Edit: Chây
–
Chiều thứ hai, trên sân thể dục trường Trung Học Quý Tộc Hoành Thụy, mấy nữ sinh đang tụm lại ở một chỗ.
Tô Xuân Xuân nhìn mấy nữ sinh xung quanh không có ý tốt, sợ hãi hỏi: “Cậu, các cậu muốn làm gì?”
“Hừ, làm gì à? Tô Xuân Xuân đồ không biết xấu hổ nhà cô, dám quyến rũ bạn trai của chị Lê, đương nhiên là chúng tôi dạy dỗ cô rồi!”
“Tớ…Tớ không…” Tô Xuân Xuân sợ hãi muốn lui về phía sau, nhưng xung quanh cô ấy đều có nữ sinh vây quanh, nhất là nhóm nữ sinh này đều là thiếu nữ có tiếng lưu manh trong trường học, căn bản là cô ấy không dám lao ra ngoài.
Cô ấy chỉ có thể nhìn về phía cô gái xinh đẹp mặc đồng phục, tóc uốn màu nâu đứng cách đó không xa: “Phó…Phó Lê, chúng ta là bạn học, cậu bảo bọn họ buông tha tớ được không? Tớ thật sự không quyến rũ Lục Trăn Xuyên, cậu tin tớ đi.”
Phó Lê đứng cách đó không xa làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đôi chân dài thẳng tắp tinh tế, thân thể lại cứng còng, nếu lúc này có người nhìn kỹ cô sẽ phát hiện miệng cô đang run rẩy rất nhỏ.
Cô cố gắng mím môi không cho mình mở miệng, khi mấy nữ sinh vây quanh Tô Xuân Xuân đều có chút khó hiểu sao hôm nay cô vẫn luôn không nói chuyện, cuối cùng cô cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Không có? Vậy buổi sáng cô té ngã ở trước mặt cậu ấy, cố ý lộ ra quần an toàn là có ý gì?”
“Là tớ không cẩn thận té ngã.” Tô Xuân Xuân sốt ruột giải thích.
“À? Đất bằng có thể ngã?” Hai tay Phó Lê khoanh lại: “Tôi thấy là cô muốn hấp dẫn sự chú ý của Lục Trăn Xuyên!”
“Tớ không có, từ nhỏ đến lớn tớ đều rất dễ té ngã, là không cẩn thận.” Tô Xuân Xuân tủi thân nhìn cô.
Tay Phó Lê hơi run rẩy, động tác vẫy tay có chút mất tự nhiên, truyền mệnh lệnh: “Dạy cô ta một bài học cho biết mùi đời!”
“Vâng chị Lê!”
Mấy nữ sinh cười không có ý tốt đi đến cạnh Tô Xuân Xuân, đang lúc bọn họ muốn ấn Tô Xuân Xuân xuống đất, giọng nói quen thuộc của nam sinh truyền tới: “Từ từ!”
Phó Lê nghe thấy giọng nói, nhìn thiếu niên đẹp trai cách đó không xa sốt ruột chạy tới, không khỏi thở phào.
Thiếu niên mặc đồng phục nam của trường Trung Học Quý Tộc Hoành Thụy, mắt phượng ngày thường lạnh nhạt giờ phút này tràn đầy phẫn nộ, cậu ấy đẩy hai nữ sinh ra, kéo Tô Xuân Xuân bị vây quanh ra phía sau mình.
Mấy nữ sinh vừa thấy cậu ấy tới, hơi sợ hãi, nhanh chóng tránh ở phía sau Phó Lê.
Lục Trăn Xuyên nhìn về phía Phó Lê, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ: “Phó Lê, tôi đã nói rồi, tôi không phải bạn trai của cậu, cậu có thể ngừng mơ tưởng không?”
Thân thể Phó Lê cứng còng, cô không nói lời nào, người chung quanh chỉ cho rằng cô đang tức giận vì Lục Trăn Xuyên bảo vệ Tô Xuân Xuân như vậy, còn muốn phủi sạch quan hệ với cô. Ước chừng hai giây sau, thân thể của cô có phản ứng, phẫn nộ nhìn bọn họ: “Lục Trăn Xuyên, cậu đúng là đồ phụ lòng! Rõ ràng cậu từng nói muốn cưới tôi! Bây giờ trở mặt không nhận, còn chân đạp hai thuyền với Tô Xuân Xuân. Tiểu tiện nhân này quyến rũ cậu, cậu ta là đồ thảo mai, chỉ có nam sinh các cậu mới không thấy rõ gương mặt thật của cậu ta!”
