- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ
- Chương 35: "Em ngoan một chút, chờ anh về."
Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ
Chương 35: "Em ngoan một chút, chờ anh về."
Hợp đồng không có vấn đề gì, Đỗ Hữu Vi dẫn bọn họ đi xem ký túc xá. Ký túc xá cách công ty một đoạn đường, đi tàu điện ngầm là có thể đến, cũng không mất nhiều thời gian.
Ký túc xá cũng do Trương Thiếu Ngôn kêu Cao Dã tìm.
"Chúng tôi chỉ thuê một phòng, năm người các anh tạm thời ở chung đi." Đỗ Hữu Vi quét thẻ, đưa mấy nam sinh vào phòng: "Có thể sẽ hơi chật nhưng ở đây cũng rất tốt, trang trí cũng mới."
Hàn Dương đi tới, dạo một vòng phòng khách: "Diện tích của phòng này lớn hơn so với ký túc xá của chúng tôi tại Tinh Việt, không có chút nào gọi là hơi chật!"
Trước đó, lúc Hàn Dương còn ở công ty luôn bắt bẻ cô, Đỗ Hữu Vi đã áp chế anh ta bằng Trương Thiếu Ngôn, anh ta nói chuyện đã lọt tai hơn nhiều: "Vậy tốt rồi, có năm phòng ở, các anh tự mình phân đi."
"Đi xem phòng ngủ!" Hàn Dương hét lớn với mọi người, Cố Thì không đi cùng bọn họ mà ở phòng khách nói chuyện với Đỗ Hữu Vi.
"Cảm ơn." Anh đi đến bên cạnh Đỗ Hữu Vi, nói một câu.
Đỗ Hữu Vi hỏi: "Cái gì?"
Cố Thì trầm mặc một chút, nói: "Cảm ơn cô đã đưa bọn Mạnh Hi qua đây, nếu không bọn họ cũng không có nơi để đi."
Mấy người Mạnh Hi đều không phải người ở thành phố A, ở nơi này không quen ai cả, Cố Thì là người duy nhất bọn họ có thể dựa vào tại Tinh Việt.
Đỗ Hữu Vi nói: "Ai, đừng nói khách sáo như thế, nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì mau giành được vai Tống Thu đi."
Cô nói đến đây, như tới nhớ cái gì, lấy từ trong ngăn kéo một bộ sách: "Đây là trọn bộ truyện tranh “Kính Hồng Trai”, anh nhìn trước đi, làm quen nội dung. Mấy ngày nữa chắc có buổi thử vai, có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh."
Cố Thì nhìn chồng sách trên bàn trà, gật đầu: "Ừ, tôi sẽ đọc."
"Anh Cố Thì, phòng ngủ trên lầu lớn lắm luôn!" Sau khi xem hết phòng ở, mấy "bé trai" lại hùng hùng hổ hổ lao xuống, hưng phấn kêu Cố Thì: "Cái phòng lớn nhất để cho anh, anh mau đến xem đi!"
Cố Thì nói: "Tôi tùy tiện ở phòng nào cũng được."
"Như vậy sao được! Chúng em đã nhìn qua, phòng kia tốt lắm, hơn nữa còn có phòng tắm riêng, nhất định phải cho anh!"
Đỗ Hữu Vi cảm thấy mấy "bạn nhỏ" này cũng biết trả ơn. Cô phủi tay, dời lực chú ý đi: "Phòng ngủ các anh từ từ chia, tôi đưa các anh đi ăn. Hôm nay tôi mời khách, về sau cơm sẽ không bao hết nhưng sẽ cung cấp bộ phận thức ăn. Đi thôi."
Nghe được ăn cơm, mấy nam sinh lại ồn ào, Hàn Dương vừa đi theo mọi người ra ngoài, vừa hỏi Đỗ Hữu Vi: "Bà chủ Đỗ, hôm nay Thất gia cũng tới sao?"
Sau khi anh ta hỏi xong, bầu không khí lập tức cứng lại, nếu Thất gia cũng đi, bọn họ nào dám động đũa!
Đỗ Hữu Vi nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy bận như vậy, nào có khả năng ăn cơm chung."
"À." Nghe cô nói vậy, Hàn Dương an tâm.
