Đỗ Hữu Vi bị Đỗ Dịch Chanh nói cho ngại ngùng.
Đỗ Dịch Chanh thấy cô không được tự nhiên, bỗng có chút hiếu kỳ bình thường cô ở chung với Thất gia là như thế nào.
Anh đang muốn nói chuyện, điện thoại Đỗ Hữu Vi đang cầm rung lên một cái. Đỗ Hữu Vi tranh thủ thời gian cúi xuống, giả bộ như hết sức chú tâm chơi điện thoại.
Đỗ Dịch Chanh cười, không nói gì.
Trên điện thoại là tin nhắn Trương Thiếu Ngôn gửi tới. Cô nhắn qua ba câu, anh ta cũng trả lời ba câu.
Trương Thiếu Ngôn: Ừ
Trương Thiếu Ngôn: Về sau nếu có chuyện tìm tôi thì trực tiếp gọi điện thoại, nhắn tin có khả năng tôi sẽ không thấy.
Trương Thiếu Ngôn: Ngày kia lúc năm giờ rưỡi, tôi đến Đỗ gia đón em.
Ngày kia là ngày 30 cũng chính là sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn.
Đỗ Hữu Vi: Được!
Đỗ Hữu Vi nghĩ nên nhắn tin cho Vệ Duệ, kêu cô ấy ngày mai đi làm mặt và mua quần áo với mình.
Vệ Duệ: Cậu lại muốn tham gia tiệc gì?
Hữu Vi Vi: Sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn!
Vệ Duệ: ...
Bạn bè của cô bất tri bất giác đã chạy tới độ cao mà cô không đến được.
Mặc dù ở trong lòng nói nhảm vài câu, nhưng Vệ Duệ vẫn để trống thời gian cùng đi làm đẹp và mua quần áo cho Đỗ Hữu Vi.
"Cho nên anh cậu thế nào rồi?" Lúc ngồi làm mặt, Vệ Duệ đã nghe Đỗ Hữu Vi kể chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó càng nghĩ cô ấy càng tức giận: "Không được, tớ muốn đi hủy thẻ VIP, đôi khuyên tai kia cũng không cần! Tớ còn giới thiệu cho Triệu Ny mấy người bạn, phải kêu các cậu ấy bỏ đi!"
"Ai, thôi bỏ đi." Đỗ Hữu Vi ngăn cô ấy lại: "Mặc dù đã chia tay, nhưng nói chung là anh tớ cũng không muốn chị ta quá lúng túng. Những khách đã giới thiệu qua, về sau chị ta làm sao giữ lại thì phải dựa vào bản thân thôi, chúng ta cũng đừng làm chị ta khổ quá."
Vệ Duệ biết tính cách của Đỗ Dịch Chanh, anh ấy là người đặc biệt nợ tình. Mặc dù Triệu Ny nɠɵạı ŧìиɧ, hai người cũng đã chia tay, nhưng họ hẹn hò tận bảy năm, anh ấy nhất định sẽ không giẫm chị ta một cước.
"Loại tính cách này của anh cậu rất thiệt thòi! Triệu Ny đã cho anh ấy một đại thảo nguyên xanh biếc, anh ấy còn quan tâm đến chị ta làm gì!"
Đỗ Hữu Vi thở dài nói: "Hiện tại kịp thời dừng lại cũng tốt, may mắn họ còn chưa kết hôn. Thời gian bảy năm qua, anh tớ cũng rất vui vẻ, vẫn nên giữ lại những hồi ức tốt đẹp đi."
Vệ Duệ bĩu môi: "Cậu thì có thể không lùi, nhưng tớ thì nhất định phải lui, nếu không tớ nhìn thấy liền buồn nôn."
Đỗ Hữu Vi nhìn cô ấy nháy mắt mấy cái, hỏi: "Duệ à, cậu không phải còn tình cảm với anh tớ chứ?"
