Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 19.2: Thuê thám tử tư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đỗ Hữu Vi đổi bộ quần áo xong, cha cô và Triệu Ny đã tới, ở trong phòng khách trò chuyện vui vẻ. Thấy Đỗ Hữu Vi tới, Triệu Ny cười đi lên, kéo tay cô nói: "Hữu Vi, đã lâu không gặp, chị dạo này bận quá, không rảnh sang đây gặp em."

Đỗ Hữu Vi miễn cưỡng nhìn cô cười, rút tay mình lại.

Người phụ nữ này vừa nghe Đỗ gia xảy ra chuyện liền chia tay với anh cô, còn trong vòng hai tháng ngắn ngủi liền mang thai với người khác đồng thời tuyên bố đính hôn.

Đỗ Hữu Vi tuyệt đối không tin sau khi chia tay anh cô bọn họ mới cấu kết với nhau, nói không chừng hiện tại hai người đã thông đồng. Chỉ là anh của cô cái gì cũng không biết.

Cô nhìn về phía anh mình, đều cảm thấy đỉnh đầu anh ấy hiện ra ánh sáng xanh.

Nhưng nếu cô không tìm được chứng cứ mà trực tiếp nói với anh mình, anh ấy cũng sẽ không tin tưởng đi.

Triệu Ny thấy Đỗ Hữu Vi lãnh đạm với mình, cười lấy một hộp nhỏ từ trên bàn đưa cho cô: "Đây là vòng tay mà phòng làm việc chị mới làm ra, chị đoán em nhất định sẽ thích, đặc biệt đưa cho em."

Triệu Ny là nhà thiết kế châu báu, có một phòng làm việc của mình, những năm này dựa vào quan hệ trên thương người của Đỗ gia cũng có quan hệ tốt với những kẻ có tiền tại thành phố A, bán cho bọn họ rất nhiều châu báu. Vệ Duệ cũng là hội viên ủng hộ cô ta tại nơi đó.

Có thể nói Triệu Ny là một con sói mắt trắng, chuyện của Đỗ gia vừa xảy ra, người chạy nhanh nhất lại là cô ta.

"Cảm ơn." Đỗ Hữu Vi nhận lấy hộp quà, cũng không mở ra nhìn, liền bỏ qua một bên. Triệu Ny thấy cô để hộp quà mình tặng ở một bên, mấp máy môi nhìn về phía Đỗ Dịch Chanh.

Ánh mắt kia đang nói, anh nhìn em gái của anh đang có thái độ gì?

Đỗ Dịch Chanh đi tới, xoa đầu Đỗ Hữu Vi nói: "Đi rửa tay ăn cơm đi."

"Dạ."

Đỗ Hữu Vi đi rửa tay, Triệu Ny còn nhìn Đỗ Dịch Chanh, giống như cảm thấy bất mãn vì anh ấy không chỉ trích Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Dịch Chanh cũng vỗ vai cô ta, trấn an cảm xúc: "Ăn cơm trước đi."

Trên bàn cơm ngoại trừ Đỗ Hữu Vi không nói chuyện, những người còn lại đều trò chuyện vui vẻ, ba mẹ cô còn nói Đỗ Dịch Chanh đã trở về, liền hẹn thời gian gặp mặt hai gia đình, chuẩn bị thời gian tổ chứa hôn lễ, áo cưới và nhẫn cũng có thể đi mua.

Đỗ Hữu Vi hận không thể hô to "Con phản đối hôn sự này!" - nhưng cô không thể. Triệu Ny và Đỗ Dịch Chanh quen nhau bảy năm, nếu như cô không dùng thiết chùy đập chết Triệu Ny, ba mẹ và Đỗ Dịch Chanh đều sẽ không tin.

Cô nhất định phải chọc thủng khuôn mặt thật của cô ta trước hôn lễ.

Trong lòng Đỗ Hữu Vi đã có kế hoạch, kiếp trước người cùng Triệu Ny tuyên bố đính hôn là một gian phu. Còn sợ không bắt được bím tóc của bọn họ sao? Ngày mai cô liền tìm thám tử tư điều tra bọn họ!

"Con gái, con đang nghĩ gì vậy? Sao không chú tâm ngồi ăn? Nào, ăn nhiều thịt." Tưởng Mạn Lâm ngoài miệng nói ăn nhiều thịt, thế nhưng lại gắp gà xé hạch đào.