"Vậy anh ta có rảnh ăn cơm với cô không?" Từ Hàng hỏi.
Hàn Dương nghe xong bắt đầu ồn ào, Đỗ Hữu Vi nhìn anh ta chằm chằm, lớn tiếng nói: "Các anh sao nhiều chuyện hơn nữ sinh thế!"
Cố Thì nhìn bọn họ một chút, nói: "Đi, không nên náo loạn nữa."
"À. . . Được thôi." Cố Thì vừa nói, mấy nam sinh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Ăn cơm trưa xong, Đỗ Hữu Vi tiễn bọn trẻ líu ríu này về, cô cảm thấy mình không mở công ty giải trí mà là nhà trẻ...
Học xong tiết buổi chiều, Đỗ Hữu Vi kéo theo thân thể mệt mỏi về nhà.
Sau khi nằm trong bồn tắm, Đỗ Hữu Vi mới cảm thấy mình sống lại.
Điện thoại bị cô để một bên kêu lên một tiếng, Đỗ Hữu Vi một chút cũng không muốn nhìn, nhưng cô sợ có liên quan đến việc của công ty, đành phải cầm điện thoại lên.
Là nhà sản xuất mà Yến Hân giới thiệu cho cô, rốt cuộc cũng chấp nhận lời kết bạn.
Thôi Tấn: Chào cô, cô là con dâu của Yến Hân sao?
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Tiên nữ Yến Hân giới thiệu cô như vậy sao?!
Đỗ Hữu Vi: Chào ngài, tôi là Đỗ Hữu Vi ^^
Thôi Tấn: Hôm nay bận quá, bây giờ mới thêm bạn, tôi nghe Yến Hân nói cô muốn giới thiệu nam diễn viên đến đoàn phim đúng không?
Đỗ Hữu Vi: Đúng vậy, nếu ngài rảnh, tôi gửi tư liệu của anh ta cho ngài.
Thôi Tấn: Được, tôi sẽ tiến cử cho đoàn phim. Buổi chọn vai là vào thứ ba, các cô chuẩn bị đi.
Đỗ Hữu Vi: Cảm ơn sản xuất Thôi.
Thôi Tấn: Không cần khách sáo như thế, tôi và Yến Hân là bạn cũ, lúc con trai cô ấy vừa ra đời, tôi từng ôm qua.
Đỗ Hữu Vi nháy mắt mấy cái, ôm qua Trương Thiếu Ngôn khi còn nhỏ? Cô có chút hiếu kỳ, Trương Thiếu Ngôn khi còn bé là như thế nào? Có thể là dáng dấp quá đẹp nên bị người ta xem như con gái?
Thôi Tấn: Chuyện kia nói sau đi, tôi còn chút việc, chúng ta đến trường quay trò chuyện tiếp, cô gửi tư liệu vào hòm thư của tôi là được rồi.
Đỗ Hữu Vi: Vâng, cảm ơn ạ ^^
Trò chuyện với Thôi Tấn xong, cô gửi tư liệu của Cố Thì qua, sau đó nói thời gian cho Cố Thì mới để điện thoại xuống tiếp ngâm mình trong bồn tắm.
Ài, thế giới của người trưởng thành thật không dễ dàng.
Mấy ngày tiếp theo, công ty lục đυ.c đưa một chút thiết bị đến, cô kêu mấy nam sinh đến công ty trang trí, Cố Thì vì phải chuẩn bị thử vai nên không cần tham gia lao động.
Trước khi Trương Thiếu Ngôn xuất ngoại, hẹn cô ra ăn cơm. Đỗ Hữu Vi như vừa tham gia huấn luyện quân sự xong, phảng phất bị mài đi một lớp da.
Trương Thiếu Ngôn vừa giúp cô lấy thức ăn, vừa hỏi: "Công ty thế nào?"
Đỗ Hữu Vi lòng chua xót nói: "Trương Thiếu Ngôn, quá khó khăn rồi, còn khó hơn đề toán mà anh cho em làm."
". . ." Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một chút, nhìn cô: "Rất mệt mỏi?"
"Đúng thế, hiện tại công ty quá ít người, chuyện gì cũng do em làm, mà mấy nam sinh còn đặc biệt ồn ào! May mà danh tiếng của anh có thể trấn áp bọn họ!"
