Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 45: “Em gọi cậu ta làm gì?”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở ngã tư đường buôn bán sầm uất, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên chạy tới, dừng trước một tòa nhà văn phòng.

Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc vest xuống xe bước nhanh vào tòa nhà văn phòng.

Bảo vệ ở cửa muốn ngăn cản, nhưng còn chưa tới gần, đã bị đám vệ sĩ đi theo chặn lại.

Người đàn ông bước vào tòa nhà mà không bị cản trở, bước đi như gió, khiến mọi người xung quanh phải nhìn về phía anh.

Trong văn phòng của Trương Thiếu Thương, hắn đang nói chuyện điện thoại với người mà hắn cử đi. Trương Thiếu Ngôn lần này đã tặng cho hắn một “món quà” tuyệt như vậy, hắn nuốt không trôi cục tức này. Anh không phải là quan tâm đến đứa con gái nhà họ Đỗ sao? Vậy thì hắn liền sử dụng cô để chống lại anh.

Thật buồn cười, Trương Thiếu Ngôn - người luôn luôn bất khả chiến bại, lại để lộ điểm yếu rõ ràng như vậy.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

"Mấy người làm sao vậy? Lâu như vậy rồi còn không tìm được người?" Trương Thiếu Thương cầm điện thoại, tức giận nói: "Chỉ là một con nhãi ranh vậy mà các người cũng không tìm được!"

Vốn dĩ hắn cho rằng bắt được Đỗ Hữu Vi chỉ đơn giản như động ngón tay út, không ngờ cô lại có tính cảnh giác khá cao, biết đường ẩn nấp trước.

Trốn cũng rất kỹ.

Giống như cao thủ trò trốn tìm vậy.

"Mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm được cô ta sớm hơn người của Trương Thiếu Ngôn!"

Trương Thiếu Thương vừa nói điều này, cánh cửa văn phòng đã bị đá một tiếng "cạch".

Trương Thiếu Ngôn sải bước vào, theo sau là một đám vệ sĩ.

Trương Thiếu Thương bị khí thế và khuôn mặt của anh làm cho kinh ngạc, rất nhanh sau đó đã định thần lại. Hắn đặt điện thoại trong tay xuống, nhìn người đối diện nói: “Thất đệ, sao lại phải dùng thế trận lớn như vậy tới gặp tôi vậy?”

Trương Thiếu Ngôn tiến lên một bước nhìn xuống hắn: "Trương Thiếu Thương, anh nên cầu nguyện cho Đỗ Hữu Vi có thể trở về bình an vô sự."

Trương Thiếu Thương giả vờ không biết gì hỏi anh: "Ý cậu là gì? Cô gái nhỏ nhà họ Đỗ đó mất tích rồi à?"

Trương Thiếu Ngôn mím môi, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng: "Tôi không muốn cùng anh nói nhảm, nếu như Đỗ Hữu Vi xảy ra chuyện, anh cùng người nhà cũng sẽ không yên ổn đâu."

Trương Thiếu Thương rốt cục biến sắc: "Ý của cậu là sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Anh nghĩ chỉ có anh là người duy nhất biết những trò bẩn thỉu này à? Tôi chính là một bạo quân, tôi còn có thể làm những thứ tàn nhẫn hơn."

Trương Thiếu Thương sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng cầm điện thoại trên bàn lên. Trương Thiếu Ngôn yên lặng nhìn hắn có chút run run tay, cũng không có ý định ngăn cản hắn gọi điện thoại.

Trước khi Trương Thiếu Thương bấm gọi đi, thì một cuộc gọi được gọi đến trước. Hắn nhìn thấy người gọi nhấc máy trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Tĩnh Đình?"

"Ba! Đoá Đoá bị người ta đón đi từ nhà trẻ rồi, hình như là người của Thất thúc!"

Trương Thiếu Thương biến sắc, còn chưa cúp điện thoại liền mắng đối diện Trương Thiếu Ngôn: “Trương Thiếu Ngôn, ngay cả một đứa trẻ mới năm tuổi mà cậu cũng không buông tha!”

