Chẳng lẽ ngày ấy chính Trương Thiếu Ngôn là người giữ chặt tay mình?
Đỗ Hữu Vi rối rắm một lúc, nhưng rất nhanh liền cảm thấy nhẹ nhõm. Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì cô cũng không thể kiểm chứng được nữa, nhưng kiếp này, cô biết rõ người nắm chặt tay mình chính là Trương Thiếu Ngôn, vậy là đủ rồi.
Kể từ hôm nay trở đi, đối với cô mỗi một ngày đều là một ngày đặc biệt.
"Em đang suy nghĩ cái gì?" Trương Thiếu Ngôn trong giọng hỏi lộ ra vẻ khẩn trương, "Em có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?"
Đỗ Hữu Vi ôm eo anh, ngẩng đầu cười với anh: "Em chỉ là bị đói đến chân đứng không vững!"
Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó ôm ngang cô không nói lời nào. Đỗ Hữu Vi hoảng sợ ôm cổ anh, sợ mình ngã xuống: "Anh làm gì vậy?"
Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu: "Không phải đói đến chân đứng không vững sao? Anh đưa em đi ăn."
“…Em tự đi được, anh thả em xuống đi!” Ban ngày ban mặt, đã vậy còn đang ở bên ngoài, cô lớn từng này rồi còn bị ôm như vậy thật sự rất xấu hổ đó, có biết không hả?
Trương Thiếu Ngôn ôm cô, hai tay không hề buông lỏng: "Em thật sự có thể tự mình đi sao? Chút nữa lại ngã cũng không chắc anh có đỡ được không, vẫn là để anh ôm em đi."
"..." Vậy là anh định bế cô vào nhà hàng như thế này sao? ! Thế thì còn gì để ăn nữa, bị người ta nhìn chằm chằm đến no luôn rồi!
Cao Dã cầm trên tay một chiếc ô lớn màu đen quan sát hai người từ xa. Anh thầm cảm ơn vì mình ở cách xa hai người đó.
Không ngờ ông chủ lại thích ôm kiểu công chúa.
Sau đợt tuyết rơi đầu tiên, thương hiệu Khúc Vi cũng đang ráo riết chuẩn bị cho buổi ra mắt, cố gắng ra mắt vào ngày Giáng sinh.
Đỗ Dịch Chanh nhờ vào quan hệ bạn bè của mình với Chủ tịch Hạ, giúp thương hiệu giành được một quầy hàng nhỏ trong Tinh Quang bách hoá. Mặc dù quầy không lớn và vị trí cũng không tốt lắm, nhưng một thương hiệu mới như vậy mà có thể có quầy trong Tinh Quang bách hoá đã là một khởi đầu tốt rồi.
"Phần còn lại thì em phải tự lo liệu rồi. Nếu doanh số bán hàng cao, Tinh Quang bách hoá nhất định sẽ sẵn lòng cho các em thuê quầy lớn hơn, nhưng nếu doanh số không tốt, họ sẽ thu hồi quầy."
Đỗ Hữu Vi biết những gì Đỗ Dịch Chanh nói là sự thật, Tinh Quang bách hoá có chỉ tiêu bán hàng nghiêm ngặt. Những năm gần đây thương hiệu bị Tinh Quang bách hóa thu hồi không phải ít, thậm chí vì chuyện đó mà còn có người còn đến gây sự ngay ở cửa vào của trung tâm, nhưng quy tắc này trước nay chưa từng vì lý do nào bị phá vỡ.
"Em tin là thương hiệu của chúng ta nhất định sẽ ngày càng phát triển hơn!" Đỗ Hữu Vi đã đầu tư rất nhiều nhân lực và tài lực vào thương hiệu Khúc Vi, đương nhiên cô sẽ tin tưởng vào điều đó.