Trương Thiếu Ngôn nghĩ một hồi, hỏi cô: "Công ty còn chưa tuyển người sao?"
"Không có, em có đăng thông báo tuyển dụng trên mạng nhưng người ném CV vào không nhiều, có khả năng là vì công ty mới thành lập đi. Em cũng phỏng vấn mấy người nhưng không hài lòng."
Trương Thiếu Ngôn múc cho cô chén canh: "Ăn đi."
"Ừm!" Đỗ Hữu Vi cầm thìa, nhấp một hớp canh. A, thật ngon, quả nhiên vẫn là Trương Thiếu Ngôn yêu thương cô.
"Việc nhận người giao cho nhân sự làm đi, em cũng không phải người chuyên nghiệp, em còn đang đi học, đừng để bản thân quá mệt mỏi."
Đỗ Hữu Vi đau lòng nói: "Nhưng ngay cả nhân sự em cũng không có!"
Trương Thiếu Ngôn cúi đầu cười một tiếng, nói với cô: "Để anh giới thiệu cho em một người, việc nhận người liền giao cho anh ta."
"A a a thật sao! Vậy tốt quá rồi!" Đỗ Hữu Vi hận không thể ôm anh một chút.
Trương Thiếu Ngôn sờ đầu cô, cười ôn nhu: "Ăn cơm."
"A được!" Đỗ Hữu Vi thật sự đói bụng, cô ăn vài miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiếu Ngôn, "Ngày mai anh phải xuất ngoại sao?"
"Ừ."
"Vậy em đưa anh đi."
"Không cần." Trương Thiếu Ngôn nói: "Sáng sớm ngày mai anh bay rồi, em cũng đừng ra, ngủ thêm một lát đi."
"À. . . Vậy được rồi."
Nghĩ đến việc Trương Thiếu Ngôn phải đi, Đỗ Hữu Vi liền có chút không nỡ, Trương Thiếu Ngôn nhìn cô một hồi, nói: "Cao Dã sẽ đi với anh, trong khoảng thời gian anh không ở đây, em có chuyện gì trực tiếp gọi cho thư ký Hồ, cô ấy sẽ giúp em."
"Vâng." Đỗ Hữu Vi gật đầu: "Anh ở nước ngoài nhớ chăm sóc bản thân."
"Ừ." Trương Thiếu Ngôn vẫn nhịn không được, kéo cô qua hôn một cái: "Em ngoan một chút, chờ anh về."
". . . Ừm." Đỗ Hữu Vi nhìn gương mặt gần trong gang tấc, lỗ tai hơi ửng đỏ.
Ngày Trương Thiếu Ngôn đi, đúng lúc là sinh nhật Vệ Duệ. Đỗ Hữu Vi gặp nhân sự mà Trương Thiếu Ngôn giúp cô tìm, sau đó ra ngoài ăn cơm với Vệ Duệ.
Buổi tối Vệ gia đặc biệt chuẩn bị sinh nhật cho Vệ Duệ, nhưng ngày hôm sau là ngày Cố Thì đi thử vai, Đỗ Hữu Vi phải đi cùng anh ta nên không dám chơi quá muộn, đành phải hẹn Vệ Duệ vào buổi trưa.
"Cậu ở cùng một chỗ với Thất gia liền trở thành một người bận rộn." Sau khi Vệ Duệ đến liền bắt đầu quở trách Đỗ Hữu Vi, "Trước kia mỗi ngày cậu đều sống phóng túng, bây giờ ngay cả sinh nhật tớ cũng không rảnh."
"Được rồi được rồi, không tức giận, bữa này tớ mời!" Đỗ Hữu Vi an ủi Vệ Duệ: "Tớ còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, cậu nhất định thích!"
Cô lấy dây chuyền lúc trước chọn cho Vệ Duệ ra, đưa tới trước mặt cô ấy. Vệ Duệ mở ra nhìn, miễn cưỡng tha thứ: "Quà tặng này rất hợp ý tớ, trước hết tha thứ cho cậu."
"Được được, ăn đi!" Đỗ Hữu Vi không ngừng gắp thức ăn cho Vệ Duệ.