"Phi! Tớ thích anh cậu là lúc tớ ba tuổi, tớ đã sớm quên mất rồi!" Vệ Duệ không hiểu, bình thường lúc Đỗ Hữu Vi làm toán thì trí nhớ của cô cô không được tốt cho lắm, nhưng mấy loại chuyện nhỏ nhặt này, cô ấy lại có thể nhớ nhiều năm như vậy...
"Được rồi, không trò chuyện về anh tớ nữa, cậu thấy cái váy này thế nào!" Đỗ Hữu Vi lấy một chiếc váy màu đỏ. Vệ Duệ nhìn mấy lần, nói: "Cũng không tệ, có khí chất của chính cung nương nương."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Cô trả cái váy về, lại chọn một chiếc váy khác: "Tớ đi thử cái này!"
Vệ Duệ ngồi bên ngoài chờ cô, mua cho Đỗ Hữu Vi một ly cà phê, hoa quả và các món ăn vặt. Vệ Duệ ăn một miếng bánh cà chua, Đỗ Hữu Vi đã thay quần áo xong, từ trong phòng thử đồ đi ra: "Thế nào? Tớ cảm thấy rất đẹp!"
Vệ Duệ nhìn kỹ vài lần, cũng gật đầu: "Đẹp đó, đến lúc đó cậu xõa tóc càng đẹp hơn."
"Ừ, để tớ nhìn lại xem có kiểu khác không."
Đỗ Hữu Vi vừa nói xong, liền nghe một người phụ nữ ở bên cạnh nói: "Tôi thích chiếc váy trên người cô ta, tôi mua chiếc váy đó."
Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ nhìn về phía người kia, đối phương là một cô gái tuổi tác không lớn lắm, nhìn thế nào cũng nhỏ hơn Đỗ Hữu Vi, có lẽ còn là sinh viên. Nhưng cô ta mặc toàn hàng hiệu ngay cả túi xách cũng là kiểu mới nhất, xem ra là thiên kim tiểu thư.
Vệ Duệ có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì những tiểu thư ở thành phố A không có ai là cô không biết, theo lời của Đỗ Hữu Vi thì cô là lão đại của vòng bạn bè trong giới nhà giàu, cái đó cũng không phải nói lung tung. Nhưng nữ sinh trước mặt này lại cực kì lạ mắt. Chẳng lẽ là từ nơi khác tới?
Ngược lại Đỗ Hữu Vi nhận ra người này, không phải là Lâm Thiến nhìn thấy ở công ty Trương Thiếu Ngôn sao?!
"Là cô à, không nghĩ tới lại gặp mặt ở đây." Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta, cầm váy đi tới: "Có phải cô tên là Lâm Thiến không?"
Vệ Duệ đứng lên, hỏi bên tai cô: "Cậu biết người này sao?"
Đỗ Hữu Vi cũng nói bên tai cô ấy: "Em gái của bạn thân Trương Thiếu Ngôn, yêu thầm Trương Thiếu Ngôn."
Vệ Duệ: ". . ."
Cho nên, không cẩn thận đυ.ng phải em gái mưa rồi?
Vệ Duệ cũng nhìn về phía Lâm Thiến cười cười. Em gái này không thân thiện nha, vừa mở miệng đã muốn chiếc váy Đỗ Hữu Vi đang mặc rõ ràng là cố ý đến gây sự.
"Ngày mai cô cũng đến tham gia tiệc sao?" Đỗ Hữu Vi hỏi cô ta.
Đỗ Hữu Vi không đề cập tới còn tốt, cô vừa nhắc đến thì Lâm Thiến càng tức giận. Sau ngày ở công ty cô ta gặp Đỗ Hữu Vi, Lâm Thiến đặc biệt tìm người hỏi thăm một chút, mới biết hoá ra Đỗ Hữu Vi đã quen biết anh Thiếu Ngôn lâu như vậy.