Mặt Lục Trăn Xuyên đen lại: “Trò đóng kịch gia đình lúc nhỏ mà cậu cũng cho là thật à? Lúc chơi trò đó tôi còn từng làm con cậu, sao giờ không gọi tôi là con luôn đi!”
“Chỗ nào của tôi có thể sinh ra con trai lớn như cậu! Chẳng lẽ tôi ở trong bụng mẹ đã mang thai cậu luôn rồi à?” Phó Lê bất mãn xông lên, giữ chặt tay cậu ấy, nói: “Tớ mặc kệ, cậu là bạn trai của tớ, không cho cậu ở bên cạnh Tô Xuân Xuân, tớ không đồng ý!”
Lục Trăn Xuyên không kiên nhẫn nhíu mày, cảnh cáo nói: “Phó Lê, cậu không phải trẻ con nữa rồi! Trong trường học không được lôi lôi kéo kéo!”
“Vậy cậu kéo Tô Xuân Xuân là được à?” Phó Lê bất mãn nhìn chằm chằm cậu ấy.
“Đó là tôi cứu cậu ấy!” Lục Trăn Xuyên nói, trực tiếp hất tay cô ra, kiêng kỵ Tô Xuân Xuân là nữ sinh nên giữ tay áo của cô ấy, nói: “Đừng để tôi lại nhìn thấy cậu bắt nạt cậu ấy!”
Phó Lê trơ mắt nhìn Lục Trăn Xuyên kéo Tô Xuân Xuân đi, tức giận đến dậm chân, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: “Tôi cũng không tin lúc nào cậu cũng có thể che chở cậu ta!”
Mấy nữ sinh nhanh chóng vây lại đây, nói: “Chị Lê, chờ lần tới chúng ta tìm thời gian lại đi đối phó Tô Xuân Xuân đi.”
Phó Lê lại đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn bọn họ, dạy bảo: “Đối phó cái gì mà đối phó? Người ta chỉ là một cô gái nhỏ, mấy người nhiều người như vậy đánh một mình cậu ấy, sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Mọi người ngây ra, trong đó một người nghi ngờ hỏi: “Chị Lê, không phải chị bảo chúng em đánh cậu ta hả?”
“Tôi bảo mấy người đánh thì mấy người đánh ngay à? Tôi bảo mấy người tự tát mình thì mấy người có làm không?” Phó Lê ghét bỏ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó phân phó: “Nhớ kỹ cho tôi, về sau nếu tôi bảo mấy người đánh ai, đều đừng nghe tôi! Nếu không, làm người ta bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
Nói xong, Phó Lê đi ngay.
Mấy nữ sinh nhìn nhau, đều thấy có hơi kỳ lạ.
“Mấy cậu có cảm thấy bắt đầu từ học kỳ này, chị Lê rất kỳ lạ hay không?”
“Có, tui nghi có thể là đầu óc của chị Lê xảy ra vấn đề, mấy cậu phát hiện không, chị ấy phản ứng chậm hơn trước kia, lúc trước tôi thấy miệng chị ấy run rẩy, thân thể còn phát run.”
“Không chỉ vậy đâu, lần trước cũng như thế này, nói mặc kệ chị ấy phân phó chúng ta đánh người như thế nào đều bảo chúng ta đừng ra tay, nhưng tới lúc phải ra tay, lại mắng chúng ta không ra tay…”
“Ầy, Boss này khó chiều thật đấy.”
Phó Lê đi quầy bán quà vặt mua bình nước khoáng, vặn nắp bình ra điên cuồng uống mấy hớp, sau đó chuẩn bị về phòng học.
Cô là Phó Lê, ngày nọ tỉnh ngủ thì phát hiện mình tới thế giới trong sách này. Trước khi xuyên sách cô căn bản chưa từng đọc quyển tiểu thuyết này, nhưng sau khi xuyên sách, trong đầu tự động xuất hiện nội dung cơ bản cốt truyện tiểu thuyết, cùng với tư liệu thân thể này.
Thân thể này trùng tên trùng họ với cô, bố mẹ mất sớm, sản nghiệp nhà họ Phó bây giờ là anh trai Phó Trịnh Đào phụ trách quản lý. Chị gái Phó Nhu gả vào nhà họ Ôn giàu có số một, đã có con gái nhỏ đáng yêu.
