Chương 44.2: Đi lạc

Trương Thiếu Ngôn sắp ăn xong bát cháo, ngoài cửa đột nhiên xảy ra tranh chấp. Trương Thiếu Ngôn khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Đỗ Hữu Vi cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, có chút nghi hoặc hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Ai mà lại dám làm loạn trước cửa văn phòng của Trương Thiếu Ngôn? Lại còn ầm ĩ như vậy?

Trương Thiếu Ngôn đặt bát cháo trong tay xuống, kéo Đỗ Hữu Vi ra sau: "Em đứng sau lưng anh đi."

Đỗ Hữu Vi hoàn toàn không hiểu ý định của anh, nhưng cô vẫn nhanh chóng đứng sau lưng anh. Rất nhanh, có hai tiếng gõ cửa, Cao Dã đẩy cửa ra, đứng bên ngoài nói: "Ông Chủ, Trương Thiếu Thương nhất định muốn gặp ngài."

Sắc mặt của Cao Dã trông rất tệ, khó khăn lắm Trương Thiếu Ngôn mới có thể nghỉ ngơi và ăn một chút, thế mà Trương Thiếu Thương lại chọn ngay lúc này để gây rối.

Biết không ngăn được bọn họ, Trương Thiếu Ngôn gật đầu nói: "Cho hắn vào đi."

Vừa dứt lời, Trương Thiếu Thương đã sải bước đi vào. Nhìn thấy Đỗ Hữu Vi đứng bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, hắn ta sửng sốt một lúc, sau đó hừ lạnh nói: "Khó trách thư ký Cao không cho tôi vào. Hóa ra Thất đệ đang có cuộc họp riêng trong văn phòng."

Trương Thiếu Ngôn không để ý đến lời móc mỉa của hắn, nhìn hắn hỏi: "Đại ca tìm tôi gấp như vậy, chỉ để nói mấy lời này?”

Trương Thiếu Thương sắc mặt trầm xuống vài phần, cũng không để ý tới Đỗ Hữu Vi nữa: "Thất đệ, hạng mục tôi mục phụ trách tại sao lại bị đình chỉ?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Đây là quyết định của công ty."

"Quyết định của công ty?" Trương Thiếu Thương cười lạnh, "Là quyết định của công ty hay của cậu? Dự án này đang tiến triển tốt, tại sao công ty đột nhiên bắt dừng lại?"

Trương Thiếu Ngôn hỏi ngược lại hắn: "Tại sao không phải anh là người rõ ràng nhất à?"

Trương Thiếu Thương im lặng một lúc, sau đó giả vờ thoải mái và nói: "Tôi biết cái gì? Bây giờ cậu là người có tiếng nói lớn nhất trong nhà họ Trương, ngay cả chính người trong nhà mình, nếu cậu không thích ai, cậu nhất định phải loại bỏ người đó, có phải không?"

Đỗ Hữu Vi có chút ấn tượng với anh cả của Trương Thiếu Ngôn, cô nhớ hôm đó là sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn, lúc anh đột nhiên đau đầu hắn chính là người chủ động tới gõ cửa.

"Tôi nói rồi, đây là quyết định của công ty, nếu có chỗ không hài lòng, anh có thể trực tiếp tìm Trương Minh Hạc."

Trương Thiếu Thương lại sửng sốt: "Ý của cậu là?"

Trương Thiếu Ngôn cũng không giải thích nhiều với hắn: "Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, thì tới hỏi trực tiếp ông ấy."

Trương Thiếu Ngôn khoảng thời gian này rất bận vì anh đang phải giải quyết công việc của Trương Thiếu Thương. Anh phát hiện ra người đã tiết lộ bí mật kinh doanh của họ cho Tập đoàn Trường Phong chính là Trương Thiếu Thương. Theo quy định của công ty, anh hoàn toàn có thể gọi cảnh sát và bắt giữ hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng là con trai cả của Trương Minh Hạc.