Đỗ Dịch Chanh bật cười, trêu chọc cô: "Mẹ kế à, em còn có gan nói "thương hiệu của chúng ta"? Kể từ khi Truyền thông Ngôn Ngôn thành lập, tâm tư của em có để ở Khúc Vi sao?"
"À thi..." Đỗ Hữu Vi chính trực nghiêm nghị nói: "Em mặc dù không có quan tâm nhiều, nhưng cũng đổ vào không ít tiền mà!"
Đỗ Dịch Chanh gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ. Đỗ Hữu Vi nghĩ gần đây cô cũng phải chạy đi chạy lại để lo chuyện ra mắt thương hiệu, không phục mà nhìn anh nói: "Vương Tuệ San nói cô ấy muốn tìm một chương trình truyền hình chất lượng cao để hợp tác và quảng bá thương hiệu. Không phải là em mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo tới đài ABA để tìm kiếm sao?"
Bởi vì có hợp tác với ABA qua chương trình tuyển tú, nên Đỗ Hữu Vi cũng được gặp gỡ với nhiều lãnh đạo trong đài của họ, vì để thương lượng chuyện kia, mấy ngày nay ngay cả thời gian để ôn thi cô cũng không có! May mắn là mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, bước tiếp theo là tính xem có nên nhờ người nổi tiếng làm đại diện hay không, trong nội bộ công ty vẫn còn một số ý kiến bất đồng.
“Được rồi, anh biết em đã góp tiền và công sức, sau khi sản phẩm kiếm được tiền, nhớ mời anh một bữa.” Đỗ Dịch Chanh nói chuyện với Đỗ Hữu Vi xong rồi rời khỏi phòng. Đỗ Hữu Vi đang định xem xét hồ sơ của vài ngôi sao nổi tiếng thì nhận được cuộc gọi từ Mạnh Hi.
Mạnh Hi, Hàn Dương và Hoàng Việt Lâm gần đây vẫn đang trong lớp huấn luyện, chưa có bất kỳ công việc nào, Đỗ Hữu Vi nghĩ cậu ấy đang tìm cô chắc là vì vấn đề này, nhưng không ngờ cậu ấy lại ấp úng và nhắc tới Cố Thì: "Bà chủ, em muốn nói chuyện với chị về anh Cố Thì."
“Cố Thì?” Cố Thì bây giờ chính là át chủ bài của Truyền thông Ngôn Ngôn, nên Đỗ Hữu Vi đương nhiên rất quan tâm đến chuyện của anh ta, “Anh ta bị sao vậy?”
Theo ấn tượng của Đỗ Hữu Vi, gần đây công việc của anh ấy tiến triển rất thuận lợi, lẽ ra không gặp phải vấn đề gì mới đúng.
Mạnh Hi do dự nói: "Là chuyện gia đình của anh Cố, em vốn không nên xen vào, chỉ là em cảm thấy chuyện này chỉ có chị mới có thể giúp anh ấy."
Đỗ Hữu Vi đã cứu họ khỏi tay Phương Trác lại còn thu nhận họ. Mạnh Hi tin tưởng Đỗ Hữu Vi hơn những người bình thường: "Vừa rồi mẹ anh ấy gọi điện cho anh ấy để đòi tiền. Anh Cố Thì đang có tâm trạng không tốt."
Đỗ Hữu Vi sửng sốt, cô quen biết bọn họ đã lâu, nhưng hoàn cảnh gia đình bọn họ cũng không biết quá nhiều, bởi vì dù sao đây cũng là chuyện tương đối riêng tư, có thể sẽ có người kiêng dè: "Mẹ anh ta đòi tiền?"
“Vâng.” Mạnh Hi thấp giọng đáp, theo bản năng kiểm tra xem xung quanh có ai không, “Mẹ của anh Cố Thì cờ bạc nợ rất nhiều, toàn bộ số tiền anh Cố Thì kiếm được cơ bản đều là dùng để trả nợ cho bà ấy.”