Trương Thiếu Ngôn nhìn hắn nói: "Không phải tôi, mà là anh không buông tha cho con bé"

"Cậu!" Trương Thiếu Thương cúp điện thoại, nhìn hắn cười nói: "Tôi phái người đi bắt Đỗ Hữu Vi thì làm sao? Tôi chỉ muốn cho cậu biết, trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ theo ý của cậu đâu!"

Trương Thiếu Ngôn so với trước kia lạnh lùng hơn, ánh mắt sắc bén như đao, đυ.ng vào người ta cổ họng khiến người ta thở gấp: "Tốt nhất anh hy vọng mọi chuyện giống như tôi nghĩ, bằng không, anh không gánh nổi hậu quả."

Trương Thiếu Ngôn nói xong liền dẫn người đi ra ngoài. Trương Thiếu Thương đổ mồ hôi lạnh khắp người, như thể hắn ta vừa bị ngâm trong nước lạnh.

Anh lại nhấc điện thoại gọi cấp dưới: "Gọi thêm người đi tìm Đỗ Hữu Vi! Tìm được thì lập tức đưa cô ấy về cho tôi, cẩn thận đừng làm cô ấy bị thương!"

Mặt trời đang dần lặn về phía tây, nhưng Đỗ Hữu Vi vẫn ở sâu trong núi, vô cùng gần gũi với thiên nhiên.

Cô đã đi rất lâu rồi, nhưng hình như lúc nào cũng quay về cùng một chỗ, nếu là ban đêm cô sẽ phát điên mất. Nghĩ đến lời Cố Thì nói rằng trong núi có thể có sói vào ban đêm, Đỗ Hữu Vi càng ngày càng trở nên tuyệt vọng.

Di động đã bị cô gọi điện đến cạn pin mà vẫn không gọi được. Chỉ duy nhất một lần, cô thành công gọi điện cho Cố Thì, kêu anh nhanh chóng mang theo người đi tìm cô. Nhưng nói được vài câu thì điện thoại bị ngắt, không biết anh có nghe rõ không.

Trương Thiếu Ngôn biết hôm nay cô sẽ đến thăm đoàn làm phim, nếu không liên lạc được với cô, anh sẽ phái người đi tìm cô đúng không?

Đỗ Hữu Vi, mày nhất định phải kiên trì!

Ngay sau khi vừa tự động viên chính mình, Đỗ Hữu Vi nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cây gần đó. Cô cầm cành cây trên tay, cảnh giác quay lại nhìn chằm chằm vào nơi đó.

Có khi nào lại là một con rắn?

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Đỗ Hữu Vi cảm thấy như dài cả thế kỷ, cuối cùng, một người bước ra khỏi bụi rậm.

Là một người còn sống!

Đỗ Hữu Vi suýt chút nữa tại chỗ vui mừng đến phát khóc, cô đặt cành cây đang ôm xuống, kích động đến mức nói không ra hơi: "Đại ca, đại ca, tiểu ca ca, tôi bị đi lạc! Cậu có thể đưa tôi xuống núi không?"

Chàng trai đối diện trạc tuổi cô, mặc áo len sẫm màu và quần jeans. Cậu nhìn Đỗ Hữu Vi với ánh mắt kỳ lạ, hỏi cô: "Cô là ai? Tại sao cô lại ở đây một mình?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Tôi đến thăm đoàn làm phim "Kính Hồng Trai", nhưng bị lạc trên núi. Tôi quá thảm rồi huhu… vừa khát, vừa mệt lại còn đói nữa, đã vậy còn không thể gọi điện thoại cho ai được. Cậu... cậu cũng là người trong đoàn phim sao?"

Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy một người sống, cô quá kích động không dám nhìn kỹ. Sau khi nhìn kỹ hơn vào lúc này, mới nhận ra cậu ta là một em trai có vẻ ngoài rất đẹp.

Trên người cậu ta còn có hơi thở núi non hiếm thấy.

Thiếu niên suy nghĩ một chút, mấy ngày nay quả thật có một đoàn làm phim trên núi, nhưng đoàn làm phim còn cách nơi này rất xa, làm sao cô lại lạc đến đây?