Trương Minh Hạc vẫn còn sống, mặc dù anh đang tiếp quản nhà họ Trương, nhưng anh cũng không thể huynh đệ tương tàn trước mặt ông như vậy.

Cho nên, anh trực tiếp đến gặp Trương Minh Hạc rồi ném vấn đề cho ông. Đó là đứa con trai mà ông sinh ra vậy thì phải để ông xử lý.

Trương Thiếu Thương liếc anh một cái rồi xoay người bước nhanh rời đi. Sau khi hắn rời đi, Cao Dã cũng lui ra, Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu bên cạnh, hỏi cô: "Không làm em sợ chứ?"

Đỗ Hữu Vi lắc đầu: "Không, anh trai của anh ... không có chuyện gì chứ?"

"Không có gì, Trương Minh Hạc sẽ xử lý."

"Ồ..." Đỗ Ấu Vi gật đầu, nói với hắn: "Vậy anh tiếp tục ăn đi, ăn xong uống thuốc."

"..." Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đỗ Hữu Vi bị nụ cười của anh làm cho khó hiểu: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì." Trương Thiếu Ngôn trên môi vẫn mang theo nụ cười nhẹ, đối mặt với thương vụ mấy chục tỷ hay kể cả lúc bị Trương Thiếu Thương khıêυ khí©h, anh đều có thể dễ dàng xử lý, nhưng đối với Đỗ Hữu Vi anh lại không có cách nào chống lại.

Còn phải nghe lời cô phân phó.

Đỗ Hữu Vi lấy thuốc dạ dày đã mua ra đặt trước mặt Trương Thiếu Ngôn: "Ăn xong đi ngủ một giấc, tài liệu không đọc được nữa."

"...Được, đều nghe em."

Trong văn phòng của Trương Thiếu Ngôn không có giường, hình như anh chưa bao giờ nghĩ đến việc nghỉ ngơi. May mắn thay vẫn còn một chiếc ghế sofa trong văn phòng, miễn cưỡng vẫn có thể ngủ ở đó.

Trương Thiếu Ngôn uống thuốc xong liền cảm thấy có chút buồn ngủ, thấy anh dần dần chìm vào giấc ngủ, Đỗ Hữu Vi ngồi ở đối diện trên sô pha, yên lặng nghịch điện thoại di động.

Sau khi Trương Thiếu Thương rời công ty, hắn trực tiếp về nhà họ Trương để tìm Trương Minh Hạc. Trương Minh Hạc đang nghỉ ngơi trong phòng, nhưng y tá phụ trách chăm sóc ông lại không để Trương Thiếu Thương vào.

Trương Thiếu Thương không được gặp ông cũng không bỏ cuộc, bắt đầu tranh cãi với y tá, Trương Minh Hạc nghe thấy tiếng bên ngoài, bước tới mở cửa: "Có gì muốn nói thì vào thư phòng."

Trương Minh Hạc tuy rằng đã già, nhưng vẫn còn rất uy nghiêm, Trương Thiếu Thương nhìn thấy ông, cũng bình tĩnh hơn nhiều. Hắn đi theo Trương Minh Hạc vào phòng làm việc, Trương Minh Hạc ngồi xuống ghế của ông, sau đó chậm rãi hỏi hắn: "Anh nóng lòng muốn gặp tôi như vậy, có phải là bởi vì công ty dừng hạng mục của anh?"

Trương Thiếu Thương nói: "Cha biết chuyện này?"

“Ừ.” Trương Minh Hạc mở ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một xấp văn kiện, ném về phía Trương Thiếu Thương, “Anh tự xem đi.”

Trương Thiếu Thương bắt lấy văn kiện ông ném qua, chỉ sau vài cái nhìn, vẻ mặt của hắn đã thay đổi.

"Phản bội công ty, thế mà anh còn có mặt mũi ở lại công ty sao?"

Trương Minh Hạc thanh âm không lớn, nhưng dù sao cũng là một người ở địa vị cao đã lâu, trong lời nói vô cùng uy nghiêm. Trương Thiếu Thương đóng tài liệu trong tay lại, vội vàng giải thích với ông: "Cha, chuyện này là do Trương Thiếu Ngôn hãm hại con!"