Đỗ Hữu Vi nhớ lần đầu tiên gặp Cố Thì, cô đã hỏi anh ấy tại sao không rời khỏi Tinh Việt, anh
nói rằng anh ấy cần tiền.
"Bà chủ?"
Thấy Đỗ Hữu Vi một lúc lâu không nói chuyện, Mạnh Hi lo lắng gọi điện thoại cho cô.
“Tôi hiểu rồi.” Đỗ Hữu Vi không có tâm trạng tiếp tục xem hồ sơ người nổi tiếng, cô đóng hồ sơ lại, đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Chuyện này giao cho tôi, cậu chuyên tâm tập luyện đi.”
"Vâng ạ."
Sau khi nói chuyện điện thoại với Mạnh Hi, Đỗ Hữu Vi đang xem xét cách giải quyết vấn đề này. Dù thế nào đi nữa, đây là chuyện gia đình của Cố Thì, cô cũng nên hỏi ý kiến của anh ấy trước.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Cố Thì, mời anh ăn tối vào ngày mai. Hiện tại Cố Thì có rất nhiều việc, muốn gặp anh đều phải hẹn trước.
Đỗ Hữu Vi thì đương nhiên không cần hẹn trước, sau khi Cố Thì nhận được tin nhắn của cô, anh điều chỉnh thời gian, đặc biệt dành thời gian để gặp cô vào buổi tối.
Đỗ Hữu Vi đặt một phòng riêng tại Thất Cửu Bát, đây là một câu lạc bộ thành viên cao cấp, phù hợp với tình trạng hiện giờ của Cố Thì.
Sau khi Cố Thì chụp xong tạp chí, anh đến nơi hẹn. Đỗ Hữu Vi đã gọi một số món ăn mà cô thường thích ăn đi cùng Vệ Duệ và đợi Cố Thì, khi cô nhìn thấy Cố Thì bước vào với tạo hình để chụp tạp chí, Đỗ Hữu Vi hơi sửng sốt: "Ồ, đúng là anh trở nên nổi tiếng có khác, ngay cả ngoại hình cũng càng ngày càng đẹp trai."
Cố Thì đi đến trước mặt cô và ngồi xuống, không để ý đến lời trêu chọc của cô: "Ý của cô là nghệ sĩ của cô phẫu thuật thẩm mỹ sao?"
"..." Cách đây một thời gian, ở trên mạng có bài viết bôi nhọ anh đã can thiệp phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí còn tung ra những bức ảnh của anh ấy khi anh còn ở Tinh Việt. Mặc dù Cố Thì khi đó không nổi tiếng lắm, nhưng anh vốn đã rất đẹp trai, nhờ chuyện đó mà Cố Thì còn hút thêm rất nhiều người hâm mộ: "Các sao nam bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện bình thường, nếu anh muốn động chạm gì thì cứ nói với tôi."
Cố Thời một tay chống cằm, hơi ngẩng đầu, quay mặt về phía cô: "Cô nhìn một chút xem, không thích chỗ nào thì tôi liền sửa."
Nếu là một người phụ nữ khác, rất có thể cô ấy sẽ mất bình tĩnh trước tình huống này. Nhưng Đỗ Hữu Vi là ai cơ chứ, mỗi ngày cô đều đối mặt với Trương Thiếu Ngôn nên cô có khả năng miễn dịch nhất định với vẻ đẹp của đàn ông: "Thôi quên đi, ăn cơm."
Cố Thì nhìn món ăn và món tráng miệng nhỏ trên bàn, tùy ý lấy một món, thản nhiên hỏi: "Hôm nay cô tìm tôi không phải chỉ để ăn tối đúng không?"
"Ừ... chủ yếu là tôi quan tâm đến sức khỏe tinh thần của nghệ sĩ."
Cố Thì cười cười bóc con tôm trong tay: "Chuyện của mẹ tôi cô biết rồi sao?"
Đỗ Hữu Vi do dự nói "Ừ", cuối cùng quyết định nói thẳng vào vấn đề: "Bà ấy đòi tiền anh?"