"Tôi không phải người trong đoàn, tôi đi tuần tra núi."

“…?” Núi, cậu ta là Đại vương ở nơi này à? ?

“Ngọn núi này là của cậu sao?” Đỗ Hữu Vi thân thiện hỏi.

Cậu bé nói: "Tôi đang làm việc ở đây. Phía trước cách đó không xa có mấy cái biệt thự, thỉnh thoảng sẽ có người từ thành phố đến đây ở."

Cậu ta nhìn Đỗ Hữu Vi nói: "Trên núi có sói hoang, để ngăn chúng đến gần biệt thự, tôi đã chôn bẫy quanh đây. Cô đi lâu như vậy mà không giẫm phải sao."

Đỗ Hữu Vi: "...??"

Cô rốt cuộc đã đến nơi nào rồi?

"Tôi thấy cô hiện tại không còn nhiều sức lực, đoán chừng đến tối mịt cô mới có thể xuống núi, ban đêm trên núi không an toàn, không bằng cùng tôi trở về ký túc xá, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai rồi xuống."

Đỗ Hữu Vi nói: "Cậu vừa nói rằng có biệt thự gần đây? Vậy tại sao cậu không đưa tôi đến biệt thự?"

Chàng trai nói: "Biệt thự rất đắt, còn ký túc xá thì miễn phí."

Đỗ Hữu Vi từ trong túi lấy ra một cái thẻ ngân hàng, cười nói: "Tôi thuê biệt thự, cám ơn."

Cậu bé:"……"

Cái gọi là "phía trước không xa đâu" trong miệng cậu bé chính là Đỗ Hữu Vi phải đi bộ thêm nửa giờ trước với cơ thể đã tàn một nửa. Biệt thự trông rất lớn, còn có một tấm biển quảng cáo ở vị trí dễ thấy nhất.

Trên đó ghi "Các biện pháp tự cấp cứu sau khi bị rắn độc cắn".

Đỗ Hữu Vi: "..."

Đã có rắn, lại còn là rắn độc!

"Ở đây có rắn độc sao?"

Cậu bé lấy làm lạ hỏi: “Trong núi có rắn không phải là bình thường sao?”

"…. Đúng ha"

Mặc dù ở đây có sói, rắn và thậm chí có bẫy, nhưng biệt thự cũng rất thoải mái và sạch sẽ. Quan trọng nhất là trong biệt thự có mạng!

Trong khi sạc điện thoại di động, Đỗ Hữu gọi điện thoại cho Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn gần như ngay lập tức bắt máy, trong giọng nói mang theo sự lo lắng khó tả: "Đỗ Hữu Vi, em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu?"

Nghe thấy giọng nói của Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi cảm thấy nỗi đau mà cô phải chịu cả ngày hôm nay lại ùa về, có chút tủi thân mà làm nũng với anh: “ Hu hu hu Trương Thiếu Ngôn, em đúng là khổ mà. Lúc em đi thăm phim trường quay về, trên đường em gặp phải một con rắn, nó còn hướng em nhe nanh! Em sợ quá nên quay đầu chạy, kết quả là thoát được con rắn, nhưng lại bị lạc đường ở trên núi…. Hu hu…hu.”

...đôi khi sự thật chỉ đơn giản như vậy.

Trương Thiếu Ngôn im lặng một lúc rồi hỏi cô: "Em có bị thương không? Bây giờ em có an toàn không?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Em không bị thương, nhưng em đi bộ trên núi cả một ngày, chân của em sắp gãy luôn rồi. Bây giờ em đang ở một biệt thự trong núi, chắc phải ở lại đây một đêm, ngày mai em sẽ về."

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Biệt thự nào? Gửi cho anh vị trí."

"Vâng, chút nữa em gửi anh."

"Được, em ở yên đó đừng đi đâu, anh tới đón em."

"Dạ? Anh không cần tới đây đâu, sáng mai em có thể tự mình trở về."

