Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 27: Áp bàn??

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơ thể Trương Thiếu Ngôn hơi run nhẹ, Đỗ Hữu Vi nắm chặt hai tay, ôm anh càng chặt: "Được rồi, không sao, đã qua rồi."

Bác sĩ Mạnh đã canh thời gian, lúc này bưng một ly nước trở về: "Tôi giúp cậu rót nước. . . Ách, có phải tôi quấy rầy hai người rồi?"

Trương Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn anh ta một cái, trầm mặc không nói, Đỗ Hữu Vi đứng lên, nhận lấy ly nước: "Cảm ơn bác sĩ Mạnh."

Cốc nước rất ấm, mơ hồ còn có thể thấy được khói bốc lên, Đỗ Hữu Vi đưa ly nước cho Trương Thiếu Ngôn, hỏi anh: "Muốn uống nước không?"

"Có, cảm ơn em." Trương Thiếu Ngôn nhận cốc nước uống một ngụm, cảm xúc cũng bình tĩnh lại.

Bác sĩ Mạnh ngồi ở vị trí của mình, nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Tôi và cậu đã nói qua nhiều lần rồi, Lâm Huy chết, ai cũng không nghĩ tới. Chuyện này không phải lỗi của cậu, cậu cũng không cần tra tấn bản thân."

Đỗ Hữu Vi nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn ngồi trên ghế, mấy năm nay, anh bị cái chết của Lâm Huy giam giữ lại, anh nghĩ bệnh đau đầu của mình là sự trừng phạt sao?

Trương Thiếu Ngôn không đáp lại bác sĩ Mạnh mà chỉ đứng lên nói với Đỗ Hữu Vi: "Đi thôi."

Đỗ Hữu Vi ngẩn người: "Xong rồi sao?"

"Ừ."

Anh nắm tay Đỗ Hữu Vi ra ngoài, Bác sĩ Mạnh xoay ghế nhìn hướng hai người rời đi, nói với bóng lưng của Trương Thiếu Ngôn: "Nếu bản thân cậu không muốn, ai cũng không thể trị hết cho cậu đâu."

Đỗ Hữu Vi quay đầu nhìn anh ta một cái sau đó bị Trương Thiếu Ngôn kéo ra khỏi phòng khám.

Cao Dã còn chờ ở bên ngoài, thấy hai người đi ra, liền lo âu hỏi: "Ông chủ, thế nào rồi?"

"Vẫn như vậy." Trương Thiếu Ngôn cũng không nhiều lời, anh nhìn Cao Dã một chút, nói với anh ta: "Về sau đừng tự mình chủ trương."

Cao Dã cúi đầu, lên tiếng: "Vâng ông chủ."

Rời khỏi phòng khám của bác sĩ Mạnh, Đỗ Hữu Vi nhịn không được vì Cao Dã nói một câu: "Anh cũng đừng trách trợ lí Cao, anh ấy thật sự rất lo lắng cho anh."

"Anh biết."

". . ." Nếu anh biết sao còn nói vậy với người ta! Trợ lí của Trương Thiếu Ngôn đúng là không phải người nào cũng có thể làm.

Về sau, cô mới biết tiền lương của trợ lí Trương Thiếu Ngôn mỗi tháng là bao nhiêu... Cũng khó trách trợ lí Cao có thể chịu khổ!

Giày vò hết buổi trưa, thấy đã đến giờ ăn cơm tối, Trương Thiếu Ngôn không đưa Đỗ Hữu Vi về công ty học bổ túc, nhưng thiếu một giờ, anh đều ghi nhớ: "Tuần sau, em có thể tới công ty mỗi ngày."

". . ." Khóe miệng Đỗ Hữu Vi cứng đờ, mặc dù cô học toán không tốt, nhưng chỗ nào thêm phép trừ cô vẫn tính được. Bây giờ cô nghĩ kỹ một chút, anh có phải là gài cô không??

"Sao vậy? Có ý kiến?" Trương Thiếu Ngôn chỉnh cà vạt của mình, nghiêng đầu hỏi cô.

Đỗ Hữu Vi cười một cách ấm áp: "Không có."