"Ừ." Cố Thì vẫn bóc tôm như cũ, "Bởi vì hôn nhân không hạnh phúc, bà ấy nghiện cờ bạc. Bà ấy hay đi đánh bạc và lúc nào cũng thua. Từ khi tôi học cấp hai, tôi đã làm việc bán thời gian để giúp bà ấy trả nợ."
Khi anh nói điều này, giọng điệu của anh ấy rất bình thường, nhưng Đỗ Hữu Vi lại bị sốc.
Cô chỉ biết lần đầu tiên gặp Cố Thì ở vịnh Tam Cầm, anh đã định nhảy xuống. Còn hiện giờ cô hiểu rằng sở dĩ anh không nhảy là vì nếu anh chết đi thì sẽ chẳng còn ai quan tâm đến mẹ anh nữa.
Gia đình mắc nợ quá nhiều lại còn phải chịu đựng sự bạo hành của Phương Trác trong công ty, Cố Thì rốt cuộc đã vượt qua điều đó như thế nào chứ?
"Lần này tôi có thù lao từ bộ phim và nhận thêm một số quảng cáo. Số tiền tôi kiếm được đủ để trả nợ cho bà ấy. Bà ấy hỏi tôi tiền và hứa sẽ không bao giờ dùng nó để đánh bạc. Nhưng tôi không còn tin bà ấy nữa."
Đỗ Hữu Vi hỏi anh: “Có khi nào bà ấy sẽ lại mượn tiền người thân và bạn bè không?"
"Không có người thân, bạn bè nào cho bà ấy mượn. Mọi người đều biết đức tính của bà ấy như thế nào."
“Ừm…” Mỗi gia đình đều có một hoàn cảnh khác nhau, “Vậy bà ấy có đi vay nặng lãi không?”
Cố Thì không trả lời, cũng không phải bà ấy chưa từng làm điều này. Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một lúc, nói với anh: "Anh đã đưa mẹ anh đi khám bệnh chưa? Bà ấy thích đánh bạc như vậy, điều này cũng có thể liên quan đến lý do tâm lý. Nếu tháo được nút thắt, có lẽ sẽ ổn thôi."
Cố Thì biết rằng nút thắt của mẹ anh là cuộc hôn nhân không hạnh phúc của bà. Bà nɠɵạı ŧìиɧ với một người đàn ông giàu có, thậm chí còn sinh ra một đứa con trai ngoài giá thú - một đứa trẻ không thể ngẩng cao đầu từ khi còn nhỏ.
Nói đúng ra, giữa bà ta và người đàn ông đó không hề có hôn thú.
"Dù sao tôi cũng là bà chủ của anh, nếu anh cần giúp gì có thể nói với tôi, tôi không giải quyết được, thì còn có Trương Thiếu Ngôn!"
Cố Thì ngước mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ đùa giỡn: "Cô chắc chắn sẽ nói với anh ta để anh ta giúp cô giải quyết rắc rối của một người đàn ông khác?"
"...Anh đừng có đánh tráo khái niệm. Anh ấy là cổ đông của công ty. Nếu nghệ sĩ của công ty gặp khó khăn, anh ấy đương nhiên phải giúp giải quyết, phải không? Hơn nữa, anh còn là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty!"
Cố Thì cười nói: "Sợ là anh ta sẽ không nghĩ như vậy, nam nhân đối với người phụ nữa mình thích đều rất có tính chiếm hữu."
Đặc biệt là một người đàn ông như Trương Thiếu Ngôn.
"Anh ấy……"
“Tôi thấy bây giờ anh mới là người cần được giúp đỡ để giải quyết rắc rối của mình đấy…” Cố Thì chưa đợi cô nói xong đã ngắt lời Đỗ Hữu Vi, “Nghe nói gần đây cô đang chọn người phát ngôn cho sản phẩm chăm sóc da mà cô đầu tư phải không?”