Đỗ Hữu Vi nhìn mẹ mình, nói với bà: "Mẹ gắp sai rồi, cái này là gà xé."

Tưởng Mạn Lâm nói: "Là để con ăn nhiều hạch đào, gần đây tóc con rơi hơi nhiều, ăn nhiều hạch đào một chút để nó mọc lại."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Ngay cả mẹ cô cũng nhìn ra cô muốn trọc, vì sao Trương Thiếu Ngôn còn thờ ơ được vậy?!

Ăn cơm tối xong, Đỗ Hữu Vi liền lên tầng, cũng không nói chuyện phiếm với Triệu Ny. Cô không biết khi nào Triệu Ny về, đi tắm rửa rồi lấy mặt nạ bắt đầu hưởng thụ, thả lỏng đầu óc.

Ngày thứ hai, cô vừa ngáp xong liền xuống ăn sáng. Tưởng Mạn Lâm thấy cô xuống, liền hỏi: "Hôm nay không cần đi học bổ túc sao?"

"Không cần ạ, thứ sáu mới đi, nhưng con muốn làm đề."

"Vậy ăn sáng rồi lên làm bài đi."

Đỗ Hữu Vi cự tuyệt: "Lát nữa có người bạn muốn qua tìm con, con ở dưới đợi cô ấy."

Cô và Lý Như hẹn nhau lúc chín giờ, ăn sáng xong Đỗ Hữu Vi đùa chó một lát, Lý Như liền tới.

Đỗ Hữu Vi kêu cô ấy mang tất cả tư liệu tới, lại mang theo sản phẩm mới cho Đỗ Hữu Vi dùng thử. Gần đây Đỗ Hữu Vi học toán học, nhìn qua những con số trên bảng báo cáo liền có chút đau đầu.

May mắn, Đỗ Dịch Chanh xuống.

Đỗ Chính Đình cho anh một ngày để khắc phục múi giờ, hôm nay anh có thể không đến công ty. Trông thấy Đỗ Hữu Vi và một người xa lạ nói chuyện ở phòng khách, anh tò mò đi tới: "Hữu Vi, đây là bạn của em?"

"Anh!" Đỗ Hữu Vi như nhặt được báu vật kêu anh một tiếng, "Anh tới giúp em nhìn những thứ này đi."

Đỗ Dịch Chanh đi qua, cầm lấy bảng báo cáo trên tay cô nhìn một chút: "Anh nghe mẹ nói gần đây em đầu tư một hiệu mỹ phẩm dưỡng da, là cái này sao?"

Đỗ Hữu Vi giật khóe môi, hỏi anh: "Mẹ còn nói chuyện gì cho anh không?"

Đỗ Dịch Chanh cười, cầm bảng báo cáo ngồi xuống cạnh cô, nhìn kỹ.

Anh nhìn toàn bộ tư liệu mà Lý Như mang tới hơn mười phút, lại hàn huyên một hồi với Lý Như, mới nói với Đỗ Hữu Vi: "Không có vấn đề gì, bọn họ làm cũng không tệ lắm."

"Dạ." Đỗ Hữu Vi nhẹ nhàng thở ra, anh của cô đã nói như vậy, căn bản cũng không có vấn đề, "Vậy em có thể quăng tiền vào không?"

"Ừ." Đỗ Dịch Chanh buông tư liệu, nhìn cô hỏi, "Sao bỗng nhiên em muốn đầu tư?"

"Vừa vặn gặp được chắc là duyên phận đi. Mà em cũng coi trọng bọn họ, nói không chừng về sau em có thể kiếm nhiều tiền!"

Lời này làm Đỗ Dịch Chanh thấy buồn cười: "Hiện tại tiền Đỗ gia kiếm được còn chưa đủ nuôi em sao?"

"Cái này không giống nha, em cũng không muốn cả đời dựa dẫm."

Đỗ Dịch Chanh nghiêng đầu đánh giá cô, sờ đầu cô sau đó nói: "Lần này anh trở về, cảm giác em thật sự thay đổi rất nhiều."

Đỗ Hữu Vi nháy mắt mấy cái, hỏi anh: "Là thay đổi tốt hơn hay là xấu đi?"

Đỗ Dịch Chanh cười nói: "Mặc kệ là dạng gì, đều là em gái thân thương của anh."