“Anh còn không biết ăn năn!” Trương Thiếu Thương dùng cái nạng đang dựa nặng nề đập xuống đất, trên mặt tràn đầy tức giận, “Trương Thiếu Thương, tôi còn chưa chết mà anh đã vội vã hận không thể gϊếŧ chết Trương gia, đúng không?”

Trương Thiếu Thương mím môi tự bào chữa: "Con không có, con chỉ là... Cha, con cũng là con ruột của người, người không cảm thấy bản thân mình quá thiên vị Thất đệ sao?"

Trương Minh Hạc không hề dao động: "Anh có tư cách gì để nói rằng tôi thiên vị? Những gì Thiếu Ngôn làm được cho công ty, mấy người có bằng một phần không?"

Những lời này khiến Trương Thiếu Thương càng thêm bất mãn: "Đúng vậy, nó thông minh tài giỏi, từ nhỏ cái gì cũng đứng đầu, cái gì cũng hơn người khác! Cho nên bọn con đều phải nghe theo nó, kể cả khi nó trong miệng người khác là cái loại bạo quân!"

Trương Minh Hạc bị anh ta cười nhạo: "Bạo quân? Cái danh này là do công ty truyền thông nào đặt cho nó? Hay là do một công ty bị nó thu mua lại nói? Nhìn lại, hồi ta còn trẻ cũng có người nói ta như vậy."

Ông nhìn Trương Thiếu Thương, dần dần thu lại nụ cười trên mặt: "Nếu như thằng bé thật sự là bạo quân, anh cho rằng hiện tại anh còn có cơ hội đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao? Anh đã sớm bị thằng bé đuổi ra ngoài."

Trương Thiếu Thương mím chặt môi và im lặng, Trương Minh Hạc nhắm mắt lại, sau đó nói: "Trước đây không phải anh muốn thằng bé đầu tư vào công ty của anh sao? Nó không đồng ý, nhưng tôi đồng ý."

“Cha?” Trương Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới tìm Trương Minh Hạc đòi công bằng, lại có thể có được niềm vui bất ngờ.

"Từ hôm nay trở đi, anh rời khỏi công ty Trương gia, tất cả cổ phần của công ty trong anh cũng bị thu hồi." Trương Minh Hạc nói, "Về sau cố gắng quản lý công ty của mình một cách đàng hoàng đi."

Trương Thiếu Thương sửng sốt, hắn cho rằng mình có thể ở bên ngoài lăn lộn, nhưng không có nghĩa là hắn muốn từ bỏ những thứ mình có Trương gia.

"Cha, cha nói vậy không phải muốn đuổi con đi sao?" Trương Thiếu Thương khó có thể tin nhìn hắn.

Trương Minh Hạc nói: "Như vậy cũng đủ để cho anh chút mặt mũi rồi."

"Mặt mũi gì chứ? Con cũng là con trai của người, con họ Trương! Những thứ đó con đều xứng đáng có được!"

"Từ giây phút anh phản bội công ty, thì tất cả đều không phải của anh nữa!" Trương Minh Hạc tức giận ho khan liên tục. Khi quản gia và y tá bên ngoài nghe thấy động tĩnh, họ vội vã vào để xoa dịu ông, lấy nước và thuốc cho ông.

"Khụ…khụ…, chuyện này coi như xong, không cần nói nữa. Trương Miện, đưa hắn ra ngoài."

“Vâng, lão gia.” Quản gia đi tới trước mặt Trương Thiếu Thương, khẩn trương chỉ vào cửa, “Mời, đại thiếu gia.”

Trương Thiếu Thương bất đắc dĩ nắm chặt tay, bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Sau khi hắn đi, Trương Minh Hạc dần bình tĩnh lại. Quản gia đỡ ông dậy, ở bên cạnh nói: "Lão gia, lần này đại thiếu gia đúng là sai rồi, nhưng cũng không nhất định phải như vậy."

