Nửa đêm Trương Thiếu Ngôn giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cảm giác đau đầu quen thuộc lại ập đến.
Anh đã lâu không mơ thấy cái chết của Lâm Huy, hôm nay Trương Thiếu Thương sai người đi bắt Đỗ Hữu Vi một lần nữa khiến ký ức kinh hoàng về vụ bắt cóc Lâm Huy ngay lập tức tấn công anh.
Anh thực sự sợ Trương Thiếu Thương sẽ làm hại Đỗ Hữu Vi, nếu vậy anh không biết bản thân mình sẽ như thế nào.
Đỗ Hữu Vi giật mình mở mắt, cô thấy Trương Thiếu Ngôn đang dựa vào đầu giường, tay đang day huyệt thái dương.
Cô bật đèn cạnh giường lên, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô có thể thấy rõ ràng hàng lông mày hơi cau lại của Trương Thiếu Ngôn.
“Trương Thiếu Ngôn, anh lại đau đầu sao?” Đỗ Hữu Vi hai tay chống đỡ thân thể, ngồi dậy. Trương Thiếu Ngôn nhìn xung quanh, nhưng vẫn ấn chặt ngón tay cái lên thái dương: "Khiến em thức giấc rồi?"
Đỗ Hữu Vi lắc đầu, giơ tay giúp anh xoa nhẹ: “Còn đau không?”
"Ổn rồi."
“Vậy em hát cho anh nghe một bài nhé?” Đỗ Hữu Vi nói, trước khi đợi Trương Thiếu Ngôn trả lời, cô ấy đã ngâm nga một cách nhẹ nhàng.
Đó là một bài hát ru.
Cao Dã đã hát bài hát này để dỗ Đoá Đoá đi ngủ.
Khóe miệng Trương Thiếu Ngôn giật giật, nhưng anh không nói gì. Mặc dù bài hát rất trẻ con và không giúp anh ngủ được nhưng cơn đau đầu cũng giảm đi từng chút một.
Nhiều lúc, Trương Thiếu Ngôn cảm thấy tâm trạng khá phức tạp khi bản thân đau đầu mà lại không có quyền lựa chọn bài hát để nghe.
Cảm thấy Trương Thiếu Ngôn đang dần thư giãn trong giọng hát của mình, Đỗ Hữu Vi cảm thấy nhẹ nhõm. Trương Thiếu Ngôn đã lâu không bị ốm, chắc chắn là do sự cố hôm nay đã kí©h thí©ɧ khiến anh nhớ lại quá khứ.
Sau khi Đỗ Hữu Vi thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ lại bắt đầu ập đến, "Bài hát ru" không khiến Trương Thiếu Ngôn chìm vào giấc ngủ mà cô lại ngáp liên tục.
Thấy cô hai mắt díu lại, tiếng hát càng ngày càng yếu, Trương Thiếu Ngôn không khỏi cười nói: "Em đang tự hát ru chính mình đấy à?"
“Hả…?” Đỗ Hữu Vi mơ hồ đáp lại, cố gắng mở to hai mắt nhìn.
Trương Thiều Ngôn hôn lên trán cô một cái, động tác vô cùng ôn nhu: "Không sao, buồn ngủ thì cứ ngủ đi, hiện tại anh không sao."
"Ồ ..." Ngay khi Đỗ Hữu Vi trả lời xong từ này, cô đã nghiêng đầu ngủ thϊếp đi khi dựa vào vai Trương Thiếu Ngôn.
Trương Thiếu Ngôn lại đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô.
Nửa đêm không mộng mị.
Sáng sớm, bóng dáng của cô bé từ trong nhà chạy ra, Cao Dã muốn giúp Đoá Đoá tắm rửa, nhưng Đoá Đoá không chịu để Cao Dã giúp cô, chỉ muốn đi tìm Trương Thiếu Ngôn.
Đỗ Hữu Vi vẫn đang ngủ, Trương Thiếu Ngôn nghe thấy âm thanh, đi ra ngoài để xem.
Đoá Đoá đang mặc áo ngủ đứng trong hành lang, Cao Dã một tay cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng, tay kia cầm ly nước, vẻ mặt buồn bã: "Tiểu tổ tông, con súc miệng trước được không?”
“Không được.” Đoá Đoá vừa nói xong, liền nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn đi tới, lập tức biến sắc, vui vẻ chạy tới, “Thất ca, Thất ca, anh có thể đánh răng cho Đoá Đoá không?”
Trương Thiếu Ngôn từ chối cô bé giống như cô bé từ chối Cao Dã vừa rồi: "Không thể."