Vệ Duệ tranh thủ thời gian hô ngừng: Cậu muốn mấy tháng cố gắng này của tớ đều nước chảy về biển đông sao?"
"Ai nha, hôm nay là sinh nhật cậu, ăn một bữa thì có sao!"
Vệ Duệ nhìn cô một cái, bắt đầu lột một con tôm: "Đúng rồi, công ty giải trí của cậu thế nào?"
"Đừng nói nữa, mệt chết, nhưng cũng bắt đầu vào quỹ đạo rồi, chờ tớ nâng Cố Thì lên, anh ta nhất định sẽ nổi tiếng."
Vệ Duệ cười một tiếng, bỏ con tôm vừa lột vào miệng, cầm khăn lau tay, sau đó lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra, đưa cho Đỗ Hữu Vi: "Cái này cho cậu."
Đỗ Hữu Vi sửng sốt một chút, hỏi: "Đây là gì?"
Vệ Duệ nói: "Coi như tớ góp cổ phần cho công ty các cậu, cậu cũng đừng ngại ít."
"Không có! Duệ à, cậu quả nhiên là bạn tốt nhất đời tớ!" Đỗ Hữu Vi cảm động hết sức, mặc dù trước đó cô kéo cô ấy nhập bọn, cô ấy cự tuyệt, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng một mình cô chịu khổ.
"Cậu đừng kích động, tớ nhìn mặt mũi thất gia mới mua cổ phần." Vệ Duệ bĩu môi: "Đầu tư theo anh ta nhất định không sai."
"Ai, tớ biết rồi, cậu chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ."
". . ." Vệ Duệ liếc cô một cái: "Cầm tiền liền mời mấy người kia đi ăn, tớ xem cậu giày vò bản thân thành dạng gì."
"Tớ biết rồi, hôm nay nhân sự vừa tới, rất nhanh tớ liền có nhiều nhân viên!"
Hai người ăn cơm xong, Đỗ Hữu Vi liền đến trường học, Vệ Duệ trở về nhà, bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật buổi tối. Nữ hầu trong nhà thấy Vệ Duệ về liền nói: "Tiểu thư, ngài có một bao đồ, tôi đã đặt trong phòng ngài."
"Ừ." Vệ Duệ hơi nghi hoặc một chút, gần đây cô không có mua cái gì, là ai gửi?
Về đến phòng, trên bàn quả thật có thêm một cái bao, là nhãn hiệu cao cấp, gói mười phần tinh mỹ.
Dây chuyền Đỗ Hữu Vi đưa cho cô cũng là nhãn hiệu này, Vệ Duệ mở ra nhìn một chút, bên trong là một đôi bông tai, rất xinh đẹp. Trong hộp còn đặt một cái thẻ, trên thẻ viết bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".
Vệ Duệ cẩn thận nhớ lại, người cô quen chắc không dùng loại phương thức tặng quà này, mà chữ bút máy kia cũng rất lạ mắt.
Cô chụp bông tai và tấm thẻ lại, gửi cho Đỗ Hữu Vi.
Vệ Duệ: Đây có phải là cậu giở trò?
Hữu Vi Vi: ?
Hữu Vi Vi: Tớ giống Lôi Phong làm việc tốt sao?
Vệ Duệ: . . . Là ai?
Hữu Vi Vi: Ai biết đâu, cậu không biết thì sao tớ biết được?
Vệ Duệ: ". . ."
Trong nội tâm Vệ Duệ hiện lên một cái tên nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ.
Vệ Duệ: Cậu nhìn bông tai này đi, là cùng một nhãn hiệu với dây chuyền cậu tặng tớ. Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hữu Vi Vi: Ách. . . Thì có chút.
Hữu Vi Vi: Tớ cảm thấy chữ này hơi quen? Giống như là...
Hữu Vi Vi: Chữ của trợ lí Cao!
Cả kì nghỉ hè Đỗ Hữu Vi đều ngâm mình ở công ty Trương Thiếu Ngôn, coi như không cố ý cũng nhìn thấy nhiều tài liệu. Trong đó có không ít chữ của Cao Dã.
Vệ Duệ: . . .
Hữu Vi Vi: Tớ nhớ ra rồi, ngày tớ mua dây chuyền cho cậu, anh ta cũng ở đấy, Cao Dã biết dây chuyền ra sao, cũng biết hôm nay là sinh nhật cậu.