Lý Như thu dọn đồ của mình xong, nói với Đỗ Hữu Vi và Đỗ Dịch Chanh: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, tôi đi trước."

"Ừ." Đỗ Hữu Vi đứng lên, kêu A Thu đưa cô ấy ra ngoài, "Chờ lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

"Vâng, cảm ơn Đỗ tiểu thư, chúng tôi sẽ làm thật tốt." Lý Như nói với cô xong, lại nhìn Đỗ Dịch Chanh gật đầu, đi theo A Thu ra ngoài.

"Vậy em cũng đi làm đề." Trải qua lần giáo huấn vừa thê thảm vừa đau đớn, Đỗ Hữu Vi không còn dám đợi đến ngày cuối cùng mới làm.

Đỗ Dịch Chanh khó thấy cô cố gắng học tập như vậy, trêu một câu: "Thất gia quả nhiên lợi hại, trên thương trường phúc hắc đã đành, đến giáo dục cũng có thủ đoạn."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô không để ý tới anh trai nữa, lên lầu làm đề.

Không biết có phải do ngày hôm qua học bù có tác dụng không mà lần này làm đề cũng không phí sức, đương nhiên vẫn có mấy bài cô không biết làm. Đỗ Hữu Vi làm bài trong một giờ, lực chú ý liền có chút không tập trung, dứt khoát cầm điện thoại tìm Vệ Duệ.

Hữu Vi Vi: Duệ à, cậu có biết thám tử tư không?

Vệ Duệ: . . . Lần trước là hacker lần này là thám tử tư, tớ cảm thấy sinh hoạt của cậu quá phong phú.

Hữu Vi Vi: _(:з" ∠)_

Hữu Vi Vi: Không phải là Vệ tiểu thư kiến thức uyên bác, vòng bạn bè cũng rộng rãi sao _(:з" ∠)_

Vệ Duệ: Lại nịnh hót, nói đi, cậu tìm thám tử tư làm gì?

Hữu Vi Vi: Tớ muốn tra bạn gái của anh tớ, tớ nghi cô ta vượt tường!

Vệ Duệ: . . . Vì sao lại nghi?

Hữu Vi Vi: Tớ nói là trực giác của phụ nữ cậu tin không?

Vệ Duệ: Tin, lần trước tớ cũng nói Tào Song bị Điền Tư Đồng làm cho xanh đầu rồi, thế mà lại đúng.

Hữu Vi Vi: . . .

Không, chuyện này không chứng minh được gì cả?

Vệ Duệ: Thám tử tư thì tớ không biết, nhưng mấy tên săn ảnh thì có ổn không?

Hữu Vi Vi: Có thể, dù sao tính chất công việc đều không khác mấy

Vệ Duệ: . . .Được rồi, để tớ giúp cậu hỏi thử

Hữu Vi Vi: Yêu cậu!!

Vệ Duệ: Không chịu nổi, cậu vẫn nên yêu thất gia đi.

Hữu Vi Vi: . . .

Không, cô không dám.

Nói đến Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi lại nghĩ tới bản thân nên nắm chắc đề đang làm. Trước đó Đỗ Dịch Chanh không ở nhà, cô đành phải một mình chiến đấu, hiện tại Đỗ Dịch Chanh đã về, anh ấy tốt nghiệp đại học danh tiếng nước ngoài! Thành tích rất tốt!

Đỗ Hữu Vi phấn khởi cầm đề toán đi tìm Đỗ Dịch Chanh.

Có Đỗ Dịch Chanh phụ đạo, lần này Đỗ Hữu Vi làm kín cả đề còn cam đoan chính xác trăm phần trăm!

Thứ sáu, lúc đi gặp Trương Thiếu Ngôn, trên đường đi cô càng có thêm năng lượng. Hôm nay, cô muốn ca hát! Nói không chừng Trương Thiếu Ngôn thấy mình làm tốt như vậy, cao hứng liền không bắt cô tiếp tục học bổ túc nữa!

Trong văn phòng, Trương Thiếu Ngôn cầm bài làm của Đỗ Hữu Vi nhìn ba phút, sau đó buông xuống hỏi: "Nói đi, là ai giúp em làm?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Sao không giống những gì cô nghĩ chứ!
« Chương TrướcChương Tiếp »