Trương Minh Hạc lắc đầu, thở dài nói: "Cậu cho rằng rằng nó chỉ là không hài lòng với công ty sao? Nó không hài lòng với Thiếu Ngôn. Thiếu Ngôn sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra với Lâm Huy. Thằng bé không ra tay với Thiếu Thương, chẳng qua là vì nể mặt của tôi."

Ông chống nạng chậm rãi đi vào trong phòng: "Nếu như Thiếu Thương từ nay về sau không đối đầu với thằng bé, nó có lẽ còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng Thiếu Thương... Haiz, nếu như tôi mà không ra tay tàn nhẫn một chút, sau khi tôi đi, Thiếu Thương rơi vào tay nó, thằng bé này so với tôi còn tàn nhẫn hơn."

Quản gia nói: “Nhưng hiện tại đại thiếu gia đã bị ép đến mức này, hắn có khi nào sẽ báo thù Thất thiếu gia không?”

Trương Minh Hạc nói: "Nếu nó vẫn cố chấp, vậy thì tôi cũng không thể cứu."

Trương Thiếu Thương rời công ty vào ngày hôm đó, thậm chí còn dọn sạch văn phòng ban đầu. Đương nhiên, trong công ty nghị luận rất nhiều, mọi người đều biết Trương Thiếu Thương lần này rời đi là vì tiết lộ bí mật thương mại cho đối thủ cạnh tranh, hắn bị như vậy là xứng đáng. Nhưng đồng thời bọn họ cũng không khỏi thở dài, ông chủ lớn của bọn họ thật sự rất tàn nhẫn, đối với chính anh trai của mình cũng không có chút thương xót nào.

Sau khi Trương Thiếu Thương rời đi, sự phân chia quyền lực trong công ty đã có sự thay đổi, nhưng cho dù họ phân chia như thế nào, quyền lực trong tay Trương Thiếu Ngôn vẫn vững chắc như núi Thái Sơn.

Không lâu sau khi Trương Thiếu Thương rời đi, con trai và con gái của ông cũng tự nguyện rời công ty, Trương Thiếu Ngôn đồng ý tất cả, đồng thời cũng giữ cổ phần công ty cho họ. Đối với những vị trí còn trống, anh kêu Cao Dã tự mình tuyển người, theo thông lệ, những người được thư ký Cao tuyển dụng trong công ty chỉ nghe lời chỉ đạo của một mình Trương Thiếu Ngôn.

Đỗ Hữu Vi không biết gì về chuyện công ty của Trương Thiếu Ngôn, vấn đề lớn nhất mà cô gặp phải trong cuộc sống hiện tại là mẹ của cô đã rời nhà đi được một tuần rồi còn cha cô thì vẫn chưa dỗ được mẹ trở về.

Đỗ Chính Đình ban đầu nghĩ rằng Tưởng Mạn Lâm chỉ là đang giận dữ nhất thời, bà ấy sẽ lại bình thường sau hai hoặc ba ngày. Không ngờ một tuần sau bà vẫn chưa chịu nguôi giận.

Đỗ Chính Đình lúc này cũng rất lo lắng nên đã chạy đến nhà cha vợ để đón bà.

Đáng tiếc là, hai lần qua ông đều không đón được Tưởng Mạn Lâm về nhà, vì vậy Đỗ Hữu Vi đành phải an ủi ông: "Cha đừng nản lòng. Cha thấy đấy, Lưu Bị phải mất ba lần mới mời được Gia Cát Lượng! Cha cũng phải tới đón mẹ ba lần, cha biết chưa?"

Đỗ Chính Đình: "..."

Vào lần thứ ba ông tới đón Tưởng Mạn Lâm, Đỗ Hữu Vi đến thăm phim trường "Kính Hồng Trai".

Khoảng thời gian này cô bận rộn ở trại huấn luyện, đã lâu không đến phim trường chăm sóc diễn viên của mình, cô nghĩ mình đã không thể ưu ái nhiều thì nên tranh thủ thời gian đến thăm phim trường.