Không chỉ cùng khiêu vũ ở trường học còn dạy học tư nhân, trong công ty có rất nhiều nhân viên đều đang đồn rằng đây là phu nhân tương lai của bọn họ.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiến liền nắm chặt bàn tay mình. Đỗ Hữu Vi nửa đường xuất hiện này dựa vào cái gì mà đòi làm vợ của anh Thiếu Ngôn?
Đỗ Hữu Vi thấy cô ta không trả lời mình, cũng không để ý, ngược lại nói: "Nếu cô đã thích cái váy này, vậy cho cô đi, dù sao tôi cũng cảm thấy cái váy này không đẹp lắm."
". . ." Trong lòng Vệ Duệ giơ ngón tay cái, Hữu Vi nhà họ ở chung với Thất gia lâu nên thay đổi rồi, học được câu cà khịa nặng kinh!
"Tiểu Kiều, giúp tôi cởi chiếc váy này đi." Đỗ Hữu Vi kêu nhân viên sau đó quay về phòng thử đồ.
Lúc đi ra, cô đã đổi về trang phục của mình. Nhân viên ôm váy đến chỗ Lâm Thiến, hỏi: "Lâm tiểu thư, ngài có muốn thử kích thước không?"
Lâm Thiến nói: "Không cần, tôi mua."
Nhân viên cười cười, không nói gì lui sang một bên. Đỗ Hữu Vi cũng không để ý cô ta, tiếp tục chọn váy của mình: "Duệ à, cái này thế nào?"
Vệ Duệ còn chưa lên tiếng, Lâm Thiến lại nói: "Chiếc váy này tôi cũng mua."
Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta một cái, đưa cho nhân viên đang cầm giúp cô ta, lại tiện tay cầm một cái váy khác: "Cái này cũng không tệ."
"Cái này tôi cũng mua."
Vẫn là Lâm Thiến.
"Haha, tôi nói này cô bạn nhỏ, cô có ý tứ gì?" Vệ Duệ nhìn cô ta, muốn kiềm chế tính khí của mình. Người bạn nhỏ này đẳng cấp cao hơn so với Tào Song...
"Ai là bạn nhỏ của cô, tôi đã là người trưởng thành rồi dì à." Lâm Thiến chế giễu lại.
"A, ha ha." Dì? Vệ Duệ bắt đầu xắn tay áo, Đỗ Hữu Vi đi lên đưa cho cô miếng dưa hấu, vỗ vỗ bả vai nói: "Không nên tức giận, không nên tức giận, tức giận hại sức khỏe."
Vệ Duệ: ". . ."
Vệ Duệ cười lạnh một tiếng, dứt khoát ngồi xuống ăn trái cây, người bạn nhỏ này giao cho Đỗ Hữu Vi xử lí đi.
Đỗ Hữu Vi đến trước mặt Lâm Thiến, hỏi cô ta: "Những chiếc váy này cô mua hết?"
"Đương nhiên tôi mua hết." Lâm Thiến hất cằm lên, một bộ dáng muốn cùng ăn thua với cô.
Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta, có chút khom lưng hỏi: "Tiền của cô là từ đâu tới vậy? Đều là từ thẻ của Trương Thiếu Ngôn sao? Mấy chiếc váy này cũng không rẻ, cô không sợ anh ấy đóng băng thẻ sao?"
"Chuyện này mắc mớ gì tới cô?" Lâm Thiến cau mày chất vấn: "Tiền của cô cũng không phải là do cha cô đưa sao? Có gì đặc biệt hơn tôi?"
Đỗ Hữu Vi cười: "Đúng vậy, tôi là con gái duy nhất của ông ấy, cha tôi tất nhiên rất vui lòng cho tôi dùng tiền. Nhưng Trương Thiếu Ngôn là cha cô sao? Anh ấy và cô không máu mủ ruột thịt, cô cứ như vậy, một ngày nào đó sẽ tiêu hao hết những gì tốt đẹp anh ấy cho cô."
