dù không có tiền như Cố Trình Tiềm, nhưng tài sản lên tới 100 triệu NDT, tổ tiên truyền lại, như anh ta chỉ muốn làm một vị bác sĩ.

Bởi vì bạch nguyệt quang đi du học, anh ta nghi ngờ là do tôi xúi giục vì vậy anh ta đối xử với tôi rất tệ.

Và với tư cách là một bác sĩ, một vị bác sĩ chuyên khoa não kiêm bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước và ngoài nước, được Cố Trình Tiềm tin tưởng và mời đến để khám bệnh cho tôi. Hắn nói mấy vết bầm chỉ cần mấy ngày khỏi. Và đương nhiên nỗi oán hận của bác sĩ tiểu bạch kiểm đối với tôi ngày càng lớn hơn.

Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tôi nhíu mày, lườm anh ta nói: "Lâm Nguyệt Bạch muốn quay trở về nước, anh theo đuổi cô ấy về dinh chưa? Có thời gian ở đôi co với tôi, nên nghĩ cách theo đuổi Lâm Nguyệt Bạch đi."

Lâm Nguyệt Bạch chính là tên của bạch nguyệt quang.

Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, vẻ mặt hung dữ của người đàn ông theo đuổi thất bại này liền biến mất, vẻ mặt phấn kích nhìn tôi: "Nguyệt Bạch sắp trở về nước sao? Sao cô ấy không báo với tôi nhỉ, cô có số liên lạc của cô ấy từ lúc nào?"

Tôi: "......"

Uh... Thượng đế ngài mau ra giải thích.

Nhưng mọi chuyện không dễ giải quyết, lúc trước Lâm Nguyệt Bạch bị "tôi"- cô bạn đạo đức giả bức phải đi ra nước ngoài học, chúng tôi không liên lạc nữa.

Không, không chỉ là hai người chúng tôi không còn liên lạc, vì cô ấy thay đổi hết phương thức liên lạc, nên không còn ai có liên lạc với cô ấy được.

Tôi chọn im lặng.

Im lặng bao trùm suốt buổi tái khám hôm nay, và im lặng cũng là kẻ hủy diệt câu chuyện của ngày hôm nay.

Khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi từ chối không muốn nói chuyện với Trần Ý.

Trần Ý cũng không thể chịu nổi cơn tức giận này, lúc anh và Cố Trình Tiềm đi ra khỏi bệnh viện, cố tình nói với Cố Trình Tiềm: "Tạ Kiều Kiều tuy rằng sức khỏe không gặp vấn đề, nhưng não bộ bị tổn thương. Đó chính là hội chứng Capgras. Cậu coi chừng cô ấy cẩn thận, không được lơ là!"

(Hội chứng Capgras hay hoang tưởng Capgras là một chứng bệnh lạ gây rối loạn nhận diện. Người mắc phải hội chứng này thường có ảo tưởng sai lầm về những vấn đề, con người, sự vật xung quanh họ. Căn bệnh này được đặt theo tên của nhà khoa học tìm ra nó - Joseph Capgras (sinh năm 1873 mất năm 1950)

Tôi: "......"

Không, cái tên bác sĩ tiểu bạch kiềm đúng là không y đức.

Trần Ý không biết chuyện tôi xuyên sách, kết hợp hành động rời khỏi Cố Trình Tiềm của tôi trong khoảng thời gian này của ta, liền gán ghép cho tôi từ này.

Hội chứng Capgras, cái tên rất dài, ý nghĩa rất đơn giản, tôi còn tưởng rằng Cố Trình Tiêm bị người khác cướp mất thân thể. Nên muốn chia tay, muốn đi tìm Cố Trình Tiềm mà tôi yêu

Cố Trình Tiềm nhìn anh ta: "Cậu lại nói xấu Kiều Kiều. Cậu có tin không? Tôi cũng không ngại đánh cậu một trận để cậu biến thành bệnh nhân tâm thần luôn đâu."

Trần Ý: "......"

Tuy Cố Trình Tiềm bảo vệ tôi, nhưng anh thực sự tin lời nói lung tung tên kia, đối xử với tôi như một bệnh nhân tâm thần.

Tôi ngồi trên ghế sofa nghĩ cách làm thế nào chia tay với anh ta, trong lòng thầm mắng mẹ Cố.