Trương Thiếu Ngôn cũng không tự giác cười, đang định nói thì điện thoại liền vang lên: "Anh nhận điện thoại."

"Ừ, anh cứ tự nhiên."

Là cha của Lâm Thiến gọi tới, Trương Thiếu Ngôn nhìn chằm chằm tên người gọi một hồi, mới nhận điện thoại: "Chú Lâm, có chuyện gì sao?"

Cha của Lâm Thiến ở bên kia nói: "Ngại quá, đột nhiên gọi điện cho con, chú không quấy rầy công việc của con chứ?"

"Không có việc gì, chú cứ nói."

Cha Lâm Thiến dừng một giây, mới nói: "Đêm qua thư ký Hồ chở Thiến Thiến về, mẹ con bé lo lắng con bé có phải lại gây phiền toái gì cho con không. Chú có hỏi nhưng con bé cũng không chịu nói, không biết phải làm sao, đành gọi điện cho con. Nếu Thiến Thiến lại gây thêm phiền toái gì, chú thay mặt con bé xin lỗi con."

"Chú Lâm, chú đừng nói như vậy, là con không chiếu cố tốt em ấy."

Cha Lâm Thiến thở dài, nói với anh: "Con còn chiếu cố gì nữa, con đã làm nhiều điều rồi."

Trương Thiếu Ngôn khẽ mím môi, không lên tiếng, cha Lâm Thiến cũng trầm mặc, mới tiếp tục nói: "Lâm Huy đã đi bốn năm rồi, chú biết bốn năm này con cũng không dễ chịu. Thằng bé chết, chúng ta không giận con, là số mệnh đứa bé này không tốt. . ."

Cha Lâm Thiến nói đến đây, giọng nói liền có chút nghẹn ngào, lúc Lâm Huy vừa mới chết, bọn họ có giận Trương Thiếu Ngôn không? Giận chứ. Nhưng giận cậu ta thì có ích gì? Mấy năm nay, cậu ta chiếu cố Lâm gia từng li từng tí, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, nhưng bọn họ biết, trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu.

"Việc của Thiến Thiến về sau con không cần quan tâm nữa, chú và mẹ con bé sẽ chiếu cố con bé, con. . . cũng sống thật tốt."

Trương Thiếu Ngôn khóe miệng giật giật, cuối cùng nói một chữ "Vâng".

"Vậy chú không quấy rầy con nữa, tạm biệt." Cha Lâm Thiến nói xong liền cúp điện thoại, một lát sau Trương Thiếu Ngôn cất điện thoại.

Đỗ Hữu Vi thấy sắc mặt anh lại không tốt, có chút bận tâm hỏi: "Sao vậy? Có phải lại nhức đầu?"

"Không có." Anh nhìn Đỗ Hữu Vi, đổi đề tài: "Buổi tối em muốn về nhà ăn cơm hay theo anh ăn ở bên ngoài?"

Đỗ Hữu Vi nghĩ một chút: "Em về nhà ăn, anh cũng về nhà nghỉ ngơi đi. Trợ lí Cao, anh nhớ đưa tôi về xong liền trực tiếp đưa anh ấy về nhà nha."

Trương Thiếu Ngôn nhướng mày, cười như không cười nhìn cô: "Bây giờ còn dám phân công người của anh? Vậy có phải tiền lương của trợ lí Cao cũng do em phát?"

"Ách, phân công cái gì, em là thương lượng!" Đỗ Hữu Vi tránh ánh mắt của anh, mặt có chút nóng: "Em thấy sắc mặt anh không hề tốt lắm, hay là ngủ trong xe một lúc đi."

"Được." Trương Thiếu Ngôn cười, khó có được nghe lời.

Đỗ Hữu Vi thấy anh thật sự tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, liền không tiếp tục ồn ào. Trương Thiếu Ngôn thật sự mệt mỏi, hô hấp chậm rãi trở nên nhu hòa, như ngủ thϊếp đi.