Vệ Duệ: ...Cậu đừng đoán mò, anh ta tặng quà cho tớ làm gì?
Hữu Vi Vi: Không phải cậu là bạn gái của anh ta sao? Tặng quà sinh nhật cho bạn gái mình thì kỳ quái à? [cười xấu xa]
Vệ Duệ: . . .
Vệ Duệ: Hỏi một chút là biết liền.
Hữu Vi Vi: Hôm nay anh ta và Trương Thiếu Ngôn xuất ngoại rồi, bây giờ chắc còn trên máy bay.
Vệ Duệ: Anh ta xuất ngoại?
Hữu Vi Vi: Ừ, tuần sau mới về, cậu không nên nghĩ quá nhiều.
Vệ Duệ: [mỉm cười]
Trong văn phòng của Phương Trác, thư ký đang báo cáo về Cố Thì: "Cậu ta mang theo bốn người Mạnh Hi ký hợp đồng với một công ty tên là truyền thông Ngôn Ngôn."
"Phốc, truyền thông Ngôn Ngôn?" Phương Trác cười ra tiếng: "Đây là cái công ty gà rừng gì vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?"
Thư ký nói: "Đây là một công ty vừa thành lập, chủ của công ty là Đỗ Hữu Vi."
Thư ký nói xong, đưa tài liệu của Đỗ Hữu Vi cho anh ta: "Đỗ Hữu Vi là tiểu thư của Đỗ gia, còn đang học năm bốn đại học."
"Phú nhị đại?"
"Đúng vậy, Đỗ thị ở thành phố A kinh doanh cũng không tệ lắm. Lúc Đỗ tiểu thư này đang đi học, Cố Thì chụp cho tạp chí tại đó, hai người họ hẳn là quen biết trong trường học."
Phương Trác nghe thư ký nói xong, con ngươi giật giật, sau đó cười khoa trương hơn: "A, tôi hiểu rồi, bạch phú mỹ này coi trọng Cố Thì, sau đó vì cậu ta mà mở công ty? Ha ha ha ha ha ha ha."
Phương Trác vẫn cười lớn, lấy mắt kính xuống: "Bây giờ Cố Thì bám được phú bà rồi? Những phú nhị đại này chỉ coi trọng khuôn mặt kia thôi, chờ đến ngày chơi chán rồi nhất định đá văng ra? Ha ha ha thật sự chết cười, mong ngày đó tới sớm."
Thư ký tiếp tục báo cáo: "Tôi còn tìm được ngày mai Cố Thì muốn đi thử nam hai của bộ phim “Kính Hồng Trai”."
"À!" Phương Trác giương đuôi lông mày, cười đến không có ý tốt: "Cố Thì muốn diễn nam hai? Vậy tôi liền không cho cậu ta diễn. Ngày mai kêu Hoắc Niên đi thử vai."
"Chuyện này..." Thư ký có chút khó khăn, Hoắc Niên là một trong những nghệ sĩ đang hot của công ty họ, mặc dù “Kính Hồng Trai” được coi là một bộ phim hot nhưng để Hoắc Niên diễn vai nam hai này, fan hâm mộ nhất định sẽ náo loạn: "Hoắc Niên sẽ đồng ý sao?"
"Vì sao không đồng ý? Nhân vật này tôi có đọc qua, được thiết lập rất tốt, nếu diễn tốt sẽ nổi. Kêu anh ta đi, không phải chính anh ta nói gần đây muốn nhận phim truyền hình sao?"
"Vâng."
Thư ký ra ngoài làm việc, Phương Trác lần nữa đeo kính lên, nhếch miệng. Cố Thì à, tôi muốn cậu vĩnh viễn không có nơi sống ở giới giải trí.
Sau khi Cố Thì ký hợp đồng với Đỗ Hữu Vi, mỗi ngày đều nghiên cứu vai diễn. Bây giờ nhân vật thâm tình rất nổi tiếng, Tống Thu chính là người thâm tình nhất trong bộ phim, đến cuối cũng giao mạng sống cho nữ chính. Nếu diễn tốt vai này, nói không chừng sẽ nổi tiếng.
Xem ra bà chủ Đỗ vẫn biết chọn vai diễn.