Đỗ Hữu Vi không biết chuyện Trương Thiếu Thương phái người đến bắt cô, Trương Thiếu Ngôn lại không muốn cô sợ hãi, vì vậy anh chỉ nói: "Anh không yên tâm khi em ở một mình trong núi, anh đến đó cũng không có gì phiền phức cả, em ngoan ngoãn ở đó đợi anh. Còn nữa, trước khi anh đến thì em không được nói với ai về tung tích của em, biết chưa?.”

"Dạ?" Đỗ Hữu Vi có chút khó hiểu, "Tại sao? Mẹ em cùng những người khác cũng không thể nói sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Anh sẽ liên hệ với gia đình em trước, có gì đợi anh tới rồi sẽ nói với em sau."

"Vâng, em biết rồi."

Đỗ Hữu Vi nói xong, hai người đều trầm mặc một hồi, sau đó cô nghe thấy đầu bên kia điện thoại Trương Thiếu Ngôn khẽ thở dài: “Em không sao là tốt rồi.”

Đỗ Hữu Vi nghĩ rằng cô không liên lạc được trong nhiều giờ như vậy, mọi người chắc sẽ lo lắng mà không nghĩ sâu xa hơn. Sau khi cúp điện thoại, cô gửi cho Trương Thiếu Ngôn vị trí của mình. Sau khi gửi tin nhắn xong, cậu bé kia lại đến và mang cho cô một bát mì.

"Cô đặt biệt thự quá đột ngột, hiện tại đầu bếp không có ở đây, cho nên nguyên liệu chỉ có nhiều như vậy, tôi chỉ có thể làm cho cô một bát mì, cô ăn tạm đi vậy."

Cậu ta nấu một bát mì xào trứng, sợi mì trông chắc, trứng chiên cũng vàng ươm, nhìn bề ngoài khiến người ta vô cùng muốn ăn: "Oa, thơm quá, cậu tự làm à?"

“Ừ.” Cậu bé gật đầu, “Đầu bếp chỉ nấu cho khách, còn tôi thì ở ký túc xá tự nấu.”

"Cậu rất có bản lĩnh." Đỗ Hữu Vi cầm đũa lên, cắn một miếng mì, tán thưởng tay nghề của cậu bé, "Ngon quá! Cậu sắp đuổi kịp đầu bếp của Thiên Hạ Cư rồi!"

Sau khi được cô khen ngợi, lỗ tai cậu bé hơi ửng hồng không phù hợp với sự cuồng dã trên người: “Làm gì mà khoa trương như vậy, tại cô đói quá nên mới thấy nó ngon như vậy.”

"Này này." Đỗ Hữu Vi cười cười, đem mì trong miệng nuốt xuống, nhìn cậu ta hỏi: "Cậu tên là gì? Bao nhiêu tuổi?"

Nam sinh nói: "Tôi tên là Hoàng Việt Lâm, năm nay mười chín."

Đỗ Ấu Vi hơi kinh ngạc: "Cái gì, cậu còn nhỏ tuổi hơn cả tôi?"

"Nhìn tôi già lắm sao?"

“…Không.” Đỗ Hữu Vi lại cắn một miếng mì, hỏi hắn: “Vậy cậu không đi học sao?”

"Không, điểm số của tôi không tốt, vì vậy tôi chỉ có thể ra ngoài kiếm tiền."

"Ồ. . . Vậy cậu làm việc ở đây, ngoại trừ tuần tra núi còn làm cái gì nữa?"

"Thỉnh thoảng đánh nhau với sói, thỉnh thoảng thì chữa trị cho người bị rắn cắn. Tôi treo bảng quảng cáo ngoài cửa, thậm chí còn phân loại tỉ mỉ các loài rắn nữa, cô có muốn xem không?"

“Không, không, cám ơn.” Đỗ Hữu Vi vừa nhìn qua đã cảm thấy cậu thanh niên này không đơn giản, lại còn đánh nhau với sói nữa, “Ừm, tôi thấy công việc của cậu rất nguy hiểm, vậy lương có cao không?”