Đỗ Hữu Vi nghiêng đầu đánh giá anh, có lẽ vì đang ngủ, ngũ quan của anh nhu hòa hơn rất nhiều, cả người nhìn cũng không mang theo tính công kích mạnh giống lúc tỉnh dậy. Ngực anh nâng lên hạ xuống theo hô hấp, lông mi cũng nhẹ nhàng run, có chút. . . mê người.

Không không không, mặc dù anh ngủ thϊếp đi, nhưng trợ lí Cao còn tỉnh. Nếu cô thừa dịp anh ngủ đυ.ng vào người anh, chờ anh tỉnh lại nhất định sẽ trả thù!

Đỗ Hữu Vi cứ như vậy nhìn Trương Thiếu Ngôn, không khỏi cười một cái. Cô lấy điện thoại của mình ra, lén lút chụp một tấm Trương Thiếu Ngôn đang ngủ.

Sau khi chụp xong, cô thưởng thức một phen, sau đó đem tấm hình mỹ nam ngủ say này đổi thành màn hình chờ.

Động tác nhỏ này của Đỗ Hữu Vi bị Cao Dã ngồi hàng trước nhìn thấy hết, Cao Dã ở trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Anh ta còn tưởng cô sẽ lớn mật hôn ông chủ.

Cao Dã mơ hồ cảm thấy, nói không chừng ông chủ cũng muốn như thế này. Dù sao ông chủ cũng phòng bị ở trước mặt người khác khi ngủ.

Xe đến trước cửa nhà Đỗ Hữu Vi liền ngừng lại. Xe dừng lại, Trương Thiếu Ngôn cũng mở mắt.

"Đến rồi?" Anh hỏi.

"Ừ." Đỗ Hữu Vi bỏ điện thoại của mình vào túi xách, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, nhìn anh cười cười: "Vậy em về nhà trước, sau khi về nhà anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt. . ."

Đỗ Hữu Vi nói đến đây, do dự một chút, mới tiếp tục nói: "Bác sĩ Mạnh nói không sai, Lâm Huy chết không phải lỗi của anh, anh không nên quá tự trách."

Trương Thiếu Ngôn ngồi ở trong xe nhìn cô, sóng mắt xinh đẹp di chuyển.

"Em đi đây, anh nhớ phải về nhà nha!"

Trương Thiếu Ngôn thu lại cảm xúc ở đáy mắt, nhìn cô cong môi: "Bây giờ em còn dám ra lệnh cho anh."

". . . Ách, hẹn gặp lại!" Đỗ Hữu Vi ném ba chữ này, xuống xe. Trương Thiếu Ngôn nhìn chăm chú bóng lưng cô, như có chút xuất thần, Cao Dã quay đầu lại, xin chỉ thị của anh: "Ông chủ, kế tiếp là về công ty sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Không được, nghe em ấy, về nhà đi."

"Vâng"

Chiếc Bentley dừng trước cửa nhà của Đỗ Hữu Vi lần nữa chạy đi.

Một tuần sau đó, mỗi ngày Đỗ Hữu Vi thật sự bị Trương Thiếu Ngôn gọi đi học bổ túc, ngay cả lễ thất tịch cũng không ngoại lệ.

Nhưng lấy lập trường của Trương Thiếu Ngôn mà nói, không chừng anh còn không biết cái gì gọi là lễ thất tịch?

. . . Đỗ Hữu Vi cảm thấy rất có khả năng.

Buổi chiều Trương Thiếu Ngôn tự mình đến đón cô, Đỗ Hữu Vi đeo sách ngồi lên xe, cười chào anh: "Buổi chiều tốt lành."

Trương Thiếu Ngôn "Ừ" một tiếng, kêu Cao Dã lái xe ra ngoài. Trên đường, anh lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho Đỗ Hữu Vi: "Tặng cho em."

Đỗ Hữu Vi sửng sốt một chút, mới nhận món quà này: "Cảm ơn."

Trước đó Trương Thiếu Ngôn tặng cô hai chiếc vòng tay, lần này Đỗ Hữu Vi cũng tưởng là vòng tay, mở ra mới phát hiện anh đổi trò mới: "Dây chuyền?"

"Ừ"

Trương Thiếu Ngôn chỉ hơi gật đầu, Đỗ Hữu Vi cười đeo dây chuyền lên cổ, hỏi anh: "Đẹp không?"

