Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 52.2: Làm mai

« Chương Trước
Sau khi đưa Đỗ Hữu Vi đến nơi an toàn, Trương Thiếu Ngôn thực sự rời đi, Lý Như nhìn Đỗ Hữu Vi đang nằm trên ghế sô pha, mỉm cười đăng một bài viết trong vòng bạn bè.

Lý Như: “Một người bạn của tôi cãi nhau với bạn trai của cô ấy, cho nên tối nay cô ấy đến ngủ với tôi. Bạn trai của cô ấy lo lắng rằng cô ấy ra ngoài một mình vào ban đêm không an toàn, vì vậy anh ấy đã đích thân chở cô ấy đến nhà tôi. Vâng, đích thân chở cô ấy đến nhà tôi. Cuộc cãi vã này có vẻ rất ngọt ngào [cười]”

Có rất nhiều người "hahahahahaha" dưới bài đăng này, nói rằng làm gì có ai cãi nhau kiểu vậy, người bạn này và bạn trai của cô ấy chắc chắn là đang muốn khoe ân ái với mọi người.

Bài đăng của Lý Như đã chặn Đỗ Hữu Vi, vậy nên Đỗ Hữu Vi không nhìn thấy nó. Nhưng cô lại nhìn thấy một chiếc cà vạt treo trên ban công nhà Lý Như.

“Ơ, hình như anh trai tôi cũng có chiếc cà vạt này.” Đỗ Hữu Vi từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến ban công nhìn chằm chằm chiếc cà vạt, “Cái này phải là của anh tôi không?”

Lý Như giật mình, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động xuống đất: "A, cô đừng hiểu lầm, mấy ngày trước lúc chúng tôi ở bên ngoài bàn việc, đột nhiên mưa to, quần áo bị ướt hết! Bởi vì chỗ đó cách nhà tôi không xa, nên chúng tôi về tránh mưa và phơi quần áo! Lúc đi, anh cô quên cầm cà vạt!"

"Ồ..." Đỗ Hữu Vi quay đầu nhìn cô, "Đừng khẩn trương, mặt cô đỏ hết rồi."

Lý Như: "..."

Đỗ Hữu Vi nhìn Lý Như thấy thực ra cô ấy cũng rất xinh đẹp. Chỉ là bình thường cô ấy ăn mặc không được đẹp cho lắm, quần áo cô ấy mặc đều là kiểu quần áo đi làm tương đối đơn giản, cứng nhắc. Bây giờ ở nhà, cô ấy xõa tóc nhìn trông nữ tính hơn nhiều.

"Cô khá ổn mà, chỉ cần trang điểm một chút là sẽ rất xinh đẹp đó."

Lý Như cầm một lon bia ở trên bàn, mở ra nhấp một ngụm: "Tôi làm gì có thời gian, mỗi buổi sáng đều giống như đi đánh giặc vậy."

"Ây da, cô cũng giống Trương Thiếu Ngôn ha, đều là người cuồng công việc. Công việc làm bao nhiêu cũng không đủ, thỉnh thoảng cô cũng cần phải cho chính mình một kỳ nghỉ!" Đỗ Hữu Vi đến gần chạm vào cánh tay cô ấy, "Giáng sinh này cô không ra ngoài chơi sao?"

"Hôm nay là ngày thương hiệu ra mắt thị trường, tôi bận muốn chết, chơi gì chứ."

"Ừ đúng nhỉ, nhưng hôm nay doanh thu của chúng ta cũng không tệ nha!"

"Ừ, nhưng hầu hết khách hàng hôm nay tới mua là vì thần tượng của mình. Tôi hy vọng họ sẽ thực sự thích sản phẩm của chúng ta."

Đỗ Hữu Vi dựa vào trên ghế sô pha, cũng uống một ngụm bia: "Từ từ rồi sẽ được, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt lên."

Lý Như nhìn cô uống hết nửa lon bia trong chốc lát, không khỏi trừng mắt nhìn: "Chờ đã, cô uống được không vậy? Thất gia cho phép cô uống sao? Cô còn chưa tốt nghiệp đúng không?"

"..." Đỗ Hữu Vi có chút không nói nên lời, "Tôi còn chưa tốt nghiệp, nhưng cũng không phải trẻ con, có được không? Hơn nữa, tửu lượng của tôi rất tốt, Trương Thiếu Ngôn cũng biết."

