Chương 47: Cùng nhau đi tới bạc đầu.

Sau một hồi thương lượng, cuối cùng mọi người quyết định tối nay sẽ đi ăn ở Thiên Hạ Cư, nhà hàng Trung Quốc đắt nhất thành phố A.

Sau khi Đỗ Hữu Vi nghe kết quả, cô thở dài: "Hạnh phúc của những người giàu có nằm ngoài sức tưởng tượng của mấy người đó. Thiên Hạ Cư là nơi Trương Thiếu Ngôn ăn hàng ngày."

Hàn Dương: "..."

Nếu cho cậu thêm thời gian, cậu chắc chắn sẽ nghĩ ra một nơi đắt tiền hơn!

Truyền thông Ngôn Ngôn hiện chỉ có một chiếc ô tô và một tài xế, Trương Thiếu Ngôn đích thân đến đón Đỗ Hữu Vi, những người còn lại ngồi xe của công ty đến Thiên Hạ Cư.

Nói ra thì hơi xấu hổ, Cố Thì và bốn người họ đều chưa từng đến Thiên Hạ Cư ăn bao giờ, sợ

người khác nghĩ mình là "bà ngoại Lưu" chưa từng thấy thế giới, Hàn Dương cố tình bước đi thoải mái nhưng bước chân lại vô cùng nặng nề.

"..." ba người còn lại đi cách hắn vài bước, giống như sợ bị hắn lây cho bệnh thiểu năng trí tuệ.

Lễ tân ra tiếp đón dẫn bọn họ đến phòng riêng rồi rời đi, Hàn Dương nhìn cánh cửa phòng riêng đóng chặt trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Mấy người nói xem bây giờ chúng ta vào trong sao? Nhỡ đâu bà chủ và Thất gia ở bên trong làm chuyện gì đó thì sao?"

"..." Mọi người lại im lặng.

Cuối cùng Cố Thì giơ tay gõ cửa, còn chưa kịp lên tiếng, cửa đã bị từ bên trong mở ra.

Người phục vụ bên trong mở cửa, thấy bọn họ đều ở đây, liền hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Hiện tại có thể mang đồ ăn lên chưa ạ?"

“Ừ.” Trương Thiếu Ngôn gật đầu, người phục vụ liền đi ra ngoài. Cố Thì và những người khác bước vào chào hỏi, giọng nói có chút câu nệ cùng thận trọng.

Đỗ Hữu Vi cười mỉm kêu họ ngồi xuống rồi giới thiệu với Trương Thiếu Ngôn: "Mấy người họ thì chắc anh đều biết rồi ha, đây là Cố Thì, Mạnh Hi, Hàn Dương, Hoàng Việt Lâm."

Cô đang tích cực làm sôi động bầu không khí, nhưng trên bàn ăn cũng không có thêm chút không khí nào nhiệt nào. Các nghệ sĩ của Truyền thông Ngôn Ngôn ở trước mặt ông chủ lớn là Trương Thiếu Ngôn đây có vẻ không cởi mở lắm, nhưng khi đồ ăn bắt đầu lên thì không khí lại vô cùng tự nhiên.

Bọn họ thực sự không hề bạc đãi bản thân mình nha!

Trên đường trở về, Hàn Dương liên tục nói rằng từ giờ trở đi, cậu có thể thêm một mục vào hồ sơ của mình, đó là "Tôi đã cùng ăn tối với Trương Thiếu Ngôn".

"..." Đỗ Hữu Vi cảm thấy so với họ, biểu hiện của cô vào lần đầu tiên gặp Trương Thiếu Ngôn vẫn có thể được coi là xuất sắc.

Sau bữa ăn này, độ nổi tiếng của Cố Thì tăng vọt cùng với độ nổi tiếng của "Kính Hồng Trai", anh liên tục xuất hiện trên Weibo và vòng bạn bè. Dưới tòa nhà của Truyền thông Ngôn Ngôn, có rất nhiều cô gái đứng đợi để được gặp Cố Thì. Thậm chí còn có một tài khoản đặc biệt viết về chuyện này, dùng Cố Thì làm dẫn chứng và phân tích lý do khiến anh ấy trở nên nổi tiếng.

