Sầm Tuế bắt taxi rời khỏi đường Thừa Cổ, thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện bản thân đã quá mệt mỏi.
Hai đùi bủn rủn như bông, thắt lưng cứng cứn cũng có chút đau ê ẩm.
Bác tài hỏi cô muốn đi đâu, cô nói ra tên khu biệt thự nhà mình.
Kết quả vừa nói xong, lập tức nhận được điện thoại của Đào Mẫn Nhi, cô nàng ríu rít: “Tuế Tuế, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cậu đến đây đi, mình gửi địa chỉ qua cho cậu.”
Sầm Tuế mất một lúc mới nhớ đến, giữa trưa nay Đào Mẫn Nhi đã nói tổ chức tiệc chúc mừng cô gượng dậy được.
Lúc cô ở Cổ Thành thì thoáng cái đã hết trưa, điện thoại ước chừng cô đã đi hơn hai mươi ngàn bước, ngước mắt nhìn vô số đồ cổ, trong đầu nghĩ tới lui đều là tì hưu ngọc phật, tất cả sự việc, đồ vật, hình ảnh cần lưu giữ cô đều quên sạch sẽ.
Bây giờ mới nhớ tới, vội xốc lại tinh thần, đưa địa chỉ vừa nhận được cho bác tài: “Bác tài, phiền bác lái đến địa chỉ này.”
Bác tài cũng dứt khoát đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Vì tổ chức lớn, Đào Mẫn Nhi và vài người mở hẳn một phòng bao ở quán rượu Ôn Cách Lai.
Căn phòng phía Nam nhìn ra sông, phòng khách cùng phòng ngủ tứ phía đều là cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy toàn cảnh sông nước.
Lúc Sầm Tuế đến quán rượu được chỉ định, bên trong tất cả đã được bố trí xong xuôi.
Trên bàn bày đủ loại đồ uống màu sắc, quầy bar bên cạnh toàn mỹ nữ với trang phục nóng bỏng đang ngồi, âm thanh ánh sáng đủ cả, chỉ chờ đợi một đám người đứng lên khuấy động bầu không khí.
Sầm Tuế thật sự rất mệt, bước vào cùng mọi người chào hỏi, xoay người lập tức uống hết phân nửa chén rượu trái cây.
Cô bước đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, quay đầu nhìn ngó trái phải rồi nói với Đào Mẫn Nhi: “Làm không tồi nha.”
Đào Mẫn Nhi vén một lọn tóc: “Để chúc mừng cậu đương nhiên mình phải bỏ hết công sức rồi.”
Tuy nói là chơi tới bến, nhưng Sầm Tuế vẫn đi nghỉ ngơi trước một lúc.
Mãi đến tăng hai cô mới hoàn toàn phấn khích bởi bầu không khí náo nhiệt này, đứng lên cùng những mỹ nữ nháo thành một đoàn.
Mãi đến lúc cô ngồi xuống bàn bên cạnh uống rượu nghỉ ngơi, Trần Đại Noãn mới đi đến bên cạnh.
Thở dốc một hồi cô nàng như nhớ ra cái gì, Trần Đại Noãn vội cầm di động lại, nói với Sầm Tuế: “Đúng rồi, mình đã tìm được một nghiên cứu sinh của đại học địa chất, mình đưa Wechat của anh ta cho cậu trực tiếp nói chuyện.”
Sầm Tuế nghe xong, vội buông chén rượu trong tay, cầm điện thoại lên xem.
Thông tin ghi chú là: [Nghiên cứu sinh Sầm Tuế]
Không thể lập tức thêm bạn thân, Sầm Tuế cũng không xem điện thoại nhiều, ném qua một bên rồi đung thưa theo âm nhạc.
Sân bowling.
Trần Vũ cùng anh em Uông Kiệt vừa mới chơi xong, ngồi vào chiếc bàn bên cạnh nghỉ ngơi.
Vài người ngồi xuống chưa nói mấy câu thì có nữ sinh thở dốc chạy lại.
Nữ sinh đó tên là Ôn Đình, cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái chen vào ngồi bên cạnh Uông Kiệt, cướp lấy li nước trái cây nhấp một ngụm xong mới hỏi: “Em chơi như nào?”
Uông Kiệt ôm cô ta vào lòng mở miệng cười: “Không tệ, ít nhất tốt hơn ở trên giường.”
Ôn Đình lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Đồ đáng ghét, miệng chó không mọc được ngà voi, anh biết khi em ở trên giường thế nào sao?”
Uông Kiệt lại trêu đùa: “Vậy em làm cho anh biết nhé.”
Ôn Đình hất tay anh ta ra, hướng ánh mắt hứng thú lên người Trần Vũ.
Cô cười hỏi Trần Vũ: “Mỗi lần đi chơi anh không mang theo Sầm Tuế, cô ấy thực sự không tức giận sao?”
Trần Vũ buông cái chén trong tay xuống, không quan tâm nói: “Tức giận thì sao?”
Ôn Đình cười ngọt đến chán ngấy, âm thanh cũng đè xuống thật mỏng nhẹ: “Chia tay nha, nghe nói hôm nay cô ấy ở trường học trước mặt rất nhiều người làm trò nói hai người chia tay.”
Nói đến chuyện này Trần Vũ tức khắc đen mặt.