Phó Lê không chỉ có gia cảnh giàu có, hơn nữa xuân sắc ngời ngời, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa từ nhỏ đã biết trang điểm, là hoa khôi chân dài nổi danh của trường Trung Học Quý Tộc Hoành Thụy. Nhưng mà cô lại là người chỉ nghĩ đến yêu đương, từ nhỏ đã thích cháu trai đích tôn nhà họ Lục – Lục Trăn Xuyên. Lúc học cấp ba sau khi phát hiện Lục Trăn Xuyên có ý tứ với Tô Xuân Xuân thì cả ngày chèn ép Tô Xuân Xuân, dẫn theo một đám chị em muốn dạy dỗ Tô Xuân Xuân.
Lục Trăn Xuyên với Tô Xuân Xuân tự nhiên chính là nam nữ chính thế giới này, Tô Xuân Xuân có hào quang của nữ chính, mỗi lần Phó Lê dạy dỗ người đều sẽ bị Lục Trăn Xuyên thấy, hơn nữa cứu người, sau đó thành công nâng cao tình cảm của nam nữ chính lên một bậc.
Thật ra Lục Trăn Xuyên đã sớm chán ghét Phó Lê, nhưng mà quyền thế của anh rể Phó Lê quá lớn, vẫn luôn không thể bắt bí Phó Lê.
Mãi cho đến vài năm sau, anh rể Phó Lê bởi vì ung thư qua đời, chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Phó đổ, Lục Trăn Xuyên lúc bấy giờ đã tiếp quản gia nghiệp mới ra tay với nhà họ Phó, nhà họ Phó phá sản.
Phó Lê dùng thời gian một ngày tiêu hóa xong cốt truyện nguyên tác thì muốn cố gắng thay đổi vận mệnh, không đi đường xưa. Dù sao thì từ lúc cô xuyên sách đến khi nhà họ Phó phá sản còn hơn 5 năm, chỉ cần cô không làm gì với Tô Xuân Xuân, quan hệ với Lục Trăn Xuyên không chuyển xấu, vậy thì không có việc gì.
Nhưng mà, làm cô không thể nghĩ ra đó chính là, thân thể này thường xuyên không bị cô khống chế!
Ngày thường cô muốn làm gì cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi tới cốt truyện có trong nội dung nguyên tác, thân thể của cô nhất định sẽ dựa theo nội dung cốt truyện nguyên tác mà làm, giống như vừa rồi á, cô liều mạng muốn ngăn cản bản thân mình đừng cho người đi dạy dỗ Tô Xuân Xuân, nhưng mà không ngăn được!
Cái này làm cho cô không thể không cảm thán, lực lượng nguyên tác thật cường đại!
Phó Lê ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời tươi đẹp đầy ưu thương: “Ông trời, ông để con xuyên sách tới là vì muốn con có thể lĩnh hội cuộc sống của thiên kim hào môn, sau đó để cho phá sản ư? Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng từ giàu về nghèo khó lắm đó! Con thà rằng trước nay chưa từng làm tiểu thư con nhà giàu chứ không muốn hưởng thụ việc vài năm sau phá sản đâu!”
Ông trời không có cách nào trả lời cô, cô đang chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã xuống.
“Ai ui!” Phó Lê ăn đau nhíu mày.
Cô ngồi dậy, thấy đầu gối mình đều đã trầy da, máu chậm rãi chảy ra, tay cũng bị xây xát.
Cô đau lòng nhìn làn da mình, thân thể này làn da quá trắng quá mềm mại, hơi động cái là bị thương rồi.
Phó Lê chỉ có thể lấy điện thoại ra, chụp ảnh gửi cho chủ nhiệm lớp để xin nghỉ, đi đến phòng y tế xử lý miệng vết thương trước.
Chờ cô rời khỏi WeChat, khi thấy giao diện điện thoại của mình, kinh ngạc phát hiện, trên điện thoại vậy mà lại có thêm một cái app cô chưa từng thấy.
Tên app là “bé con”, biểu tượng là một em bé đáng yêu moe moe.
Cô theo bản năng muốn gỡ cái app này đi, sau khi ấn vào thì kinh ngạc phát hiện cái app này thế nhưng không hiện lên nút xóa?
Cô nghi ngờ ấn vào, giao diện đầu tiên là chuyển sang màu trắng, sau đó hiện thị: Vui lòng nhập dấu vân tay của bạn.