Giống hệt như những gì Đỗ Hữu Vi biết ở kiếp trước, Cố Thì bùng nổ với vai diễn Tống Thu.

"Kính Hồng Trai" còn chưa phát sóng hết, hộp thư của Truyền thông Ngôn Ngôn đã nhận được vô số lời mời hợp tác, điện thoại của Đỗ Hữu Vi gần như phát nổ. Rất nhiều người liên lạc với cô, hy vọng Cố Thì có thể xuất hiện trong bộ phim mới của họ, cũng có một số thương hiệu tiếp cận cô đề nghị Cố Thì làm đại diện cho sản phẩm của họ.

Dựa vào ký ức của kiếp trước, Đỗ Hữu Vi đã giúp Cố Thì chấp nhận hai đại ngôn mới, nhưng với những lời mời từ các đoàn làm phim thì cô lại không có đủ tinh lực để sàng lạc.

Cô đúng là đau khổ mà, lại còn đúng vào thời gian cô sắp phải thi cuối kì!

Việc tìm người đại diện cho Cố Thì cũng không thể trì hoãn thêm.

Trương Thiếu Ngôn giống như biết được tình thế tiến thoái lưỡng nan của Đỗ Hữu Vi, vậy nên anh đã đứng ra giúp cô giải quyết đống phiền toái kia.

"Em có còn nhớ người đại diện mẹ anh nhắc tới lần trước không?"

Sau khi nghe Trương Thiếu Ngôn nói, Đỗ Hữu Vi gật đầu liên tục: "Em nhớ, nhưng Cố Thì lúc đó vẫn còn là người mới, cô ấy hình như vẫn có chút lo lắng. Bây giờ cô ấy có sẵn sàng “rời núi” giúp chúng ta không?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Cô ấy nói muốn gặp Cố Thì để nói chuyện trực tiếp."

“Được.” Người đại diện vô cùng quan trọng đối với một nghệ sĩ, hai bên vẫn cần phải gặp mặt tìm hiểu nhau là tốt nhất, “Khi nào? Ở đâu?”

"Tuỳ em quyết định đi, dù sao bây giờ lịch trình của Cố Thì cũng nhiều hơn trước."

"Được, vậy để em sắp xếp rồi báo lại cho anh."

“Ừ.” Trương Thiếu Ngôn nói xong, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, “Lúc đầu, anh đầu tư vào công ty giải trí của em cũng không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng hiện tại xem ra em khá thích hợp với công việc này.”

Anh không chỉ nói về Cố Thì, mà còn cả Diệp Văn Tu và Từ Hàng - những người vẫn đang ở trong trại huấn luyện. Chương trình được phát sóng, Diệp Văn Tu và Từ Hàng càng ngày càng trở nên nổi bật, đặc biệt là Diệp Văn Tu, nhờ khuôn mặt "xuất chúng" cùng tinh thần chăm chỉ đã trở thành người đầu tiên trong số tất cả các thí sinh đạt được điểm A. Vào thời điểm khán giả bình chọn, số phiếu của anh ấy cũng ngày càng cao.

Trương Thiếu Ngôn hiếm khi khen ngợi ai đó, vì vậy khi được anh khen cái đuôi của Đỗ Hữu Vi lập tức dựng lên: "Đương nhiên, cái khác em không dám nói, nhưng mắt nhìn trai đẹp của em vẫn luôn rất chuẩn xác đó!"

“Ồ?” Trương Thiếu Ngôn thanh âm có chút nguy hiểm, “Có phải do em suốt ngày ngắm trai đẹp nên mới bị rớt môn toán?”

"..." Đỗ Hữu Vi cơ hồ muốn tự tát mình một cái, "Trai đẹp mà em ngắn chính là anh đó, là do anh rèn luyện tính thẩm mỹ của em nha!"

"Chứ không phải là anh giúp em rèn luyện khả năng vuốt đuôi ngựa sao?"

"...Anh có thể tự tin về bản thân mình thêm chút nữa nha!"

Những lời này khiến Trương Thiếu Ngôn lại cười khẽ: "Được rồi, chút nữa anh có cuộc họp, em cứ xác định thời gian và địa điểm rồi trực tiếp liên hệ với mẹ anh là được."

