Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 18.2: Thầy Trương

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mẹ, con xuống rồi!" Đỗ Hữu Vi vội vã từ trong thang máy đi ra, Tưởng Mạn Lâm nhìn cô một cái, bất mãn nói: "Sao con lề mề lâu như vậy mới xuống? Thất gia chờ con lâu lắm rồi đấy."

Đỗ Hữu Vi mím khóe miệng, vừa rồi lúc A Thu lên gọi cô, mặt cô chưa trang điểm, quần áo cũng chưa thay, dùng thời gian ngắn như vậy mà làm hết mọi thứ đã là siêu thần tốc rồi!

Cô nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn ngồi ở ghế salon uống trà, lấy lòng cười với anh: "Trương Thiếu Ngôn, sao anh lại tới đây?"

Tưởng Mạn Lâm nghe cô nói lời này, lông mày liền nhảy một cái. Đây là lần đầu tiên bà nghe có người trực tiếp gọi Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Tới đón em đi bệnh viện."

"Hả? Con gái, con sao thế?" Tưởng Mạn Lâm kéo Đỗ Hữu Vi, nhìn trên dưới.

Đỗ Hữu Vi cười đến miễn cưỡng: "Không sao ạ, lúc sáng bụng con hơi đau, bây giờ đã ổn."

"Sao lại đau bụng? Hôm qua con ăn cái gì?"

"Ách, có thể là do con ăn quá nhiều đi. Hiện tại đã không sao rồi, mẹ yên tâm đi."

Trương Thiếu Ngôn đứng lên, nói cô: "Nếu không còn chuyện gì bây giờ đến công ty."

Tưởng Mạn Lâm lại có chút mộng: "Con gái, thì ra gần đây con hay chạy ra ngoài là đi công ty của thất gia thực tập?"

Sau khi khai giảng, Đỗ Hữu Vi sẽ học năm tư đại học, mùa hè này đã có không ít bạn học bắt đầu thực tập, chuyện này cũng không hiếm lạ lắm.

Nhưng đối với Đỗ Hữu Vi thì chuyện này đúng là chuyện hiếm lạ: "Con là đi học bổ túc, không phải con có hai môn bị rớt sao."

"Dì yên tâm, con sẽ giám sát em ấy học tập thật tốt, cam đoan em ấy thi lại sẽ thuận lợi."

"Hả? À... Được." Tưởng Mạn Lâm chóng mặt nhìn hai người đi ra ngoài, có chút không hiểu, Hữu Vi thi rớt thì có liên quan gì đến thất gia?? Tại sao cậu ta lại giúp con bé học bù?

Hiện tại người trẻ tuổi quen nhau đều không theo lẽ thường như vậy sao ?

Trên xe của Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi khéo léo ngồi bên cạnh anh, nội tâm lo lắng, bất an.

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Bài kiểm tra của em đâu? Lấy ra tôi nhìn."

Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới bây giờ anh muốn kiểm tra bài, ấp úng mà nói: "Cái kia, ngồi trên xe nhìn chữ không tốt với mắt."

Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười: "Thì ra lý do của em có rất nhiều. Được thôi, dù sao từ nơi này đến công ty cũng chỉ hơn hai mươi phút."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Đây là phán quyết chết chậm cho cô sao?

Đường xa đến đâu cũng luôn có đích đến, huống chi con đường này không xa. Xe của Trương Thiếu Ngôn dừng ở cửa công ty, Đỗ Hữu Vi theo anh xuống xe, tâm trạng nặng nề.

"Tấm thẻ này em giữ đi, về sau khi tới công ty, đi thang máy riêng của tôi." Trương Thiếu Ngôn đưa một cái thẻ nhỏ cho Đỗ Hữu Vi đi bên cạnh. Đỗ Hữu Vi "A" một tiếng, thuận tay cất tấm thẻ vào túi xách.

Trương Thiếu Ngôn lại nói: "Thẻ này không chỉ có thể dùng thang máy, bảo vệ của công ty đều có thể dùng."

Đỗ Hữu Vi nghe anh nói vậy, bị dọa đến lấy thẻ vừa cất vào trong túi xách ra: "Như vậy không tốt lắm, thẻ quan trọng như vậy mà tôi chỉ là một người bên ngoài..."

"Tôi đưa thì em cứ giữ." Trương Thiếu Ngôn không cho cô cơ hội từ chối.

Đỗ Hữu Vi hèn nhát nghe lời đem thẻ cất lại: "À, vậy tôi sẽ giữ thật tốt. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xông loạn vào công ty của anh!"

Trương Thiếu Ngôn đi vào thang máy, nhấn tầng cao nhất: "Em nghĩ nhiều quá rồi, ở những chỗ quan trọng không chỉ cần quét thẻ, còn cần mật mã."