Mẹ Cố đúng là kẻ bất tài.

Rõ ràng lúc bà ấy đi đến tìm tôi, tôi cố giả bộ tham tiền để bà ấy hận không thể khiến tôi biến mất, rồi để bà ấy giấu diếm tung tích của tôi, và phải đảm bảo an toàn cho tôi, tuyệt đối không thể để Cố Trình Tiềm tìm thấy tôi.

Ai ngờ, mẹ Cố đúng là một kẻ không đáng tin cậy!

Vì con trai bỏ 500 vạn NDT cũng tiếc, vừa nhìn đã biết không phải là con ruột!!!

Và ngay cả khi bà ấy không nỡ bỏ số tiền đó ra, ít nhất cũng phải giúp tôi tìm cách chạy trốn chứ!!? Mấy năm nay tôi làm thế thân cho bạch nguyệt quang, cũng kiếm được mấy trăm vạn từ trên người Cố Trình Tiềm, tôi vẫn có tiền chạy trốn.

Nhưng bất ngờ thay, điều mà bà ấy muốn là con trai của bà ấy có thể nhìn rõ bộ mặt thật của tôi.

Hầy...

Mấy ngày hôm nay, tôi không biết mình đã nói chia tay với Cố Trình Tiềm bao nhiêu lần, Cố Trình Tiềm không thèm để tâm tới, còn giám sát tôi suốt hai mươi bốn giờ.

Tôi buồn, tôi khó chịu, tôi nên tìm lý do gì để chia tay cố Trình Tiềm rồi bỏ trốn đây?

Khi tôi đang lo lắng suy nghĩ thì anh cầm một quả việt quất lên rồi dịu dàng nói: "Há miệng ra nào."

Tôi đang tập trung suy nghĩ nên theo phản xạ mà ngoan ngoãn há miệng ra, cứ thế để anh đút quả việt quất cho tôi ăn, hỏi: "Em đang nghĩ chuyện gì?"

Ngón tay vuốt v3 bờ môi tôi, khiến tôi rùng mình một cái.

Anh tiện tay giúp tôi lau sạch nước ở khóe miệng.

Tôi: "......"

Được. Rất biết cách tán tỉnh.

Được ông trời ban phát một khuôn đẹp trai quyến rũ như vậy, ai mà chịu được.

Nhưng không chịu được cũng phải ráng mà cố chịu, mạng sống vẫn quan trọng hơn a.

Tôi ngồi xuống, nói: "Cố tổng, chúng ta chia tay đi."

Động tác đút việt quất cho tôi ăn của Cố Trình Tiềm khẽ dừng lại: "Đừng nghĩ mấy chuyện huyên thuyên trong lúc đầu óc đang gặp vấn đề."

Tôi: "......"

Tôi muốn đòi lại công bằng cho mình!!!

"Tôi không hề bị bệnh, những gì tôi nói đều là sự thật."

Cố Trình Tiềm đưa tay tới, mười ngón tay của anh và tôi l*иg vào nhau, sau đó dùng một dùng một hành động khó hiểu: "Chia tay kiểu gì, chặt tay em trước hay là chặt tay anh trước."2

Tôi: "......"

Thú thật đi, anh thực sự tổng tài máu lạnh trong truyền thuyết sao?!

Vì không thể chặt tay ra được, mà tôi còn bị Cố Trình Tiềm mang về công ty làm việc.

Tôi là thư ký của anh.

Dựa theo cốt truyện, tôi và Cố Trình Tiềm là bạn học thời đại học, à, cả Lâm Nguyệt Bạch cũng như vậy.

Sau khi ông nội Cố mất, Cố Trình Tiền về tiếp quản công ty, tôi đi theo anh đến công ty, làm cấp dưới của anh.

Gần quan thì được hưởng bộc lộc

Thư ký quyến rũ tổng giám đốc để thúc đẩy cốt truyện.

Nhưng tôi một kẻ rất am hiểu công nghệ thông tin, cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy bảng dữ liệu thống kế.

Tôi lựa chọn từ bỏ, tôi nói: "Cố tổng, tôi bị bệnh, tôi xem mấy thứ này không hiểu."

Cố Trình Tiềm ngẩng đầu nhìn tôi một cái: "Kiều Kiều, em đúng biết cách vận dụng linh hoạt căn bệnh này."