"Ừ"

Sau khi Trương Thiếu Ngôn "Ừ" xong vẫn luôn nhìn cô, Đỗ Hữu Vi chần chừ nói với anh: "Em rất thích, cảm ơn anh!"

"Ừ."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Không phải, vì sao anh vẫn nhìn chằm chằm mình? ?

Đỗ Hữu Vi không tự nhiên nhìn anh, Trương Thiếu Ngôn đợi một hồi, rốt cuộc nhíu mày lại, hỏi cô: "Em không có gì muốn đưa cho anh sao?"

". . ." Đỗ Hữu Vi hỏi: "Cái gì?"

Lông mày Trương Thiếu Ngôn nhăn lại, quay đầu đi chỗ khác: "Tự nghĩ."

Đỗ Hữu Vi ngồi bên cạnh đánh giá anh, thấy anh không cao hứng, liền kêu một tiếng: "Trương Thiếu Ngôn?"

Trương Thiếu Ngôn không để ý tới cô, Đỗ Hữu Vi chọc cánh tay anh một chút, lại hỏi: "Hôm nay là ngày gì?"

"Tự nghĩ."

Đỗ Hữu Vi bị bộ dáng của anh chọc cho bật cười: "Thì ra anh cũng biết là thất tịch?"

Trương Thiếu Ngôn cuối cùng cũng quay đầu lại, mang theo kinh ngạc và đùa cợt nhìn cô: "Cho nên trong mắt em, anh ngay cả lễ thất tịch cũng không biết?"

"Dù sao trước kia anh cũng không biết 520 nha."

"Hai cái này không giống nhau."

"Được rồi được rồi, không được không vui." Đỗ Hữu Vi từ trong túi xách của mình cũng lấy ra một chiếc hộp: "Tặng cho anh."

Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, không mở hộp ra liền đoán được bên trong là gì: "Cà vạt?"

"Đúng!" Cà vạt này là Đỗ Hữu Vi đặc biệt vì âu phục mới của anh mà chọn, vào trước ngày sinh nhật của anh, Đỗ Hữu Vi đặt cho Trương Thiếu Ngôn một bộ âu phục màu trắng. Cô tìm một người thợ nổi tiếng, đơn đặt hàng được xếp tới tận nửa năm sau, Đỗ Hữu Vi phải trả thêm rất nhiều tiền, nhưng cũng phải chờ một tháng.

Cô vốn muốn thêm chút tiền, kết quả tính tình của người thợ này cũng rất lớn, nói nếu cô lại thêm tiền liền không làm nữa. Đỗ Hữu Vi đành phải ngoan ngoãn yên tĩnh mà chờ.

Trương Thiếu Ngôn nhận cà vạt cô tặng, giọng mang theo nghiền ngẫm hỏi: "Đưa cà vạt cho anh là muốn thắt trên cổ anh sau đó lại cưỡng hôn lần nữa?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Anh nói như vậy sau này cô nhìn thẳng cà vạt thế nào???

"Hay là em có cách chơi mới?"

". . ." Đỗ Hữu Vi không thể tin nhìn anh: "Không nghĩ tới nhân cách thứ hai của anh hiểu nhiều thật. Nhưng em đưa cà vạt cho anh chỉ là để anh mang bình thường."

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Đỗ Hữu Vi nhìn anh cười, tâm trạng cũng muốn bay lên.

Nhưng cái loại cảm xúc bay bổng này không kéo dài bao lâu, từ lúc cô bắt đầu làm đề toán, bao phấn khích vui vẻ vừa nãy cũng biến mất không còn chút nào.

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy đề bài mà Trương Thiếu Ngôn cho cô càng ngày càng khó!

Chăm chỉ làm bài đến trưa, Trương Thiếu Ngôn rốt cuộc cũng nhân từ, cho cô kết thúc giờ học sớm hơn một chút: "Bài này lần sau làm tiếp, bây giờ chúng ta đến Thiên Hạ Cư ăn cơm trước."