Phó Lê ấn ngón tay ở trên nút mở khóa, nhập dấu vân tay, giây tiếp theo, giao diện đã xảy ra thay đổi, trong đầu vang lên giọng nói: “Chúc mừng ký chủ trói định thành công. Chào ngài, tôi là hệ thống 438 app nuôi bé con của ngài, tiếp theo tôi sẽ phục vụ ngài.”
“WTF? Tôi nghi ngờ cậu đang mắng tôi!” Phó Lê khó hiểu nói, tuy là bị hoảng sợ, nhưng cũng không quá kinh ngạc vì đột nhiên có một hệ thống xuất hiện.
Có cả xuyên sách rồi thì có hệ thống cũng là bình thường mà?
“Bản hệ thống là app nuôi bé con trí năng (có năng lực và trí tuệ của con người), cần ký chủ nuôi bé con ở trong game, chỉ cần bé con thăng cấp thì sẽ mở các loại quyền hạn sửa chữa nguyên tác tiểu thuyết cho cô.”
“Ký chủ, muốn thay đổi cốt truyện nguyên tác, không đi lên con đường nữ phụ bia đỡ đạn tìm đường chết không? Nuôi bé con đi! Chỉ cần nuôi bé con, ngài có thể sở hữu hậu cung 3000 mỹ nam! Làm tài phú của nhà họ Phó cao hơn một bậc nữa! Động lòng không? Động lòng không bằng hành động, mau tới cùng nhau nuôi bé con đi ~”
Phó Lê: “…” Sao nghe như là lời của mấy tên đa cấp thế nhở.
“Ký chủ, người ta không phải đa cấp đâu nhớ! Người ta là hệ thống app nuôi bé con, là hệ thống có thể thông qua nuôi bé con thực hiện nguyện vọng của cô, không tin thì bây giờ cô bắt đầu nuôi bé con đi, cấp bậc của bé con đạt tới level một là cô có thể có một cơ hội sửa nguyên tác!”
“Cảm thấy không đáng tin lắm, tôi đi phòng y tế băng bó trước, chờ lát nữa thử xem.” Phó Lê nửa tin nửa ngờ, đi đến phòng y tế trước, nhờ bác sĩ xử lý miệng vết thương cho mình, sau đó tìm cớ đi vào toilet, bắt đầu chơi game.
Trong màn hình là một cậu nhóc chibi mặc quần áo chắp vá. Mái tóc đen của bé không có tinh thần rũ xuống, cả người mệt mỏi ngồi ở trên giường nhỏ đáng yêu, một đôi mắt phượng lớn chiếm một phần ba mặt, ngẩng đầu nhỏ nhìn cô, nhìn đáng thương cực kỳ.
Phòng rất nhỏ, đặt một cái giường với một cái bàn thì không còn bao nhiêu chỗ trống, nhìn qua thì căn phòng này chắc cũng chỉ rộng tầm năm mét vuông.
Trên đầu cậu bé có một cái khung tròn, hệ thống nói: “Mời ký chủ lấy tên cho bé con.”
Phó Lê vội vã xem app này có phải thật sự có thể thay đổi cốt truyện nguyên tác không nên cũng lười nghĩ tên, dứt khoát nhập “bé con” vào, chọn “OK”.
Trên giao diện tức khắc xuất hiện giáo trình hướng dẫn người mới, cô dựa theo giáo trình, bắt đầu thao tác, giọng của hệ thống trong đầu cũng bắt đầu giảng giải theo thao tác của cô: “Phương thức xử lý đồ ăn với quần áo của bé con đều ở chỗ này, chỗ bé con thăng cấp thì năng lực ở chỗ cô sẽ tăng lên. Cần phải đăng ký cho bé con các loại chương trình học, cô có thể cho bé con uống các loại thuốc thiên phú, làm thiên phú của bé tăng cường, thuận tiện học tập nhanh hơn, có trợ giúp tăng level.”
“Lấy thuốc thiên phú này như thế nào?” Phó Lê tò mò hỏi.
“Cần phải nạp tiền á. Giá của mỗi lọ thuốc thiên phú khác nhau, dao động từ một trăm đến năm trăm tệ.”
Phó – tiền tiêu vặt một tháng một vạn tệ – Lê: “…Tôi vẫn nên chơi không thôi, thăng cấp chậm một chút cũng không sao cả.”
Hệ thống: “…Phải chuẩn bị đồ ăn cho bé con đấy, không ăn cơm thì thiên phú sẽ giảm xuống, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống sinh bệnh nữa. Nếu bé con sinh bệnh dẫn đến cái chết thì không có cơ hội nữa!”