Quá trình quay phim của đoàn diễn ra suôn sẻ, các diễn viên phụ đã lần lượt bắt đầu thân thiết với nhau hơn. Cảnh quay của Cố Thì cũng không còn nhiều, ước chừng quay hơn nửa tháng là có thể hoàn thành.

Thời gian càng gần cuối năm, tâm tình Đỗ Hữu Vi càng kích động. Sau khi bộ phim được phát sóng, Truyền thông Ngôn Ngôn của bọn họ sẽ xuất hiện một siêu sao đầu tiên!

"Nào, uống nước đi." Đỗ Hữu Vi chủ động đưa một chai nước cho Cố Thì khi anh đang nghỉ ngơi. Cố Thì nhận nước, xoay người uống một ngụm: "Buổi tối trong núi không an toàn, cô về sớm một chút đi."

Gần đây họ đang quay những cảnh chiến tranh, địa điểm cũng đã được chuyển đến vùng núi. Những ngày qua bọn họ phải tập trung quay tất cả các cảnh trên núi, các diễn viên vẫn đang làm việc rất chăm chỉ.

Mấy con ngựa cũng rất vất vả.

Đỗ Hữu Vi nhìn phía trước nhân viên cho ngựa ăn, có chút tò mò: "Vừa nãy anh cưỡi ngựa nào thế?"

Cố Thì cảnh giác liếc cô một cái: "Cô muốn làm gì?"

"Không có việc gì, tôi chỉ muốn sờ một chút."

"Có cái gì tốt mà sờ, mau trở về đi, trong núi này ban đêm có sói đấy."

"...Cứ dọa tôi đi." Mặc dù cô cảm thấy Cố Thì chỉ đang doạ mình, nhưng ... Đỗ Hữu Vi thực sự sợ hãi. "Vậy tôi đi trước, lần sau gặp lại."

Cố Thì: "Để tôi kêu Tiểu Trần đưa ra ngoài."

"Không không không, vừa rồi tôi tự mình vào, có thể tìm đường ra."

Xe của tài xế dừng lại dưới chân núi, Đỗ Hữu Vi theo trí nhớ của mình đi dọc theo con đường đó.

Con đường xuống núi khó khăn hơn so với lên núi, tốc độ của Đỗ Hữu Vi cũng chậm hơn. Đi được nửa đường, Đỗ Hữu Vi gặp một con rắn trên một con đường hẹp.

"..." Đỗ Hữu Vi cứng đờ dừng lại tại chỗ, sau khi sửng sốt hai giây, cô sợ hãi chạy về phía sau.

Khi bắt đầu chạy, cô còn hơi hoảng, con rắn bị văng ra xa, nhưng Đỗ Hữu Vy lại không thể tìm thấy đường đi.

Tín hiệu trên núi không tốt, Đỗ Hữu Vi cố gắng gọi điện thoại nhiều lần nhưng cũng không thể liên lạc được với ai.

Trong phòng làm việc của Trương Thiếu Ngôn, Cao Dã đang nghiêm mặt báo cáo với Trương Thiếu Ngôn: “Ông chủ, tôi vừa nhận được tin hôm nay Trương Thiếu Thương phái người tới đoàn làm phim Kính Hồng Trai, chắc là vì Đỗ tiểu thư”

Trương Thiếu Ngôn sắc mặt trở nên lạnh lùng, Cao Dã vội vàng nói: "Nhưng Đỗ tiểu thư hình như đã sớm nhận được tin tức nên đã trốn đi rồi, đám người của Trương Thiếu Thương còn chưa tìm ra cô ấy!"

Trương Thiếu Ngôn sắc mặt dịu lại, hỏi: "Đỗ Hữu Vi hiện tại đang ở đâu?"

Cao Dã im lặng một lúc rồi nói: "Cô ấy trốn quá kỹ, người của chúng ta cũng không tìm thấy cô ấy."