“Thật sao?” Lý Như không tin lắm.

“Ừ!” Đỗ Hữu Vi nói xong, lại cảm thấy có chút chột dạ, “Nhưng cô đừng nói với anh ấy là tôi lại uống rượu.”

Lý Như: "..."

Rõ là hèn, vậy mà vẫn còn dám uống!

Cầm ly bia trong tay, Đỗ Hữu Vi nhìn Lý Như mỉm cười: "Nói thật đi, cô cảm thấy anh trai tôi thế nào?"

Lý Như vừa nghe cô nhắc tới anh trai, trên mặt liền nóng lên: "Rất tốt, nhưng có liên quan gì tới tôi chứ?"

Đỗ Dịch Chanh đương nhiên là người ưu tú, có điều kiện tốt về mọi mặt, nhưng càng như vậy, cô càng thấy rõ khoảng cách giữa họ.

Đỗ Hữu Vi nói: "Ha ha, đừng nói như vậy, cô cũng đâu có tệ, tự làm chủ rồi nghiên cứu phát triển thương hiệu cũng không dễ dàng."

Lý Như nhấp một ngụm bia, giống như muốn che đậy cái gì: "Đó cũng là nhờ có các cô giúp."

"Chúng tôi gọi đó là đầu tư, cũng là để kiếm tiền." Đỗ Hữu Vi nhìn Lý Như, càng nhìn cô càng cảm thấy rằng các nét trên khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, "Nếu không thì cô thử tiến tới cùng với anh trai tôi xem?"

"...Phốc khụ khụ." Lý Như buông lon bia trong tay xuống, đứng dậy nói: "Tôi đi tắm rửa, đêm nay cô ngủ trong phòng của tôi đu, tôi sẽ ngủ trên sô pha."

"Đừng mà, chúng ta có thể ngủ cùng nhau."

“Không, không, cô ngủ một mình thì tốt hơn.” Cô sợ Thất gia sẽ ghen, cho dù cô là phụ nữ thì cũng có thể ghen. Vậy nên tốt hơn hết là cô phải tránh xa cô ấy một chút.

Trương Thiếu Ngôn vừa về đến nhà, quản gia thấy anh một mình trở về có chút lo lắng: “Đỗ tiểu thư không sao chứ?”

Trương Thiếu Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng trầm ngâm: "Chỉ là tính tình trẻ con giận dỗi thôi, cứ để em ấy làm loạn một chút, sáng mai tôi tới đón em ấy."

“Vâng, thưa ngài.” Quản gia không nói nữa, đi xuống làm việc của mình.

“Đúng rồi.” Trương Thiếu Ngôn ngăn lại, hỏi: “Bánh Đỗ Hữu Vi làm đâu?”

Quản gia nói: "Ở trong phòng bếp, vừa rồi vẫn còn chưa nướng xong."

"Được, khi nào xong thì mang lên phòng cho tôi."

"Vâng."

Sau khi quản gia đưa bánh lên, Trương Thiếu Ngôn nếm thử một chiếc trước rồi dùng điện thoại di động chụp ảnh. Tìm góc chụp nhiều lần nhưng không hài lòng lắm, anh mang chiếc đèn l*иg con thỏ ở ban công mà lần trước Đỗ Hữu Vi đã đưa cho anh vào, đặt nó lên bàn.

Trang trí thêm một chút, bức ảnh trông đẹp hơn nhiều. Trương Thiếu Ngôn chọn một góc, chụp ảnh chiếc bánh trên bàn sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Trương Thiếu Ngôn: Rất ngon, anh sắp ăn hết rồi! [hình ảnh]

Đỗ Hữu Vi nằm trong phòng lướt trong vòng bạn bè, liền nhìn thấy bài đăng này. Cô thế mà lại quên bánh mình làm, đến cuối cùng vẫn là để Trương Thiếu Ngôn được hời, hừ.

Cô nhìn ảnh, khóe miệng bất giác cong lên, ngón tay tự động ấn nút yêu thích cho Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn nhìn thấy bài đăng có người thích, trong mắt dần xuất hiện ý cười.

Anh tự bình luận vào dưới bài đăng của mình câu: "Giáng sinh vui vẻ".

Chỉ có Đỗ Hữu Vi mới có thể nhìn thấy bài đăng này của anh, vì vậy lời chúc phúc này cũng chỉ dành cho một mình cô.