“Ừm.” Đỗ Hữu Vi nhắc tới chuyện này liền cảm thấy có chút đau đầu, “Nhưng tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp.”
Cố Thì buồn cười nhìn cô: "Trong tay mình có hẳn một công ty giải trí, vậy mà cô nói không thể tìm được một nghệ sĩ?"
"Công ty của chúng ta bây giờ người nổi tiếng cũng chỉ có anh, Diệp Văn Tu cùng Từ Hàng, nhưng bọn họ còn đang tham gia chương trình tuyển tú, không thể nhận quảng cáo."
Cố Thì nói, "Vẫn còn tôi đây."
Đỗ Hữu Vi không ngờ anh sẽ đề cử chính mình, thật ra cô cũng nghĩ đến Cố Thì, nhưng Khúc Vi dù sao cũng là một thương hiệu mới, không ai có thể đảm bảo nó sẽ phát triển ra sao, các nghệ sĩ cũng phải thận trọng khi nhận đại ngôn: "Anh vẫn đang ở giai đoạn phát triển. Đợi khi bộ phim kết thúc, anh chắc chắn có thể nhận được đại ngôn từ một thương hiệu quốc tế."
Nói cách khác, làm người đại diện cho Khúc Vi đối với anh là điều không tốt.
Cố Thì nhìn cô ấy và nói, "Vậy thì cô hãy biến Khúc Vi trở thành một thương hiệu nổi tiếng quốc tế."
Đỗ Hữu Vi sửng sốt một chút, câu nói này nghe có vẻ kiêu ngạo không thực tế, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta nhiệt huyết dâng trào nha!.
Thương hiệu trong nước muốn vươn ra thị trường nước ngoài và có được chỗ đứng vững chắc ở nước ngoài là điều vô cùng khó. Có thể giật lấy thị trường trong nước từ tay các tên tuổi lớn khác đã là rất tốt rồi.
"Ý kiến của anh đúng là rất hay, nhưng anh đã hỏi người đại diện của mình chưa?"
"Bà chủ của người đại diện của tôi, không phải là cô sao?"
"Ừ nhỉ... Tôi sẽ thảo luận với cô ấy trước khi đưa ra quyết định." Đỗ Hữu Vi tò mò nhìn Cố Thì, "Sao anh lại đồng ý nhận cái đại ngôn này vậy?"
Cố Thì nhìn vào mắt cô, ánh mắt đặc biệt chuyên chú: "Bởi vì cô đã kéo tôi ra khỏi địa ngục."
Cô là pháo hoa lộng lẫy nhất mà anh gặp trong mùa hè năm đó.
Đỗ Hữu Vi sững sờ ngồi đó, Cố Thì cười, nhìn cô nói: "Chẳng qua chỉ muốn giúp cô một chút thôi, cảm ơn cô đã thu nhận bọn Mạnh Hi"
“Ồ… không có gì.” Đỗ Hữu Vi vùi đầu ăn, Cố Thời cũng cầm đũa gắp thức ăn vào bát.
Hai người ăn hết một nửa chỗ đồ ăn, trước khi rời đi, không biết từ đâu mà Đỗ Hữu Vi lấy được một cây kẹo bông đưa cho Cố Thì: "Cho anh!"
Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của Cố Thì, Đỗ Hữu Vi đắc thắng cười: "Thật ra anh thích ăn đồ ngọt đúng không? Chỉ là thể chất của anh thuộc loại dễ tăng cân khi ăn đồ ngọt nên phải kiềm chế mà thôi."
Cố Thì hơi nhướng mày: "Mạnh Hi có còn chuyện gì chưa nói với cô không?"
"Ừm..." Đỗ Hữu Vi chuyển đề tài, "Tôi tới bãi biển xem pháo hoa, mua một cây kẹo bông chỉ để ngắm mà thôi, khổ ghê, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, cùng lắm là khi về lại tập thể dục."