"Vâng ạ!" Đỗ Hữu Vi đã sớm đói bụng, ước gì đi ăn cơm sớm một chút. Cô vừa tràn đầy phấn khởi dọn đồ, Cao Dã liền gõ cửa một cái, sắc mặt có chút khó coi nói với Trương Thiếu Ngôn: "Ông chủ, vừa rồi Hall gọi điện thoại đến, nói công ty ở nước ngoài có việc, anh ta và James đổi chuyến bay thành sáng sớm ngày mai, bọn họ muốn cùng ngài liên hoan cho tới tối hôm nay."

Trương Thiếu Ngôn nhíu mày lại, giống như đang tự nghiền ngẫm. Đỗ Hữu Vi đeo túi sách đứng tại chỗ, nhìn anh một chút nói: "Nếu không, ngày mai chúng ta lại đi ăn cơm?"

Dù sao ngày mai cô cũng không muốn đến học bổ túc.

Trương Thiếu Ngôn không trả lời, giống như không hài lòng với đề nghị này. Sau một lúc lâu, anh nói với Đỗ Hữu Vi: "Em đi ăn cơm chung đi."

"A?" Đỗ Hữu Vi hơi kinh ngạc, "Các anh có chuyện mà!? Em đi cùng có thể không tốt lắm?"

"Có gì không tốt? Dù sao cũng là ăn cơm, em đi ăn cái gì cũng được."

". . . A, vậy được rồi." Hóa ra là Trương Thiếu Ngôn mang cô tới ăn chực?

"Kêu lái xe chuẩn bị xe."

Cao Dã ra ngoài sắp xếp, Trương Thiếu Ngôn từ sau bàn làm việc đi tới, mặc áo khoác âu phục lên: "Đi thôi."

"Vâng"

Đích đến vẫn là Thiên Hạ cư, Đỗ Hữu Vi nghĩ đi ra ngoài gặp người khác không thể gây mất mặt cho Trương Thiếu Ngôn, đặc biệt trang điểm lại ở trên xe. Cao Dã hơi nghiêng người nói với Trương Thiếu Ngôn ngồi hàng sau: "Ông chủ, ngài có muốn ăn chút gì lót bụng không? Bọn James nói không chừng lại muốn rót rượu cho ngài."

Đỗ Hữu Vi vừa tô son vừa bậm lại môi, có hơi tò mò hỏi Cao Dã: "Trợ lí Cao, James và Hall là ai vậy? Khách của các anh sao?"

Cao Dã nhìn Trương Thiếu Ngôn một chút, mới đáp: "James và Hall là bạn bè ở nước ngoài của ông chủ, bọn họ đặc biệt thích văn hóa Trung Quốc, mỗi lần tới Trung Quốc đều sẽ tìm ông chủ. . . giao lưu công việc."

Cao Dã nuốt ba chữ "sống phóng túng" xuống: "Bọn họ rất thích ẩm thực Trung Quốc, nhất là rượu, mỗi lần ăn cơm cũng phải làm sao cho ông chủ uống rượu với bọn họ."

Trương Thiếu Ngôn không thích uống rượu, tửu lượng cũng không được tốt. Nhưng chỉ có một mình anh sao có thể chiến đấu được hai người!

"Tửu lượng của James và Hall rất tốt." Cuối cùng Cao Dã có chút chua xót nói một câu như vậy.

"À. . ." Đỗ Hữu Vi gật đầu: "Vậy bữa cơm này xem ra cũng có chút không thân thiện."

Cao Dã tán đồng gật đầu, hai người bọn họ đoán chừng là thừa dịp trước khi đi, lại rót rượu cho ông chủ.

Lúc ba người đến Thiên Hạ cư, James và Hall đã đến. Trong phòng món gì cũng không có, rượu trắng lại có một bình.

"Trương, cậu đến rồi, chúng tớ chờ cậu lâu rồi." Thấy Trương Thiếu Ngôn đến, hai vị bạn bè ngoại quốc liền nhiệt tình chào đón anh. Đỗ Hữu Vi đi bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, tò mò nhìn hai người ngoại quốc này.

Cảm giác hai người họ chỉ cần sửa sang lại một chút liền có thể trực tiếp đi tấu hài!