Lâm Thiến nghe Đỗ Hữu Vi nói mà có chút dao động, cô ta biết những năm nay Trương Thiếu Ngôn bỏ ra không ít tiền, nhưng một câu anh cũng không nói. Nhưng lần này cô ta trở về, thái độ của Trương Thiếu Ngôn đối với mình lãnh đạm hơn hẳn, còn tức giận với cô ta ở trước mặt Cao Dã.
Nhưng nhìn Đỗ Hữu Vi đứng trước mặt, cô ta lại nuốt không trôi những chuyện này. Đỗ Hữu Vi mở miệng một tiếng liền gọi Trương Thiếu Ngôn, ngay cả người của Trương gia cũng không dám gọi anh như vậy!
"Cô dựa vào gì kêu tên anh ấy?" Lâm Thiến nhịn không được rống lên với Đỗ Hữu Vi.
Đỗ Hữu Vi giả vờ bịt lỗ tai mình, nhìn cô ta nói: "Tôi cứ gọi như vậy anh ấy cũng không quan tâm."
"Cô...Cô...Cô đúng là không biết xấu hổ!"
"A, mới thế này mà đã là không biết xấu hổ? Vậy cô xài nhiều tiền của anh ấy như vậy thì được gọi là gì nhỉ?"
Vệ Duệ ngồi một bên ăn hoa quả, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui khi nhìn những tiểu thư cấu xé nhau. Có phải trước kia Đỗ Hữu Vi nhìn cô ấy và Tào Song cãi nhau cũng là loại tâm trạng này?
Vệ Duệ: ". . ."
Đỗ Hữu Vi còn đang chờ Lâm Thiến đánh trả, điện thoại đột ngột vang lên. Cô lấy ra xem, thế mà lại là tin nhắn Trương Thiếu Ngôn gửi tới.
...Ra đa của lão đại mạnh vậy trời!
Trương Thiếu Ngôn: Đừng quên bữa tiệc ngày mai.
Đỗ Hữu Vi: Biết mà! Tôi đang đi mua lễ phục!
Trương Thiếu Ngôn: Lễ phục không cần mua, tôi đã chuẩn bị cho em rồi.
Đỗ Hữu Vi sửng sốt một cái, sau đó nhắn lại: "Được thôi, cảm ơn".
Lâm Thiến còn đang nổi giận đùng đùng nhìn cô, Đỗ Hữu Vi đưa điện thoại cho cô ta nhìn, cười cười nói: "Ngại quá, lễ phục Trương Thiếu Ngôn đã chuẩn bị giúp tôi rồi, tôi cũng không cần mua nữa! Cô cứ từ từ mua nhé! Duệ à, chúng ta đi thôi."
Đỗ Hữu Vi kéo Vệ Duệ ra khỏi tiệm, Lâm Thiến tức giận hét to một tiếng, ném hết quần áo trong tay xuống đất.
"Ha ha ha chết cười tớ rồi, cậu nghe thấy vừa rồi cô ta kêu gì không?" Vệ Duệ cười ngửa tới ngửa lui, hoàn toàn không để ý tới hình tượng đại tiểu thư của bản thân: "Đỗ Hữu Vi à, cậu thật sự học được thói hư rồi, chiêu vừa rồi của cậu thật sự quá lợi hại, cậu nghĩ ra được cũng hay thật."
"Ách. . . Đó không phải là tớ biên đạo đâu, là thật đó." Đỗ Hữu Vi đưa tin nhắn vừa rồi Trương Thiếu Ngôn gửi qua cho Vệ Duệ nhìn.
Sau khi Vệ Duệ xem xong, trầm mặc năm giây: "Thảo nào, Thất gia cũng quá lợi hại đi!"
Cô ấy cũng muốn một người bạn trai thần thông quảng đại như thế! Ghen tị quá đi!
Mặc dù trong lòng hơi chua, nhưng mặt ngoài Vệ Duệ vẫn rất thoải mái: "Ngữ khí cậu và thất gia nhắn tin cũng quá chân chó đi."
Đỗ Hữu Vi nói: "Ai ở trước mặt anh ta mà không chân chó?"
". . ." Có lý