Anh biết những gì Đỗ Hữu Vi sở hữu đều dùng trên người mình, tất nhiên sẽ có áp lực, nhưng những điều này cũng là động lực. Vai diễn Tống Thu này, Cố Thì nhất định phải lấy được.
Buổi sáng, Đỗ Hữu Vi bảo tài xế tới đón Cố Thì,đến trường quay cùng anh. Đỗ Hữu Vi liền giống gia trưởng đưa con trai đi thi, nói liên miên rất nhiều, nhìn qua còn khẩn trương hơn Cố Thì.
Cố Thì nghe cô lải nhải, liền nở nụ cười, Đỗ Hữu Vi dừng lại, hỏi: "Anh cười cái gì?"
Cố Thì nhìn cô: "Cô là bà chủ của tôi, không phải mẹ tôi."
". . ." Không phải là vì lần đầu tiên đến trường quay sao, có chút khẩn trương chứ!
Về sau cô không nói chuyện với Cố Thì nữa!
Sau khi đến trường quay, Đỗ Hữu Vi có chút phấn khởi. “Kính Hồng Trai” là bộ phim lấy bối cảnh dân quốc nên trường quay cũng là thời kỳ dân quốc. Cô nhìn trái một chút nhìn phải một cái. Thấy diễn viên mặc quân phục, còn kích động kéo Cố Thì: "Về sau anh cũng phải mặc loại quần áo này!”
Tống Thu là thiếu soái, nhất định sẽ mặc quân phục. Đỗ Hữu Vi tưởng tượng bộ dạng của Cố Thì, vẻ tươi cười dần trở nên biếи ŧɦái: "Anh mặc quân phục nhất định rất đẹp."
Cố Thì: ". . ."
Anh nhìn Đỗ Hữu Vi, cười như không cười hỏi: "Cô là quân phục khống?"
"Thử hỏi thiếu nữ nào không phải?" Đỗ Hữu Vi khí phách nói, nếu Trương Thiếu Ngôn cũng mặc quân phục, vậy thì càng tốt hơn.
"Hai người tới thử vai sao? Nơi thử vai ở bên kia, không nên đi lung tung ở đây." Một nhân viên công tác chạy tới, ngăn Đỗ Hữu Vi và Cố Thì lại. Đỗ Hữu Vi và Cố Thì không tiếp tục đi lung tung, dựa theo nơi nhân viên công tác chỉ, đến nơi thử vai.
Bên ngoài phòng đã tụ tập không ít người, đều là những nam sinh nhìn không tệ, Đỗ Hữu Vi nghĩ những người này đều tới thử vai.
Cô âm thầm đánh giá từng người một lần, xác định Cố Thì là người đẹp trai nhất: "Tôi cảm thấy đối thủ cạnh tranh không đẹp bằng anh, lát nữa cố lên."
"Ừ."
Đỗ Hữu Vi muốn tìm sản xuất Thôi, trước tiên nói vài câu với cô ấy, nhưng nhìn một hồi cũng không nhìn thấy, đoán chừng là ở bên trong.
Cô do dự nên hay không nên nhắn tin hỏi một chút, đã nhìn thấy một nam sinh đang đi tới. Nam sinh này không giống với những người khác tới thử vai diễn bởi vì bên cạnh anh ta có rất nhiều nhân viên công tác...
Nếu vậy thì là minh tinh đang hot.
"Người kia là ai? Nhìn lai lịch cũng không nhỏ." Mà dáng dấp cũng rất xuất chúng.
Cố Thì hơi nhíu mày, nói với Đỗ Hữu Vi: "Là Hoắc Niên, là một trong những nam nghệ sĩ đang hot ở Tinh Việt."
"Tinh Việt?" Đỗ Hữu Vi cũng nhíu mày, cảm thấy việc này không đơn giản: "Nghe lời anh nói thì Hoắc Niên này sẽ không tới thử vai nam hai?"
Mặc dù cô không chào đón Tinh Việt, nhưng những thần tượng đang hot vẫn có độ nổi tiếng nhất định.
Nhìn những fan hâm mộ không ưa Tinh Việt liền biết.
Cố Thì bật cười một tiếng: "Đoán chừng là Phương Trác biết tôi muốn tới thử vai, cố ý phái anh ta tới."