Hoàng Việt Lâm khẽ cau mày, nói: "Không cao lắm, gần đây tôi đang nghĩ đến việc chuyển sang một công việc lương cao hơn, nhưng tôi có chút không nỡ chia tay với những con vật ở đây."

"..." Cậu nghĩ cậu là công chúa Disney sao! Động vật ở đây không phải sói thì cũng là rắn độc đó?!

Đỗ Hữu Vi đặt bát và đũa trong tay xuống, thì thầm nhỏ nhẹ với cậu: "Cậu có muốn thay đổi công việc của mình không? Cậu có muốn tìm hiểu một chứt về việc trở thành thần tượng của nhóm nhạc nam không?"

Hoàng Việt Lâm lại cau mày: "Thần tượng?"

"Chính là thần tượng, là người ca hát, nhảy và diễn xuất trên TV đó."

"Ồ." Mặc dù ở quê Hoàng Việt Lâm không có mạng Internet, nhưng sao một hồi giải thích của Đỗ Hữu Vi cậu vẫn có thể hiểu một chút: "Tôi có thể làm được sao?"

"Chắc chắn rồi, cậu rất đẹp trai nha! Hơn nữa cậu còn có một khí chất rất độc đáo, nếu xây dựng tốt, cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng!"

"Vậy à……"

Hoàng Việt Lâm dường như đang suy nghĩ, Đỗ Hữu Vi vẫn kiên trì vận động hành lang: "Mức lương làm thần tượng rất cao, rất cao!"

“Cao như thế nào?” Hoàng Việt Lâm tò mò nhìn cô.

Đỗ Hữu Vi nói: "Nếu cậu đủ nổi tiếng, trong vòng hai năm cậu có thể mua một căn nhà ở trung tâm thành phố!"

Hoàng Việt Lâm hai mắt sáng lên, Đỗ Hữu Vi đưa cho cậu danh thϊếp mới in của cô: "Nói cho cậu biết, tôi là bà chủ của Truyền thông Ngôn Ngôn. Công ty chúng tôi đang tuyển người. Nếu cậu có hứng thú, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

“Truyền thông Ngôn Ngôn?” Hoàng Việt Lâm nhìn danh thϊếp, “Cái tên này nghe không giống một công ty hùng mạnh cho lắm.”

Đỗ Hữu Vi: "..."

"Cậu thì biết cái gì! Người đầu tư lớn nhất công ty chúng tôi chính là Trương Thiếu Ngôn đó!"

“Trương Thiếu Ngôn?” Hoàng Việt Lâm nhìn cô, “Anh ta rất lợi hại sao?”

"Cả thành phố A, à không, là ông trùm kinh doanh lợi hại nhất cả nước!"

"Ồ...vậy thì để tôi suy nghĩ."

“Ừ, từ từ suy nghĩ, suy nghĩ xong thì liên hệ với tôi.” Đỗ Hữu Vi cầm mì lên, tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong một bát mì, cô uống sạch nước trong bát mì, cuối cùng vui vẻ ợ lên: "Hoàng Việt Lâm, kỹ năng nấu nướng của cậu cũng rất tốt. Nếu không muốn làm thần tượng, cậu cũng có thể đến công ty chúng tôi làm đầu bếp!"

Hoàng Việt Lâm hỏi: "Mức lương cái nào cao hơn, đầu bếp hay thần tượng?"

"Đương nhiên là thần tượng rồi."

"Vậy thì tôi sẽ không làm đầu bếp."

"..." Tuổi còn rất trẻ mà sao cái gì cũng tiền tiền hết vậy!

Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân rất gần. Hoàng Việt Lâm ngay lập tức trở nên cảnh giác, không có người nào đột nhiên lên núi mà cậu lại không nhận được bất kỳ thông báo nào. Cậu cầm cây chổi trong tay, lặng lẽ đi về phía cửa, giống như một con sói hoang nằm phục kích chờ cơ hội.

Thấy anh như vậy, Đỗ Hữu Vi cũng trở nên căng thẳng, trốn sau ghế sô pha không dám cử động. Sau đó chỉ nghe thấy vài tiếng “rắc rắc” rồi mọi chuyển động đều dừng lại.