"..." Cái miệng nhỏ nhắn của Đoá Đóa mấp máy, tủi thân sắp khóc. Cao Dã thực sự sợ cô bé sẽ khóc, vì vậy anh vội vàng tiến tới an ủi cô bé: "Đoá Đoá, Thất ca của em thích những cô gái độc lập và ngoan ngoãn, nếu em ngoan ngoãn đánh răng, anh ấy chắc chắn sẽ thích em."
Đoá Đoá ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm chế nước mắt: "Thật sao?"
"Thật mà, Đoá Đoá, nhanh lên, em đánh răng xong là có thể cùng Thất ca ăn sáng rồi!"
“Đoá Đoá phải đi đánh răng đây!” Đoá Đoá chạy về phòng.
Cao Da hít một hơi thật sâu phàn nàn với Trương Thiếu Ngôn: "Sau này đợi ngài sinh con gái, tôi chắc chắn sẽ không giúp ngài chăm sóc đứa trẻ đâu."
Trương Thiếu Ngôn nói: "Con gái của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc nó, không cần tới cậu."
"...Ồ." Tốt nhất là nên như vậy đi.
"Còn nữa, cậu không cảm thấy cô gái độc lập mâu thuẫn với ngoan ngoãn sao? Độc lập hay ngoan ngoãn?"
"...Đoá Đoá sẽ không nghĩ nhiều như vậy, tôi đi xem con bé."
Sau khi Cao Dã rời đi, Trương Thiếu Ngôn cũng trở lại phòng. Đỗ Hữu Vi đã đứng dậy, khi thấy anh quay lại, cô vừa chải đầu vừa hỏi anh: "Đoá Đóa phải không?"
“Ừm, ồn đến em sao?” Trương Thiếu Ngôn đi tới, cầm lược trong tay cô, giúp cô chải mái tóc dài phía sau, “con bé có chút ồn ào, hôm nay anh đưa con bé về.”
Đỗ Hữu Vi không ngờ Trương Thiếu Ngôn sẽ quay lại giúp cô chải tóc, hành động này thực sự mang lại cảm giác thân mật hơn cả một nụ hôn. Tim cô đập nhanh hơn, cô không dám nhìn Trương Thiếu Ngôn, sợ anh phát hiện ra cô đang bị loạn: “Hả, sớm như vậy đã đưa về sao?”
"Ừ, nếu em thích con bé ..." Trương Thiếu Ngôn dừng lại một chút. Anh khom người, môi mỏng dán lên vành tai cô, hơi thở mơ hồ cùng giọng nói trầm trầm lọt vào tai Đỗ Hữu Vi: “Chúng ta có thể tự mình sinh một đứa con.”
"..." Hai tai Đỗ Hữu Vi trong nháy mắt đỏ lên!
Bản thân cô cũng nhận thấy làn da nóng bừng của mình, liền đẩy Trương Thiếu Ngôn ra trốn tránh, giật lại chiếc lược trong tay anh: "Em, em tự mình chải."
Cô bước nhanh vào phòng tắm khóa cửa lại sau lưng. Trương Thiếu Ngôn đứng bên ngoài, nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt mang theo nụ cười.
Đỗ Hữu Vi trốn trong phòng tắm, dùng tay quạt một cách tuyệt vọng để cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt. Cô và Trương Thiếu Ngôn đã ở bên nhau lâu như vậy, thậm chí còn ngủ với nhau vài lần, nhưng Trương Thiếu Ngôn thực sự tuân theo những gì anh đã nói với cô ngay từ đầu, anh không hè làm gì cô.
Chà, ngoại trừ việc hôn và ôm nhau.
Đỗ Hữu Vi từng tin rằng anh ấy thực sự có thể chịu đựng được cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, nhưng hôm nay anh lại tùy tiện trêu chọc cô, khiến cô cảm thấy ... cô có thể sẽ không chịu nổi mất!
Cô cũng đã 21 tuổi rồi, ở độ tuổi này dù có xảy ra chuyện gì với bạn trai cũng không phải là điều gì quá to tát. Ngược lại, anh ấy thực sự muốn đợi tới lúc cô tốt nghiệp ... Điều đó phải hơi kì lạ không?
Trương Thiếu Ngôn gõ cửa bên ngoài, cùng đó là giọng nói của anh: "Em không sao chứ?"
“Dạ, em xong ngay!” Đỗ Hữu Vi vội vàng đáp lại, mở cửa đi ra ngoài.
Trương Thiếu Ngôn đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn của anh như muốn đem cả người cô bao phủ toàn bộ, Đỗ Hữu Vi nghiêng người nhường đường cho anh, cong môi cười: "Mời anh."
Trương Thiếu Ngôn cũng cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Đợi anh rồi cùng nhau xuống ăn sáng, được không?"
"……Vâng ạ."