"Ồ." Nếu vậy thì cô an tâm rồi.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Hữu Vi vào thang máy riêng của Trương Thiếu Ngôn, nhịn không được quan sát khắp nơi: "Thang máy này của anh thật lớn nha, đúng là tổng tài có khác. Gương cũng bày khắp nơi."

Tổng tài, thang máy riêng, gương... Không biết vì sao mà mấy cái này liên kết với nhau thì trong đầu Đỗ Hữu Vi hiện lên rất nhiều ý nghĩ rác rưởi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, lúc đầu, mặt Đỗ Hữu Vi đã có chút đỏ giờ lỗ tai càng đỏ hơn.

"Không có, tôi chỉ muốn hỏi, thang máy này của anh có camera giám sát không?"

"Có, nhưng trong thang máy có thể khống chế chốt mở nút."

"..." A, rác rưởi trong đầu giống như càng nhiều hơn.

Thang máy đi đến tầng cao nhất thì dừng lại, Đỗ Hữu Vi đi theo Trương Thiếu Ngôn vào văn phòng. Trương Thiếu Ngôn cởϊ áo khoác âu phục, chỉ mặc áo sơ mi bên trong, ngồi đối diện Đỗ Hữu Vi: "Bài kiểm tra lấy ra đi."

Đỗ Hữu Vi lề mề lấy bài kiểm tra từ trong bọc ra, để trên bàn. Trương Thiếu Ngôn tiện tay cầm lấy một bài.

Đỗ Hữu Vi nhìn chằm chằm anh, khẩn trương nuốt nước miếng một cái.

"Mấy cái đề này là em viết lúc mộng du sao?" Trương Thiếu Ngôn bỏ bài thi xuống, nhìn mấy cái đề còn lại.

Là mấy cái đề mà Đỗ Hữu Vi viết linh tinh.

Đỗ Hữu Vi không nói chuyện, Trương Thiếu Ngôn nói tiếp: "Toán học cơ sở của em quá kém, phải đọc nhiều sách và làm nhiều đề hơn."

...Còn làm bài nhiều hơn? Cầu xin anh đau lòng mà khoan dung đi. Đỗ Hữu Vi tuyệt vọng.

Trương Thiếu Ngôn cũng không quan tâm cô, anh cầm bút đỏ trên bàn sau đó ghi trên bài làm: "Thất bại."

Đỗ Hữu Vi: "..."

"Thầy Trương, tôi cảm thấy thầy chọn mấy bài kiểm tra này quá khó, kỳ thi lại của trường tôi cũng không khó như vậy!" Đỗ Hữu Vi vì bản thân mà phát biểu.

Trương Thiếu Ngôn cầm đỏ bút, ngước mắt liếc cô: "Em chỉ yêu cầu bản thân đạt tiêu chuẩn khi thi lại?"

"..." Không phải sao?

"Trình độ của mình không đủ, không nên trách bài thi khó."

"...Vâng, thầy Trương."

Thầy Trương lại đem những bài mà Đỗ Hữu Vi làm sai và không biết làm giảng lại một lần, sau đó kêu cô làm lại lần nữa. Thái độ Đỗ Hữu Vị vậy mà rất tốt, ngồi một bên yên lặng làm lại.

Trương Thiếu Ngôn cũng ở trong phòng làm việc, bất tri bất giác đã đến buổi trưa. Đỗ Hữu Vi nhìn thời gian, nhớ tới lời Trương Thiếu Ngôn nói với cô là mỗi tuần đến học bổ túc hai giờ.

Trọng điểm là hai giờ.

"Ông chủ, buổi trưa ngài muốn ra ngoài ăn cơm hay là tôi giúp ngài mua thức ăn?" Cao Dã tới gõ cửa một cái, hỏi Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ một hồi, hỏi Đỗ Hữu Vi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"

Đỗ Hữu Vi cơ trí hỏi: "Tôi không phải về nhà ăn sao?"

Trương Thiếu Ngôn hỏi lại: "Hai bài kiểm tra em làm xong chưa? Hôm nay làm xong mới có thể đi."

"..." Rõ ràng chỉ học bổ túc hai giờ! Đỗ Hữu Vi quyết định hóa phẫn nộ thành thức ăn: "Vậy tôi muốn ăn lẩu! Đồ nướng! Tôm hùm chua cay!"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Em không phải bị đau bụng sao? Tôi thấy vẫn nên ăn thanh đạm chút, Cao Dã, đi mua cho em ấy một phần cháo hoa đi."

"Vâng."

"Còn chúng ta ra ngoài ăn lẩu."

Đỗ Hữu Vi: "???" Anh có còn là người nữa không vậy?!
« Chương TrướcChương Tiếp »