Cố Thì khẽ cong môi nhận lấy cây kẹo bông từ tay cô.
Hai người còn chưa đi ra khỏi Thất Cửu Bát đã bị một bóng người mảnh khảnh đi tới chặn lại. Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu, tiếng chuông báo động bắt đầu vang ầm ĩ trong lòng cô.
Người ngăn cản họ không ai khác chính là Điền Tư Đồng - mỹ nhân nổi tiếng nhất thành phố A, người bị đồn có quan hệ tình cảm với nhiều sao nam nhất - Điền Tư Đồng.
Nhà họ Điền rất giàu có, vậy nên Điền Tư Đồng luôn có cách để gặp gỡ các nam minh tinh, danh tiếng của cô ta không chỉ nổi trong giới người nổi tiếng của thành phố A mà còn đặc biệt có tiếng trong giới fan hâm mộ.
Mỗi lần cô dính tin đồn với sao nam nào là fan của sao nam đó lại tập thể xúc phạm cô, nhưng Điền Tư Đồng không hề quan tâm thậm chí vẫn vô cùng vui vẻ theo đuổi mấy anh đẹp trai của mình.
Chẳng lẽ lần này cô ta lại thích Cố Thì? ? ?
Quả nhiên, Điền Tư Đồng cười quyến rũ với Cố Thì, giọng nói mềm mại và lanh lảnh: "Anh đẹp trai, gần đây tôi có theo dõi bộ phim của anh, có thể để lại thông tin liên lạc không?."
... Đỗ Hữu Vi cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra tại sao Tào Song lại mắng cô ta là hồ ly tinh rồi!.
Cố Thì hiển nhiên không có hứng thú với cô ta, anh liếc nhìn cô một cái, muốn vòng qua cô: "Xin lỗi, nhường đường."
Điền Tư Đồng vẫn không buông tha, chặn anh lại một lần nữa: “Sao lại cự tuyệt người ta như vậy chứ, đừng xa cách với người ta thế mà, chỉ là kết bạn thôi."
Giọng nói của Cố Thì bắt đầu không kiên nhẫn: "Tôi không muốn kết bạn với cô."
Điền Tư Đồng: "..."
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy có một người đàn ông đối xử với mình như vậy.
... Không, người đầu tiên đối xử với cô ta như vậy là Trương Thiếu Ngôn.
Nghĩ đến đây, cô ta vô thức nhìn Đỗ Hữu Vi đang đứng bên cạnh Cố Thì. Tại sao lần nào người đàn ông tôi coi trọng cũng ở cạnh cô hả?
Mấy người đàn ông này có bị mù không vậy, Đỗ Hữu Vi thì tốt hơn cô ta ở chỗ nào? ? ?
Thấy cô ta đang nhìn mình, Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn lại: "Điền đại tiểu thư, không phải mới vừ rồi cô đã kết giao với Hoắc Niệm sao? Hai nữ sinh trường tôi thậm chí còn đánh nhau vì chuyện này đấy."
"Đánh nhau? Cười chết tôi." Điền Tư Đồng thực sự cười, "Tôi không có hứng thú với Hoắc Niệm nữa, nhường cho mấy người đó."
Cô ta nói xong lại sốt sắng nhìn Cố Thì, Cố Thì lạnh lùng liếc cô một cái: "Tôi cũng không có hứng thú với cô."
Mấy cô gái ngồi cách đó không xa che miệng cười khẽ, Điền Tư Đồng nổi tiếng, nhưng hầu như không có cô gái nào thích cô ta cả, hiện tại nhìn thấy cô ta bị Cố Thì làm cho mất mặt, tự nhiên có chút vui mừng. Điền Tư Đồng trừng mắt nhìn bọn họ, xoay người xách túi rời đi, một giây cũng không ở lại.
Cố Thì không quan tâm đến cô ta, cầm cây kẹo bông mà Đỗ Hữu Vi đưa cho anh, cùng cô rời khỏi Thất Cửu Bát.