“Vâng ạ!” Sau khi Đỗ Hữu Vi cúp điện thoại, cô bắt đầu kiểm tra lịch trình của Cố Thì. Ngoài đóng quảng cáo, hiện tại Cố Thì còn cần đi tuyên truyền cho phim, lịch trình thực sự dày đặc, cô tìm thời gian rảnh rỗi, trước hết nói với Cố Thì, sau đó lại thông báo cho Yến Hân.

Vào ngày gặp mặt, Trương Thiếu Ngôn không đi, nhưng hai bên nói chuyện rất thuận lợi và ký hợp đồng ngay tại chỗ. Hiện tại Cố Thì đã có người đại diện cùng một trợ lý, gánh nặng trên vai Đỗ Hữu Vi đã nhẹ đi rất nhiều, cuối cùng cô cũng có thể... tập trung vào việc ôn thi!

Sau khi có người đại diện, công việc của Cố Thì phát triển vô cùng thuận lợi, lượng người hâm mộ trên Weibo của anh cũng tăng vọt lên con số hàng chục triệu. Dần dần hình ảnh của Cố Thì có thể được nhìn thấy ở các bảng quảng cáo trên đường phố, tên của Cố Thì luôn xuất hiện trong các chủ đề thảo luận giữa các sinh viên.

Mãi cho đến khi tuyết đầu mùa trong thành phố đột ngột rơi, Đỗ Hữu Vi mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Ở kiếp trước, cô đã nhảy từ Vịnh Tam Cầm xuống vào ngày đầu tiên tuyết rơi ở Thành phố A, kết thúc cuộc đời nghèo túng của mình.

Mà ở kiếp này, cô đang đứng trong văn phòng lớn nhất của Truyền thông Ngôn Ngôn, nhìn thành phố đang dần bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ.

Không biết vì sao, cô đột nhiên rất nhớ Trương Thiếu Ngôn. Cô gọi cho anh, muốn cùng anh đi ăn tối.

Điện thoại đổ chuông vài tiếng mới được bắt máy, giọng nói dễ chịu của Trương Thiếu Ngôn từ ống nghe truyền đến tai Đỗ Hữu Vi: “Sao vậy?”

Đỗ Hữu Vi nhếch khóe miệng, thanh âm tràn đầy hưng phấn: "Trương Thiếu Ngôn, anh có thấy tuyết không?"

Đứng ở trước cửa sổ, Trương Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo ý cười: "Có, anh thấy."

"Đây là tuyết đầu mùa đó, để ăn mừng chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi!"

Nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, Trương Thiếu Ngôn nói với Đỗ Hữu Vi ở đầu bên kia điện thoại: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm, không cần viện cớ như vậy, ngày nắng cũng được, ngày nhiều mây, ngày mưa, ngày tuyết rơi, miễn là em muốn, ngày nào cũng được."

“...Oa, anh còn có thể nói những lời như vậy?” Đỗ Hữu Vi giống như nhìn thấy cây vạn tuế nở hoa.

Bản thân Trương Thiếu Ngôn cũng rất ngạc nhiên khi chính mình có thể nói như vậy, kể từ khi quen biết Đỗ Hữu Vi, anh đã làm nhiều điều ngoài sức tưởng tượng của mình: "Chỉ là hiện giờ anh vẫn đang gặp khách hàng ở Vịnh Tam Cầm, có lẽ em sẽ phải đợi một chút."

Đỗ Hữu Vi sững người một lúc, sau đó thì thầm lặp lại: "Anh đang ở Vịnh Tam Cầm?"

"Ừ, có chuyện gì sao?"

Đỗ Hữu Vi không lên tiếng, kiếp trước, vào ngày này cô đã nhảy từ vịnh Tam Cầm, mà Trương Thiếu Ngôn cũng ở vịnh Tam Cầm?

“Đỗ Hữu Vi?” Trương Thiếu Ngôn ở bên kia điện thoại gọi tên cô, có chút lo lắng. Đỗ Hữu Vi tỉnh táo lại nói với anh: "Ồ, vậy bây giờ em đến Vịnh Tam Cầm để tìm anh."

Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nỡ để Đỗ Hữu Vi đi trong trời tuyết này: "Vẫn là chờ anh xong việc rồi qua đón em đi."