"Ngồi đi." Trương Thiếu Ngôn vẫn mặt lạnh như cũ, sự nhiệt tình như lửa của người ngoại quốc cũng không hòa tan được anh. James và Hall đứng tại chỗ không hề động, bọn họ đã bị Đỗ Hữu Vi đi theo Trương Thiếu Ngôn làm cho sợ ngây người!

Quen biết Trương Thiếu Ngôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy anh mang theo phụ nữ.

Còn là một cô gái Trung Quốc đáng yêu như vậy!

"Ồ, Trương, chẳng lẽ cậu không giới thiệu cho chúng tớ cô gái Trung Quốc xinh đẹp này sao?" James và Hall đều tha thiết chờ đợi nhìn anh, hai người họ thích văn hóa Trung Quốc, mà bên trong văn hóa Trung Quốc, họ thích nhất không phải là mỹ thực mà là con gái Trung Quốc.

Trương Thiếu Ngôn giới thiệu: "Người của tôi."

James: ". . ."

Hall: ". . ."

OK

Đỗ Hữu Vi bị Trương Thiếu Ngôn dắt đến bên cạnh mình, Cao Dã ngồi một bên khác của cô, James và Hall chỉ có thể ngồi phía đối diện cô.

"Tất cả đã đến liền lên đồ ăn đi." Trên đường tới, Trương Thiếu Ngôn đã để Cao Dã đặt đồ ăn, lúc này phòng bếp chắc cũng đã chuẩn bị xong.

James đứng dậy rót một chén rượu, đưa tới trước mặt anh: "Không vội, người Trung Quốc gặp mặt, không phải là uống trước ba chén trước sao?"

Trương Thiếu Ngôn mặt không thay đổi nói: "Cậu không phải người Trung Quốc. "

James: ". . ."

Anh ta cảm thấy lời này liền phá hư quan hệ hữu nghị!

Cao Dã đứng ra hoà giải: "Ông chủ vừa họp xong, ly này tôi uống thay ngài ấy."

Thấy Cao Dã một hơi cạn sạch, James và Hall mới buông tha anh: "Vậy chúng ta mang thức ăn lên đi, đừng để cô gái Trung Quốc xinh đẹp này bị đói."

Cô gái Trung Quốc xinh đẹp Đỗ Hữu Vi ngượng ngùng cười.

Thiên Hạ Cư liền dọn cơm lên, hôm nay Cao Dã gọi đồ ăn đều là thức ăn đặc sắc của Trung Quốc.

James và Hall rất hoan nghênh nhưng ăn không được mấy miếng liền đứng lên mời rượu. Thấy Cao Dã sắp không chống đỡ được, Đỗ Hữu Vi lúc bọn họ lần nữa đưa chén rượu tới trước mặt Trương Thiếu Ngôn, thay anh nhận lấy chén rượu: "Hai vị anh trai này ly này để em uống đi."

Trương Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn cô: "Đừng làm loạn."

Đỗ Hữu Vi nhìn anh nháy mắt mấy cái, nói với James và Hall: "Thấy các anh uống cao hứng như vậy em cũng có chút thèm, ly này em kính hai anh!"

Cô nói xong, liền ngửa đầu uống rượu. Lông mày Trương Thiếu Ngôn nhăn lại, cướp đi chén rượu trong tay cô: "Đây là rượu trắng, em uống hết sạch?"

Đỗ Hữu Vi ho một tiếng, vỗ vai anh nói: "Không sao đâu, anh yên tâm."

Trương Thiếu Ngôn vẫn nhíu chặt lông mày, quan sát tỉ mỉ cô, giống như coi cô có khó chịu nơi nào không. Đỗ Hữu Vi không có chuyện gì còn nói với James và Hall: "Chúng ta lại uống?"

"Được, nhìn không ra cô gái này lại có tửu lượng tốt như vậy!" James và Hall vỗ tay cho cô một cái, lại rót đầy chén rượu của ba người.

Đỗ Hữu Vi muốn lấy lại chén rượu, Trương Thiếu Ngôn không đưa, Đỗ Hữu Vi giật hai lần liền bất động, dứt khoát cầm tay Trương Thiếu Ngôn uống hết.