“Được.” Phó Lê gật đầu, sau đó nhìn icon bên dưới góc phải, có lớp học, lập tức click vào.
“Chọn cho bé con một môn học chuyên ngành trước đã~” Hệ thống nói.
Phó Lê tùy tiện chọn cho bé con một môn “Đầu tư quản lý tài sản”, sau đó mở balo ra thì phát hiện hệ thống có đưa tặng một lọ thuốc thiên phú cấp thấp, cô lập tức lấy cho bé con uống.
Trong màn hình, bé con dùng hai tay mũm mĩm ôm một lọ thuốc to, như là một em bé đáng yêu cầm bình sữa uống, trên má còn xuất hiện hai rặng đỏ ửng nhỏ, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Phó Lê không nhịn được chụp một tấm, sau đó nhìn xuống nhiệm vụ chính, hiện lên bé con phải thành công thăng cấp đến level một, chỉ cần học xong một tiết học là được.
Cô nhìn thanh tiến độ chương trình học, còn 30 phút, lập tức đi về phòng học đi học trước.
Sau khi kết thúc một tiết học, Phó Lê móc điện thoại ra thì phát hiện chương trình học của bé con cũng kết thúc, sau khi nhấn [tan học], giao diện lấp lánh vàng một chút, sau đó hiện lên bé con thăng cấp thành công.
Giọng của hệ thống cũng vang lên theo: “Chúc mừng ký chủ thăng cấp bé con thành công, ngài đạt được một cơ hội sửa chữa nguyên tác, một cơ hội sửa chữa là sửa chữ, hai cơ hội sửa chữa là sửa từ, ba cơ hội là có thể sửa câu, bốn cơ hội là sửa đoạn.”
“Vậy năm cơ hội có thể sửa một chương hả? Sáu cơ hội có thể sửa một quyển, bảy lần có phải cả một quyển đều tùy ý tôi sửa lại?” Phó Lê nhanh chóng hỏi.
“Ký chủ, ngài không chỉ có ngoại hình đẹp, mà mơ cũng rất đẹp nha~” Hệ thống nói.
Phó Lê: “…”
“Bởi vì ký chủ ngài trước mắt là lần đầu tiên đạt được quyền hạn sửa chữa, hệ thống miễn phí đưa tặng phúc lợi thăng cấp, quyền hạn lần sửa chữa này, cho phép ngài sửa đoạn luôn.”
“Được, tôi thử xem xem sửa cái gì, nguyên tác ở đâu?”
Phó Lê mới hỏi xong, trước mặt đã xuất hiện một khung tròn trống lớn, bên trên có không ít chữ. Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, phát hiện hình như người khác đều không nhìn thấy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó thì nghe được một giọng nói mềm mại: “Phó Lê, tay cậu bị thương? Tớ có băng cá nhân, cậu muốn dùng không?”
Cô nghiêng mặt nhìn sang thì thấy Tô Xuân Xuân đỏ mặt, cầm một hộp băng cá nhân đưa cho cô.
Phó Lê cảm giác được thân thể của mình lại không chịu khống chế, biết đây là cốt truyện trong truyện gốc, cô khắc chế mình, ở trong lòng hỏi: “Hệ thống, làm sao bây giờ?”
“Ký chủ đọc thầm ‘sửa chữa nguyên tác’.”
“Sửa chữa nguyên tác!” Phó Lê nhanh chóng nói ở trong lòng.
Ngay sau đó, loại xúc động trong thân thể biến mất, tất thảy xung quanh phảng phất như dừng lại, tất cả bạn học đều ngừng lại, bất động ở kia.
Phó Lê nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn chữ trên giao diện lênh đênh giữa không trung.
【Phó Lê vừa nhìn thấy Tô Xuân Xuân thì tức giận, một tay hất hộp trong tay cô ấy đi, còn tát Tô Xuân Xuân một cái, cả giận nói: “Không cần cô phải giả vờ có ý tốt! Thấy tôi té bị thương cô rất đắc ý đúng không?”
“Tớ…Tớ không có.” Tô Xuân Xuân bụm mặt sợ hãi nhìn Phó Lê, thân thể run bần bật.
Đúng vào giờ phút này, Lục Trăn Xuyên vừa tan học đi tới lớp bên cạnh, lo lắng Tô Xuân Xuân bị bắt nạt, vừa lúc thấy bộ dáng Tô Xuân Xuân bụm mặt sợ hãi, lạnh giọng chất vấn: “Phó Lê, cậu làm gì đấy!”】