Một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm nhìn của cô, Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Trương Thiếu Ngôn.

“Trương Thiếu Ngôn!” Đỗ Hữu Vi kinh ngạc nhảy dựng lên, nhào tới ôm lấy hắn. Trương Thiếu Ngôn vòng tay qua eo cô, vỗ vỗ lưng cô hai cái: "Không sao, không sao rồi."

Hoàng Việt Lâm - người đang bị vệ sĩ của Trương Thiếu Ngôn khống chế, liếc nhìn anh, tự hỏi người đàn ông này là Trương Thiếu Ngôn? Cấp dưới của anh ta đều mạnh như vậy, có vẻ anh ta thực sự là ông chủ quyền lực nhất nước.

Truyền thông Ngôn Ngôn có vẻ là một công ty thực sự tốt.

“A, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, Hoàng Việt Lâm là người phụ trách trông coi biệt thự, hôm nay là cậu ấy đã giúp em.” Thấy Hoàng Việt Lâm bị bắt, Đỗ Hữu Vi vội vàng giải thích với Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn giao tiếp bằng mắt với các vệ sĩ ý để họ thả cậu ta ra. Hai vệ sĩ đang khống chế Hoàng Việt Lâm buông tay, một người trong số họ không thể không nói: "Cậu cũng khá giỏi đấy."

Hoàng Việt Lâm chỉnh lại quần áo nhưng không trả lời, Đỗ Hữu Vi khoác tay Trương Thiếu Ngôn cười nói với anh: "Em định tuyển Hoàng Việt Lâm vào công ty của chúng ta!"

Trương Thiếu Ngôn hơi nhướng mày hỏi: "Ồ? Đến công ty làm bảo vệ? Cũng không tệ."

"...Không phải, là làm thần tượng! Thần tượng nha!"

Cô vừa dứt lời thì tiếng chuông báo thức từ đâu vang lên. Các vệ sĩ lập tức cảnh giác, Đỗ Hữu Vi cũng lo lắng nắm lấy tay Trương Thiếu Ngôn. Trương Thiếu Ngôn trấn an vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nói với vệ sĩ: "Ra ngoài xem thế nào."

Hoàng Việt Lâm nói: "Là tiếng bẫy của tôi vang lên, hình như có động vật giẫm lên, tôi ra ngoài xem."

Trương Thiếu Ngôn phân phó hai vệ sĩ đi cùng, một lúc sau, một vệ sĩ quay lại báo cáo: "Là người của Trương Thiếu Thương bị rơi vào bẫy, họ vẫn đang ở hố."

Trương Thiếu Ngôn im lặng một lúc, sau đó nói: "Vậy để cho họ ở trong hố một đêm đi."

"Vâng, thưa ông chủ."

Đỗ Hữu Vi có chút kỳ lạ nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Người của anh trai anh làm sao lại tới đây? Bọn họ cũng tới đây để giúp tìm em sao?"

Đỗ Hữu Vi không tin được hắn ta lại tốt bụng như vậy.

Trương Thiếu Ngôn nắm lấy tay cô, dịu dàng nói với cô: "Chúng ta về trước đi, về rồi lại nói."

Hoàng Việt Lâm vừa đi vào, nghe thấy lời của anh, không hoàn toàn đồng ý nói: "Đường trong núi ban đêm không dễ đi, xung quanh có rắn rết, có thể sẽ gặp sói. Tôi đề nghị mấy người nên đợi sáng mai rồi hẵng đi."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Không sao, chúng tôi sẽ cẩn thận."

Hoàng Việt Lâm không cố gắng thuyết phục anh nữa, ông chủ lớn này có vẻ là một người có bản lĩnh, vậy thì nếu xảy ra chuyện kiểu gì anh ta cũng sẽ tìm ra cách: "Nhưng tiền thuê biệt thự sẽ không được hoàn lại."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu Vi, khoé môi cong nhẹ: "Anh sẽ trả tiền, đi thôi."