Anh rất đẹp trai, vì vậy anh nói gì cũng được.
Sau khi Đỗ Hữu Vi thay xong quần áo, Trương Thiếu Ngôn cũng từ trong phòng đi ra, tùy ý cầm lấy một cái khoác lên người: "Đi thôi."
Đỗ Hữu Vi cùng anh xuống lầu, bên cạnh bàn ăn, Đoá Đoá nhỏ bé ngoan ngoãn đứng đó.
Cao Dã nói với cô bé rằng cô bé có thể ăn sáng trước, nhưng cô bé muốn đợi Trương Thiếu Ngôn xuống ăn cùng cơ.
May mắn thay, Trương Thiếu Ngôn không để cô bé đợi lâu, Đoá Đoá nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn, chào đón anh bằng một nụ cười: "Thất ca, chào buổi sáng."
Cô bé bây giờ trông không giống cô bé khi nãy kêu gào đòi anh rửa mặt và súc miệng ở hành lang vừa rồi một chút chút nào.
“Chào buổi sáng.” Trương Thiếu Ngôn đi tới bàn ăn, mở ra ghế ngồi xuống. Đỗ Hữu Vi ngồi bên cạnh, cười nói với Đoá Đoá, "Chào buổi sáng Đoá Đoá."
Đoá Đoá nói: "Chào buổi sáng, chị." Sau khi nói xong, cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào Đỗ Hữu Vi một lúc rồi hỏi cô: "Chị ơi, chị kết hôn với Thất ca rồi ạ? Sao hai người lại ở cùng một phòng?"
Đỗ Hữu Vi: "..."
Nhìn đi, cô bé đang nói cô không đứng đắn đó!
Thấy cô không trả lời, Đoá Đoá cho rằng mình đã đoán đúng, bèn hỏi lại Trương Thiếu Ngôn: "Thất ca kết hôn khi nào? Tại sao không mời Đoá Đoá đến dự?."
Đỗ Hữu kiên nhẫn giải thích với cô bé: "Đoá Đoá, chị vẫn chưa kết hôn với anh trai đâu."
Đoá Đoá nghi ngờ nhìn cô: "Vậy tại sao chị và Thất ca lại ở cùng một phòng?"
"..." Ha, tại sao nhỉ?
Trương Thiếu Ngôn không hề cảm thấy xấu hổ, không thay đổi sắc mặt nói: "Ăn đi."
Trên bàn mọi người yên lặng ăn cơm, Đỗ Hữu Vi đưa tay lấy ổ bánh mì trước mặt, cô bị bánh nóng làm phỏng tay kêu “a” một tiếng.
Trương Thiếu Ngôn đặt chiếc nĩa trong tay xuống, cầm lấy tay cô đưa lên miệng thổi: "Sao em lại bất cẩn như vậy? Bánh mì mới ra lò, còn rất nóng."
Đoá Đó đưa mắt nhìn chằm chằm hai người họ với đôi mắt hết sức ngây thơ.
Đỗ Hữu Vi: "..."
Cô rút tay về, ngượng ngùng cười với Trương Thiều Ngôn: "Em không sao, ăn cơm đi."
“Ừ.” Trương Thiếu Ngôn lại nhìn cô một cái, cầm dao nĩa lên.
Sau bữa sáng, Trương Thiếu Ngôn đích thân đưa Đoá Đoá trở lại nhà trẻ. Khi Đoá Đoá nghe nói Trương Thiếu Ngôn sẽ đưa cô bé đi, cô bé trở nên kích động: "Đoá Đoá không muốn đi, Thất ca có thể chơi với Đoá Đó thêm vài ngày nữa, được không?"
Cô bé đã lâu không được gặp Thất ca, không ngờ mới chỉ có một ngày mà Thất ca đã không muốn chơi với cô bé nữa!
Hiếm khi Trương Thiếu Ngôn kiên nhẫn an ủi cô bé: "Đoá Đoá ngoan, lần sau ta lại dẫn con đi chơi. Hôm nay ngoan ngoãn về nhà đi, mẹ và mọi người đang đợi con ở nhà trẻ."
Đoá Đoá mím môi, không tin lần sau của anh: "Lần sau là khi nào? Mẹ nói, lần sau của đàn ông toàn là giả dối."
Đỗ Hữu Vi ở một bên nghe lén: "..."
Mẹ của Đoá Đoá cũng rất lợi hại nha.
Trương Thiếu Ngôn nói: "Lần sau là Tết Nguyên đán, được chứ?"
Đoá Đoá tự mình nghĩ, kỳ nghỉ đông của trường mẫu giáo không còn xa, Tết Nguyên Đán cũng không còn xa: "Vậy được, Thất ca nhất định phải đến."