Điền Tư Đồng một mình đến ngõ Thanh Nam uống rượu, càng nghĩ về chuyện vừa xảy ra, cô ta càng tức giận, không phải Đỗ Hữu Vi đã ở bên Trương Thiếu Ngôn rồi sao? Bây giờ lại ở cùng Cố Thì là như thế nào?
Cô đã nghe từ Chiêm Dĩnh - nữ chính của "Kính Hồng Trai" rằng Đỗ Hữu Vi và Cố Thì có mối quan hệ rất thân thiết lúc ở trên phim trường.
Hừ, nếu cô có năng lực như vậy, thế thì để tôi giúp cô nổi tiếng.
Điền Tư Đồng uống cạn ly rượu trong tay, nhờ một người bạn tìm cho một người làm trong giới truyền thông.
Gần đây, sự nổi tiếng của Cố Thì bùng nổ, các loại phương tiện truyền thông đều chú ý đến tin tức của anh, chỉ cần có tin tức về anh ấy, đều sẽ có nhiệt độ.
Mà hôm nay, tin tức bùng nổ nhất chính là tin Cố Thì có quan hệ tình cảm với sếp nữ của anh ta.
Nếu như vị sếp nữ này trông tầm thường, hoặc xấu xí một chút, thì đại đa số cư dân mạng nhất định sẽ nói cô ta lợi dụng chức quyền để “bao nuôi” Cố Thì, mắng cô không biết xấu hổ. Nhưng bây giờ những bức ảnh của vị sếp nữa kia xuất hiện trên mạng cho thấy cô ấy xinh đẹp dễ thương, lại còn là bạch phú mỹ, năm nay còn chưa tốt nghiệp đại học.
Tự nhiên mọi chuyện trở nên có chút kỳ lạ.
Rốt cuộc là vị sếp nữ kia muốn “bao nuôi” Cố Thì, hay Cố Thì lợi dụng sự ngây thơ của cô gái nhỏ lừa cô ấy thành lập công ty để nâng mình nổi tiếng?
Ngoài hai phỏng đoán trên, còn có một tiếng nói khác đang kêu gào: Tại sao trai đẹp mỹ nữ lại không được phép yêu đương?
Tất cả những thứ này đều được Cao Dã sắp xếp và gửi cho Trương Thiếu Ngôn.
Cao Dã cảm thấy rất khổ sở.
Anh ta biết tin này sớm hơn Trương Thiếu Ngôn, anh ta nghĩ nên giấu tin tức này không cho anh biết. Nhưng Trương Thiếu Ngôn cũng có điện thoại di động và máy tính, hơn nữa cả hai đều có kết nối mạng.
Vốn là không thể che giấu được.
Trương Thiếu Ngôn xem qua tất cả các tin tức trên mạng ngày hôm nay, nhìn qua thì dường như không có sự khác biệt nào lúc anh duyệt tài liệu. Nhưng trái tim Cao Dã chưa bao giờ thấp thỏm đến thế.
"Tôi đã điều tra qua, nguồn tin tức là từ Điền Tư Đồng. Cô ta xin thông tin liên lạc với Cố Thì tại Thất Cửu Bát ngày hôm qua, nhưng bị từ chối, cho nên cố tình trả thù." Cao Dã hy vọng rằng lời giải thích này sẽ làm dịu cơn giận của Trương Thiếu Ngôn.
Trương Thiếu Ngôn nghe xong không nói gì, Cao Dã cảm nhận áp suất trong phòng ngày càng thấp, yên lặng chờ mệnh lệnh của anh.
“Cao Dã.” Trương Thiếu Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng.
Nghe được thanh âm của anh, Cao Dã thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ, ngài có phân phó gì?"
"Giúp tôi thông báo một tin tức."
"Cái gì?"
"Năm sau tôi sẽ đính hôn với Đỗ Hữu Vi."