"Oa, Trương Thiếu Ngôn, anh thật tốt quá đi!" Đỗ Hữu Vi chạy theo sau anh, đi đến cửa thì quay lại nói với Hoàng Việt Lâm, "Khi nào cậu quyết định xong thì nhớ liên lạc với tôi đó.”

"À, tôi hiểu rồi." Hoàng Việt Lâm gật đầu với cô.

Trên đường trở về, Đỗ Hữu Vi phát hiện ra trợ lý Cao - cái đuôi nhỏ luôn đi theo Trương Thiếu Ngôn, lần này vậy mà lại không đi cùng anh.

"Trương Thiếu Ngôn, Cao Dã đâu? Hôm nay anh ta nghỉ sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Trông trẻ rồi."

"...?" Đỗ Hữu Vi tự đặt một dấu chấm hỏi xong, thiếu chút nữa nhảy xuống xe, "Cái gì, anh ta đã có con rồi? !"

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, cũng không vội giải thích: "Anh ta có con, em kích động như vậy làm gì?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Tại sao em lại không thể kích động chứ, anh ta có con, Vệ Duệ có biết không? Chẳng lẽ mai sau cậu ấy phải trở thành mẹ kế sao?!"

Trương Thiếu Ngôn im lặng một lúc, hỏi cô: "Cô ấy và Cao Dã thực sự có mối quan hệ như vậy?"

"À… thì cũng gọi là hướng tới kiểu quan hệ đó."

Trương Thiếu Ngôn cười, rồi hỏi những câu hỏi khác: "Nghe nói hôm nay lúc em ở trên núi, em còn gọi cho Cố Thì phải không?"

"Dạ?" Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới Trương Thiếu Ngôn ngay cả việc cô gọi điện thoại này mà anh cũng biết, "Em cũng gọi cho cả anh mà, chỉ là đúng lúc gọi được cho Cố Thì."

Gương mặt Trương Thiều Ngôn cũng thả lỏng hơn chút nào hỏi cô: "Em gọi cậu ta làm gì?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Bởi vì cậu ấy ở trên núi, em cảm thấy nếu cậu ấy dẫn theo người đi tìm em thì sẽ nhanh hơn."

Trương Thiều Ngôn yên lặng nhìn cô hồi lâu mới hỏi: “Em có biết biệt thự đó cách đoàn làm phim bao xa không?”

"……"cô thực sự không biết.

Như thường lệ, cái gọi là về nhà của Trương Thiếu Ngôn chính là trở về nhà của anh. Thời điểm đi đường Đỗ Hữu Vi đã ngủ được một giấc, sau khi tới nơi thì được Trương Thiếu Ngôn đánh thức.

Có lẽ là bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, cô có chút mơ mơ màng màng cứ vậy mà đi theo Trương Thiếu Ngôn, chỉ muốn nhanh chóng tìm một cái giường ngủ một trận cho đã đời.

Không ngờ vừa bước vào phòng, cô đã nghe thấy tiếng một bé gái khóc, giọng khàn đυ.c. Đỗ Hữu Vi đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo, chẳng lẽ đây chính là đứa bé trong truyền thuyết của Cao Dã?

Cô bé đang khóc ngồi trên sàn nhà, trên người cầm hai cây roi, khuôn mặt tròn xoe, dáng vẻ mập mạp vô cùng đáng yêu. Làn da của cô bé rất trắng, là làn da sữa khiến nhiều cô gái phải ghen tị.

Cao Dã ngồi xổm đối diện cô bé, một tay cầm đồ chơi, một tay cầm kẹo, nhưng vẫn không thể dỗ cô bé nín khóc.

Trương Thiếu Ngôn đi vào, nhìn tình hình trong phòng khách, không khỏi nhíu mày: "Làm sao vậy? Đã muộn rồi, sao còn chưa đưa con bé đi ngủ?"

Nghe thấy tiếng Trương Thiều Ngôn, cô bé nín khóc, từ dưới đất bò dậy, chạy đến ôm lấy đùi Trương Thiều Ngôn, ngẩng đầu nhìn anh cười.

Hai lúm đồng tiền nhỏ dễ thương cũng lộ ra.