“Ừ.” Trương Thiếu Ngôn bế cô bé lên xe, quay người nhìn Đỗ Hữu Vi ở phía sau, “Lát nữa em đi đâu, để tài xế đưa em đến đó.”
“Được rồi, em nghe anh trai nói mẹ đã về, lát nữa em về nhà xem.” Hôm qua cô bị mất liên lạc, Tưởng Mạn Lâm lo lắng quá nên từ quê ngoại trở về, đây có lẽ là trong hoạ có phúc đi.
"Vậy anh đưa Đoá Đoá đi trước, trên đường cẩn thận một chút."
“Vâng ạ, anh cũng vậy.” Đỗ Hữu Vi nhìn anh lên xe, từ phía sau vẫy tay với anh.
Trương Thiếu Thương và Trương Tĩnh Đình đã đợi sẵn ở cổng trường mẫu giáo, khi thấy xe của Trương Thiếu Ngôn đến gần, họ không thể chờ mà ngay lập chạy tới.
Đoá Đoá đang mang theo một chiếc cặp sách nhỏ, vừa xuống xe, mẹ đã ôm lấy cô bé: "Đoá Đoá, con có sao không?"
Đoá Đoá vặn vẹo trong vòng tay cô, giống như đang cố gắng điều chỉnh một tư thế thoải mái: "Đoá Đoá không sao, Thất ca đối với Đoá Đoá rất tốt."
Trương Tĩnh Đình mím môi và ôm cô bé: "Cha, con đưa Đoá Đó đến lớp trước."
Đoá Đoá được ôm trong lòng, cô bé quay đầu lại nói lời từ biệt với Trương Thiếu Ngôn: "Tạm biệt, Thất ca, nhớ lại đến chơi với Đoá Đoá nhé."
“Ừ.” Trương Thiếu Ngôn khẽ gật đầu, nhìn cô bé cùng Trương Tĩnh Đình đi xa.
Trương Thiếu Thương im lặng một lúc, Trương Thiếu Ngôn thờ ơ nhìn hắn nói thẳng: "Sau này trước khi làm bất cứ điều gì, hãy nghĩ đến gia đình của mình trước, anh sẽ biết nên làm gì và không nên làm gì."
Trương Thiếu Thương sắc mặt trở nên khó coi, nhưng cũng không thể phản bác hắn. Trương Thiếu Ngôn cũng không nhiều lời, xoay người trở về xe.
Ngay sau khi Trương Thiếu Ngôn rời đi, Đỗ Hữu Vi yêu cầu tài xế đưa cô về nhà. Tưởng Mạn Lâm nghe người giúp việc nói con gái đã về, vội vàng đi ra ngoài: "Con gái, nghe nói hôm qua con đi lạc trên núi? Không có chuyện gì chứ?"
“Không sao, con gặp được người tốt giúp đỡ, Trương Thiếu Ngôn tới rất nhanh.” Đỗ Hữu Vi cười nắm lấy tay bà, hỏi: “Mẹ, lần này mẹ trở về, mẹ sẽ không rời đi nữa phải không?”
Tưởng Mạn Lâm xách hành lý trở về, đương nhiên cô đã định như vậy, nhưng lúc này vẫn phải dè dặt: “Để xem thái độ của cha con như thế nào.”
"Ha ha, cha con nhất định sẽ có thái độ tốt mà. Con nói cho mẹ biết, có một buổi tối con nhìn thấy cha đứng trước gương chơi oẳn tù tì, làm con sợ muốn chết!"
Tưởng Mạn Lâm che miệng cười: "Thật sao?"
“Vâng ạ, gia đình này không thể nào không có mẹ được.” Đỗ Hữu Vi xúc động nói: “Hơn nữa, con sắp thi cuối kỳ rồi, lúc này mẹ cũng nên duy trì hòa khí trong gia đình, có đúng không?”
“Ây dô.” Tưởng Mạn Lâm nhìn cô, “Học kỳ trước không phải chúng ta rất hài hoà sao, vậy mà cũng đâu có thấy con qua môn.”
"..." Đỗ Hữu Vi nghĩ đến những lần Trương Thiếu Ngôn dạy kèm cô trong kỳ nghỉ hè, cô đã rút ra được một bài học đau lòng, "Lần này con nhất định sẽ không trượt môn nữa!"
"Mẹ cũng chỉ mong vậy."
Đỗ Hữu Vi thực sự không muốn trượt học phần lần này, trượt môn vào lúc này có thể ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của cô. Nhưng cô không thể buông bỏ công việc của công ty được, vì vậy chỉ còn cách học trong văn phòng của mình. Cứ như vậy vừa học vừa làm mới cân bằng được, cô đúng là… khổ mà!