"A?" Đỗ Hữu Vi thật sự không nghĩ tới, Phương Trác còn có loại thao tác này: "Anh ta vì muốn trả thù anh, liền mặc kệ nghệ sĩ đang phát triển sao?"
Hoắc Niên rõ ràng có thể nhận một vai tốt hơn, chí ít cũng phải là nam chính.
Cố Thì nói: "Nội bộ của Tinh Việt rất rắc rối, trên cơ bản đều do Phương Trác quyết định. Cái loại cặn bã kia, có gì không làm được?"
Đỗ Hữu Vi bắt đầu lo lắng, đời trước Tinh Việt phái người tới thử vai là Cố Thì, Cố Thì rất thuận lợi lấy được vai Tống Thu. Đời này Cố Thì đi, Tinh Việt vì muốn trả thù anh, liền phái một người lợi hại tới cạnh tranh, có tạo thành ảnh hưởng đối với tương lai của Cố Thì không?
Cô cẩn thận phân tích, luận tướng mạo hay khí chất, Cố Thì đều không thua Hoắc Niên, kỹ năng diễn xuất thì ai cô cũng chưa thấy, coi như hai người họ hòa, nhưng nói đến độ nổi tiếng, Hoắc Niên bỏ xa Cố Thì mười con phố.
Dạng thần tượng đang hot này, chạy tới đoàn làm phim nhận nam hai, đoàn làm phim chắc sẽ có dự định đồng ý.
"Cố Thì, anh thành thật nói cho tôi, đối đầu với Hoắc Niên anh nắm chắc được mấy phần?"
Cố Thì trầm mặc một hồi, nói: "Cái này phải nhìn tiêu chuẩn chọn người, nếu chỉ nhìn lưu lượng mà nói vậy nhất định là Hoắc Niên."
"Vậy nói về kỹ năng diễn xuất, anh có thể thắng nổi không?"
Cố Thì nhìn cô một cái: "Cô đã xem qua phim của Hoắc Niên chưa?"
"Chưa..."
"Vậy vận khí của cô rất tốt."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
"Điều kiện của Hoắc Niên rất tốt, khí chất cũng không tệ, diễn đơn giản hay vai cao lãnh rất tốt, nhưng chỉ cần động tác hay lời thoại nhiều, anh ta liền đơ."
Lần này Đỗ Hữu Vi yên tâm: "Tôi xem “Kính Hồng Trai”, nhân vật Tống Thu này là du côn, anh ta không hợp!"
Hoắc Niên bị hai người xem như chủ đề trò chuyện, lúc này nhìn lại. Anh ta và Cố Thì đã từng chung công ty, mặc dù Cố Thì không nổi tiếng nhưng anh ta vẫn biết người này.
Việc của video, nghe nói là Cố Thì dùng quan hệ để có được, anh ta được phái tới thử vai Tống Thu, cũng là nhờ phúc của Cố Thì.
Lúc anh ta nhìn hai người, Đỗ Hữu Vi và Cố Thì đều không nói tiếp. Nhân viên công tác bắt đầu gọi vào thử vai, thứ tự thử vai dựa theo trình tự bọn họ giao tư liệu.
Đỗ Hữu Vi không chú ý Hoắc Niên nữa, chỉ hi vọng Cố Thì có thể phát huy bình thường.
Phụ trách coi thử vai là đạo diễn và nhà sản xuất, sau khi đạo diễn coi mấy diễn viên thử vai cũng không quá hài lòng. Đạo diễn vừa cầm cốc trà, vừa lật tư liệu về diễn viên kế tiếp.
"Cố Thì, truyền thông Ngôn Ngôn." Sau khi đọc mấy chữ này, đạo diễn "Phốc" một tiếng, bật cười: "Truyền thông Ngôn Ngôn? Ha ha ha, cái quái gì vậy?"
Sản xuất Thôi ngồi sát vách nói: "Tên của Trương Thiếu Ngôn."
"Khụ khụ!" Đạo diễn bị sặc một cái, thiếu chút nữa ngất đi, "Vậy cái kia... Chúng ta long trọng mời vị diễn viên kế tiếp!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ
- Chương 35: "Em ngoan một chút, chờ anh về."