Trương Thiếu Ngôn: ". . ."

"Tốt lắm!" James và Hall lại hoan hô.

Cao Dã thấy Đỗ Hữu Vi uống với bọn họ, bị dọa đến tỉnh rượu hơn phân nửa, nếu như cô bị cái gì, ông chủ không phải sẽ lột da James và Hall sao...

James và Hall uống cực nhiều nhưng Đỗ Hữu Vi là phụ nữ, tất nhiên phải nhường cô, cô uống một chén, bọn họ liền uống hai chén. Đỗ Hữu Vi đồng ý, đổi lấy một ánh mắt cảnh cáo của Trương Thiếu Ngôn: "Đủ rồi."

"Em thật sự không có việc gì." Cô tiến đến trước mặt Trương Thiếu Ngôn, lặng lẽ nói với anh: "Thật sự không giấu anh, tửu lượng của em khá tốt!"

Sau đó mười phút, Đỗ Hữu Vi dùng hành động thực tế của cô chứng minh, xác thực tửu lượng của mình rất tốt.

Trước kia James và Hall luôn đem Cao Dã uống gục, lúc này đã gục xuống bàn, ngáy to.

Cao Dã: ". . ."

Đỗ tiểu thư thật sự là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân.

Đỗ Hữu Vi thấy bọn họ rốt cuộc cũng nằm xuống, cầm lấy đũa nói với Cao Dã và Trương Thiếu Ngôn: "Hiện tại chúng ta có thể yên tâm dùng bữa."

Cao Dã: ". . ."

Sắc mặt Trương Thiếu Ngôn rất không tốt, anh sờ lên trán Đỗ Hữu Vi, hỏi cô: "Ai cho phép em uống nhiều rượu như vậy? Có nơi nào khó chịu không?"

"Không có, em nói với anh, tửu lượng của bà ngoại em rất tốt, lúc bà còn trẻ không một người đàn ông nào có thể uống qua bà." Đỗ Hữu Vi kiêu ngạo nói về người nhà của mình cho Trương Thiếu Ngôn: "Tửu lượng của mẹ em và dì em cũng rất tốt, anh đừng nhìn các bà ấy bên ngoài đều là tiểu thư khuê các dòng dõi gì đó, ở trên bàn rượu chính là Diêm La đoạt mệnh!"

Cao Dã: ". . ."

Xong rồi, Đỗ tiểu thư có phải đã uống say rồi?

Trương Thiếu Ngôn xụ mặt không nói gì, Đỗ Hữu Vi tiếp tục kiêu ngạo nói: "Nhưng mẹ em bình thường không cho phép em uống rượu, sợ em ra ngoài doạ người ta. Nhà chúng em gene uống rượu là truyền nữ không truyền nam, anh của em không uống được. Ài, nói cho anh biết một bí mật, mỗi lần đi tiệc, anh em đều đi cùng chị họ em, anh em phụ trách lắc lư, chị họ em phụ trách uống rượu làm gục hết tất cả mọi người. Hai người họ hợp lại, các bữa tiệc không có ai có thể địch."

Cao Dã: ". . ." Cái này hình như anh ta có nghe qua...

Trương Thiếu Ngôn vịn vai cô xuống, trách cứ nói: "Lần sau em còn dám uống nhiều rượu như vậy?"

Đỗ Hữu Vi không phục nói: "Em thật sự không uống say, chỉ là sau khi em uống rượu tương đối dễ dàng manh động."

"A?" Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: "Manh động như thế nào?"

"Như là. . ." Đỗ Hữu Vi đột nhiên đứng lên, nghiêng người tới gần Trương Thiếu Ngôn, "Ầm" một tiếng đập tay phải của mình vào mặt bàn bên cạnh anh, cúi đầu xích lại gần: "Dạng này."

Hơi thở của cô trên mặt Trương Thiếu Ngôn, còn mang theo mùi rượu, ngửi được cũng say theo.

Cao Dã nhìn hai người, khóe miệng giật giật.

Đây là. . . Áp bàn? ?
« Chương TrướcChương Tiếp »