Tôi: "......"

May thay, anh cũng không hy vọng tôi có thể sử dụng đầu óc để giúp đỡ anh trong công việc.

Vì vậy...

Trong phòng làm việc đã diễn ra một khung cảnh, anh thì sử dụng IQ của mình để giải quyết công việc còn tôi ở lại phụ trách làm bình hoa.

Nhưng thật chất là do anh sợ tôi bỏ trốn cho nên mới nghĩ cách để tôi ở bên cạnh anh.

Xét cho cùng, tôi cũng đã từng có tiền sử chạy trốn, tôi nghĩ chỉ số IQ của tôi việc chạy trốn diễn ra quá đơn giản.

Kết quả, tôi vừa đi đến sân bay, đã bị Cố Trình Tiềm tóm về

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, chuyển sang đi tàu cao tốc, lại bị Cố Trình Tiềm bắt về.

Cuối cùng, tôi quyết định bắt xe buýt, vừa mới đến bến xe thì lại một lần nữa bị Cố Trình Tiềm xách về.

Sau vài lần như vậy, Cố Trình Tiềm biết được ý định chạy trốn của tôi, anh quyết định trông chừng tôi cả ngày lẫn đêm. Cho dù anh vắng mắng cũng sắp xếp vệ sĩ trông chừng tôi.1

Tôi nói: "Cố tổng, dưa xanh hái không ngọt."

Anh lại đáp: "Ngọt hay không không quan trọng, điều quan trọng là niềm vui khi thưởng thức dưa hấu."1

Niềm vui khi thưởng thức cái sh*t, tôi muốn mở cái đầu anh xem bên trong chứa gì.

Anh còn tịch thu chứng minh nhân dân cùng thẻ ngân hàng của tôi. Khiến tôi không tiền để đi chạy trốn!

Anh nói là chờ khi tôi khỏi bệnh, sẽ đem mấy thứ này trả lại cho tôi.

Sao tôi cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Buổi tối.

Từ công ty trở về nhà, mẹ anh cũng đến. Lúc ăn cơm còn nói với Cố Trình Tiềm: "Tuần sau Nguyệt Bạch trở về nước, hai người bọn con chơi với nhau từ nhỏ, lúc đó con rảnh thì đi đón con bé nhé."

Chuyện lớn!!?

Chuyện lớn a!!!

Bạch Nguyệt Quang muốn trở về nước... Không, muốn quay về đánh tôi.

Tay tôi run rẩy, đồ ăn kẹp trên đũa rơi xuống bàn

Cố Trình Tiềm còn kích động hơn cả tôi, nói: "Cuối cùng Tiểu Bạch cũng chịu về nước?"

Nghe thử đi, cách xưng hô tràn ngập sự cưng chiều.

Mẹ Cố nhìn tôi bằng "cô thua rồi", từ tốn nói: "Đúng vậy, đến lúc đó con nhất định sẽ sân bay đón con bé."

Trước khi ra về, còn cảnh cáo tôi: "Tạ Kiều Kiều, nếu đến lúc đó cô dám giở trò gì, khiến con trai không thể đi ra sân bay đón Tiểu Bạch. Đừng trách tôi đối xử với cô không khách khí."

Tôi: "......"

Yên tâm, tôi sẽ không làm nhất định, tôi phải trời đi trước khi cơn bão Lâm Nguyệt Bạch đổ bộ về nước.1

Sau khi mẹ Cố đi khuất, Cố Trình Tiềm từ phía sau ôm chặt lấy tôi: "Yên tâm, anh tự tìm cách nói chuyện với mẹ, em đừng lo lắng."

Tôi: "......"

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Cảm ơn anh. Anh bị như vậy do nguyên chủ cảm hóa anh, đáng anh phải nói những lời này nguyên chủ.

Kết quả là, ông trời đã dồn tôi vào đường cùng.

Tôi tiếp tục tìm cách chạy trốn và kết quả lại rơi vào sự tuyệt vọng.

Trong lúc tôi đang tuyệt vọng, ngày Lâm Nguyệt Bạch trở về nước ngày càng đến gần.

Cố Trình Tiêm không chút do dự mang tôi theo đi ra sân bay đón Lâm Nguyệt Bạch.

Tôi: "......"