“Thất ca.” Cô bé ngây thơ gọi.

Cao Dã đi tới và giải thích với Trương Thiếu Ngôn: "Tôi đã dỗ con bé lên lầu ngủ rồi, nhưng lúc sau con bé lại bắt đầu làm loạn. Tôi thực sự không thể dỗ được."

Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ôm mình, nói với cô bé: "Đoá Đoá, lên lầu ngủ đi."

Đoá Đoá vẫn ôm chân anh không buông: "Đoá Đoá muốn ngủ với Thất ca cơ."

Trương Thiếu Ngôn và Trương Thiếu Thương rõ ràng là cùng thế hệ, Đoá Đoá nên gọi anh là ông trẻ. Nhưng đối với Trương Thiếu Ngôn, Đoá Đoá lại không thể gọi ra tiếng, người lớn trong nhà đã nhiều lần sửa sai cho cô bé nhưng cô bé vẫn ngoan cố gọi Trương Thiếu Ngôn là anh trai.

"Đoá Đoá, nghe lời."

Trương Thiếu Ngôn tăng âm lượng giọng nói, Đoá Đoá mím môi, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông chân anh ra. Cô bé quay đầu nhìn Đỗ Hữu Vi đang đứng bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, dường như có chút tò mò về cô.

Đỗ Ấu Vi cũng nhìn cô, không nhịn được đưa tay dụ dỗ chọc chọc khuôn mặt non nớt mềm mại của cô: "Con bé tên Đoá Đoá sao?"

"Ừm."

“A, dễ thương quá.” Bởi vì sờ vào mặt của Đoá Đoá rất thích, Đỗ Hữu Vi không khỏi chọc chọc nhiều lần. Trương Thiếu Ngôn nhìn người giúp đang đứng bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy bế Đoá Đoá lên.

Người giúp việc đến ôm Đoá Đoá rồi nói, "Đoá Đoá, chúng ta đi ngủ có được không?"

"Được." Đoá Đoá lại liếc nhìn Trương Thiếu Ngôn, sau đó được người giúp việc bế lên lầu.

Cao Dã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Hữu Vi nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Con gái của anh?"

"!" Cao Dã cả kinh, "Gì mà con gái của tôi chứ, đó là cháu gái Trương Thiếu Thương!"

“Hả?” Đỗ Hữu Vi có chút không hiểu.

"Cao Dã, cậu đi nghỉ ngơi trước đi." Trương Thiếu Ngôn nói với Cao Dã, Cao Dã gật đầu rồi đi xuống.

Đỗ Hữu Vi nhìn Trương Thiếu Ngôn rồi ngáp: "Vậy em cũng đi ngủ."

Trương Thiếu Ngôn bước đến gần cô, nắm lấy tay cô: "Không hỏi anh về chuyện của Đoá Đoá sao?"

Đỗ Hữu Vi không ngốc, hôm nay trải qua một loạt chuyện kỳ lạ, mấy hôm trước Trương Thiếu Thương đến văn phòng của Trương Thiếu Ngôn làm ầm lên, hôm nay lại cho người đi tìm cô, cô đại khái có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Cô mỉm cười với Trương Thiếu Ngôn, nói với anh: "Trương Thiếu Thương làm sao lại nuôi dạy được một cô cháu gái đáng yêu như vậy?"

Trương Thiếu Ngôn cụp mắt, trong mắt hiện lên ý cười: "Đây là điều anh cũng không hiểu được."

"Đoá Đoá giống như một thiên thần nhỏ vậy."

"Ừm, con bé là bảo bối của nhà anh cả."

Trương Thiếu Ngôn biết điều này hơn ai hết.

Vì vậy, nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra với Đỗ Hữu Vi, anh không có ý định trả Đoá Đoá lại cho họ.

Missori: Bắt đầu từ chương sau nếu có thời gian mỗi ngày mình sẽ lên 1 chương trừ thứ Bảy và Chủ Nhật. Còn nếu không có thời gian mình sẽ up vào Thứ hai, tư, sáu nhé ạ!
« Chương TrướcChương Tiếp »