Sáng sớm hôm sau, xe của Trương Thiếu Ngôn đậu dưới lầu nhà Lý Như. Thời điểm Lý Như đi làm, Đỗ Hữu Vi cũng thức dậy theo, cả hai người cùng nhau ra khỏi nhà.

Vốn dĩ hai người còn đang thảo luận xem sáng nay ăn gì, đột nhiên xe của Trương Thiếu Ngôn lại xuất hiện ở trước mặt.

Lý Như liên tiếp hai lần bị ăn cơm chó, cô có chút chết lặng: "Tôi thấy chắc là cô sẽ không thể đi ăn sáng với tôi được rồi, tôi qua bên kia mua bánh quẩy và sữa đậu nành đây, tạm biệt."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Lý Như rời đi một mình, Đỗ Hữu Vi đứng đó một lúc rồi đi về phía xe của Trương Thiếu Ngôn. Cao Dã xuống giúp cô mở cửa xe, nhìn thấy Cao Dã, Đỗ Hữu Vi vội chớp mắt hai cái: “Trợ lý Cao, hôm nay anh đi làm sớm vậy à?”

Cao Dã nhìn cô cười: "Có vấn đề sao?"

Đỗ Hữu Vi lộ ra vẻ tiếc nuối: "Xem ra tối hôm qua anh về nhà rất sớm."

"..." Cao Dã cố gắng không để nụ cười trên mặt biến mất, "Đỗ tiểu thư, mời lên xe, ông chủ chờ cô đã lâu."

“Ồ.” Đỗ Hữu Vi lên xe, cười với Trương Thiếu Ngôn, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Trương Thiếu Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, kêu Cao Dã lái xe. Đỗ Hữu Vi hỏi anh: "Chúng ta đi đâu vậy? Hôm nay em có tiết ở trường học."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Đi ăn sáng trước đi, ăn xong đưa em tới trường học."

“Ồ.” Đỗ Hữu Vi đáp lại, tò mò hỏi anh: “Tối qua anh thật sự ăn hết bánh rồi sao?”

"Ừm."

Đỗ Hữu Vi không ủng hộ cách làm của anh cho lắm: "Bánh ngọt chứa nhiều calo, nếu anh cứ

ăn như vậy vào buổi tối, anh sẽ tăng cân đó."

Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, Đỗ Hữu Vi dường như đang nhìn xem anh có tăng cân hay không, nghiêm túc nhìn anh: "Anh không sợ vóc dáng của mình phát tướng, em sẽ thích người khác sao?"

Trương Thiếu Ngôn hình như cũng không lo lắng cho lắm: "Có anh ở bên cạnh, em còn có thể nhìn thấy người đàn ông nào khác sao?”

Đỗ Hữu Vi: "..."

Anh còn rất tự tin đấy.

Nhưng nhìn khuôn mặt và dáng người của Trương Thiếu Ngôn, cô lại cảm thấy anh tự tin như vậy cũng có lý.

Sau khi đưa Đỗ Hữu Vi đến trường, Trương Thiếu Ngôn và Cao Dã trực tiếp quay lại công ty. Trên đường đến văn phòng, Trương Thiếu Ngôn hỏi Cao Dã: "Điền gia gần đây có hợp tác với tập đoàn Trường Phong không?"

"Đúng vậy, người của Điền gia cùng Trường Phong mấy ngày nay có liên hệ mật thiết."

“Vậy thì vừa lúc.” Trương Thiếu Ngôn hừ một tiếng, nói với Cao Dã: “Kế hoạch trước kia có thể bắt đầu.”

"Vâng, ông chủ."

Chủ đề được thảo luận nhiều nhất về những người nổi tiếng ở thành phố A mấy ngày này là lễ đính hôn của Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi. Rất nhiều người trong nhà họ Trương đều theo dõi, nhưng không ai ngờ rằng cuối cùng kẻ hạ gục trái tim Trương Thiếu Ngôn lại là Đỗ Hữu Vi, cô con gái không có tiền đồ nhất của nhà họ Đỗ.

Mặc dù cô mới thành lập công ty và đầu tư vào thương hiệu trong nước nhưng ấn tượng của mọi người về cô vẫn như trước.