Đỗ Hữu Vi rất ít khi phản bác Trương Thiếu Ngôn, vậy mà hôm nay cô lại không đồng ý với đề nghị của anh: "Để em đi tìm anh, em muốn đến tham quan vịnh Tam Cầm."

"Là sao?"

Đỗ Hữu Vi cười nói: "Mùa hè chúng ta ở nơi đó xem pháo hoa, mùa đông cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, không phải rất lãng mạn sao!"

Trương Thiếu Ngôn mỉm cười và nói: "Được rồi, khi nào em đến thì gọi cho anh."

"Được, gặp lại sau."

“Chút nữa gặp lại.” Trương Thiếu Ngôn cúp điện thoại, đi trở về vừa rồi chỗ cũ, “Xin lỗi, để mọi người chờ lâu.”

Người gặp anh cũng không vì anh rời đi nghe điện thoại lâu mà khó chịu, lại tò mò nhìn anh: "Nghe nói Thất gia có một người bạn gái nhỏ, coi như bảo bối mà giấu kỹ. Hiện tại xem ra, lời đồn đãi là thật?"

Trương Thiếu Ngôn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với anh, anh không hề cảm thấy bối rối vì lời giễu cợt của người kia, cũng không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Anh nghe ai nói?"

Đối phương cười khéo léo chuyển chủ đề, nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Tôi đoán Thất gia lát nữa có hẹn với mỹ nữ, có thể nói với chúng tôi nha."

Công việc của Trương Thiếu Ngôn vẫn chưa xong, Đỗ Hữu Vi đã được tài xế đưa đến Vịnh Tam Cầm. Cô gửi tin nhắn cho Trương Thiếu Ngôn, nói với anh rằng cô đang đợi anh ở chỗ xem pháo hoa.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Đỗ Hữu Vi một mình đứng bên bờ biển, giống hệt kiếp trước.

Nhưng cũng hoàn toàn không giống nhau, kiếp trước cô đến đây để gặp thần chết, còn kiếp này, cô ở đây chờ đợi người mình yêu.

Nhìn vô số bông tuyết đang bay, cô ngân nga một giai điệu quen thuộc giống như kiếp trước: “Hoa nhung tuyết, hoa nhung tuyết, sáng sớm nở hoa cùng ta với người…”

Lần trước cô hát xong bài này liền nhảy xuống từ đây, lần này sau khi hát xong cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ.

Cô quay đầu lại thấy Trương Thiếu Ngôn trong chiếc áo khoác dài đang đi trên tuyết. Anh không mở ô, một lớp tuyết trắng mỏng rơi xuống vai anh. Khuôn mặt anh có chút mơ hồ trong làn tuyết rơi, nhưng Đỗ Hữu Vi có thể cảm giác được ánh mắt anh dán chặt vào cô từ đầu đến cuối.

Đỗ Hữu Vi nhìn anh cười hỏi: "Thế nào, em hát có hay không?"

“Có tiến bộ.” Trương Thiếu Ngôn tới bên cạnh cô, giơ tay phủi tuyết trên người cô xuống, “Sao em không mở ô?”

“Không phải anh cũng không dùng ô sao?” Đỗ Hữu Vi cong môi, sau đó lại cười nói: “Nhưng như vậy, chúng ta có thể cùng nhau đi đến bạc đầu nha!”

"...Em học những lời ngọt ngào này ở đâu vậy?"

"Vừa rồi anh mới nói với em qua điện thoại đó!" Đỗ Hữu Vi vốn muốn bắt chước anh, đem lời anh nói khi nãy nói lại một lần nữa. Không ngờ do quá kích động, bởi vì tuyết đọng khiến giày bị ướt đột nhiên cô trượt chân, cả người nghiêng ngả suýt rơi xuống biển.

Trương Thiếu Ngôn nắm chặt cổ tay cô, nhanh chóng kéo cô vào lòng.

Đỗ Hữu Vi chợt sửng sốt, cô mơ mơ hồ hồ nhớ tới kiếp trước, thời khắc cô nhắm mắt lại, cũng có một người dùng sức mạnh khó hiểu nắm chặt cổ tay cô.