Rất nhiều thiên kim tiểu thư trong vòng đều không phục, nhưng cũng không ai dám nói trước mặt bọn họ, hơn nữa sau khi tin đính hôn được công bố, cổ phiếu của cả Trương gia và Đỗ gia đều tăng vọt.

Tập đoàn Trường Phong luôn coi nhà họ Trương là đối thủ nên đương nhiên bọn họ không muốn thấy Trương gia nổi bật như vậy. Họ đã lên kế hoạch cho một loạt hoạt động, ví dụ như tung tin người lúc đầu có hôn ước với Đỗ Hữu Vi là Trương Thánh Trạch, Trương Thiếu Ngôn đã cướp phụ nữ từ tay cháu trai của mình. Hay là, Trương Thiếu Ngôn từng nɠɵạı ŧìиɧ với bạn gái của trợ lý đặc biệt của mình.

Nói tóm lại, mỗi một tin tức được truyền ra so với tin trước lại càng ồn ào hơn.

Nhưng họ không ngờ bên phía Trương gia lại phản công nhanh hơn họ, trước khi họ bắt đầu tung tin đồn thất thiệt, Trương gia đã bắt đầu chèn ép tập đoàn Trường Phong trên thương trường.

Trước đây, Trương Thiếu Ngôn không thèm ra tay bởi anh chưa bao giờ coi Tập đoàn Trường Phong là đối thủ. Nói cho cùng, Tập đoàn Trường Phong còn chưa đủ tư cách để lọt vào tầm mắt anh. Chẳng qua gần đây Trường Phong và Điền gia nhảy múa trêu ngươi quá nhiều, đã tới lúc để cho bọn họ nhận rõ - ai mới là cha.

Sau khi một số dự án của Tập đoàn Trường Phong bị Trương gia cướp, bọn họ bắt đầu dùng truyền thông để bán thảm, nói rằng Trương gia không từ thủ đoạn chèn ép họ. Trương Thiếu Ngôn gần đây đang được đưa lên đầu sóng ngọn gió, anh vừa thông báo đính hôn cũng vừa xuất đạo với một vai diễn nhỏ, vậy nên Trường Phong ở một bên châm lửa thổi gió để mọi tiêu điểm của giới truyền thông đều tập trung vào Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của giới truyền thông, anh chỉ nói rằng hàng loạt hành động gần đây của Trương gia đều là hoạt động kinh doanh bình thường, không hề có chuyện chèn ép Tập đoàn Trường Phong.

“Bọn họ không xứng.”

Sau đó cụm từ "bọn họ không xứng" đã được lên hot search.

Đỗ Hữu Vi lại nhìn thấy tên của Trương Thiếu Ngôn ở trên hot search, không biết nên nói gì. Haizz, đúng như Hàn Dương từng nói, có người phải vắt óc suy nghĩ, tìm cách để được lên hotsearch mà không được, có người lại chỉ cần nói một câu thôi đã ngay lập tức thành câu nói thịnh hành trên mạng.

Đỗ Hữu Vi ăn dưa của Trương Thiếu Ngôn một cách vô cùng thích thú, cô không hiểu lắm về mấy cuộc chiến trong giới kinh doanh, vì vậy cô chỉ cần tát nước theo mưa cùng với cư dân mạng gọi anh một tiếng “cha” là được.

Món dưa của Trương Thiếu Ngôn trở thành gia vị duy nhất của cô trong thời gian ôn tập cuối kỳ.

Ngày cô kết thúc khoá học cuối cùng của năm tư, Đỗ Hữu Vi cảm thấy tâm hồn như được giải thoát vậy! Cô cầm điện thoại định rủ Trương Thiếu Ngôn đi ăn tối, nhưng Vệ Duệ đã rủ cô đi ăn tối trước.

"Phùng Uyển Doanh vừa mới trở về rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

Đỗ Hữu Vi sửng sốt một lúc, cái tên này hình như đã rất lâu rồi cô chưa từng nghe thấy: “Cậu ấy về nước rồi á?”

"Đúng vậy, cậu ấy nói là trở về ăn Tết, nhân tiện chúc mừng cậu đính hôn."

Đỗ Hữu Vi: "..."

———-

Missori: Dạo này mình phải chạy nhiều deadline nên không ra truyện thường xuyên được. Mình sẽ cố edit nhanh hơn để up truyện đúng lịch ạ!! Huhu
« Chương Trước