Chương 15: Tôi! Thi! Xong

Từ trước tới nay Trương Thiếu Ngôn chưa từng gặp người nào mặt dày còn vô sỉ như vậy, anh đưa Đỗ Hữu Vi đến cửa thư viện để cô tự đi vào.

Đỗ Hữu Vi khẽ hát đi vào thư viện, nhân viên quản lý ngồi ở cửa ra vào thấy cô, liền lên tiếng chào: "Bạn học Đỗ, sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?"

Vì gần đây ngày nào Đỗ Hữu Vi cũng đến thư viện, nhân viên quản lý và cô lâu dần cũng quen thuộc. Đỗ Hữu Vi giơ vòng tay vừa đeo, đắc ý lắc lắc: "Thấy sao, đẹp không nè?"

Nhân viên quản lý nhìn, cũng cảm thấy đẹp: "Rất đẹp. Thì ra là mới mua vòng tay, khó trách tâm trạng tốt như vậy."

"Haha." Đỗ Hữu Vi không nói vòng tay là người khác tặng, vui mừng đi về vị trí cũ của mình.

Nhìn vòng tay mười phút, rốt cuộc Đỗ Hữu Vi cũng ý thức được chỗ nào không đúng. Cô đến thư viện để học tập, không phải để nghĩ về soái ca!

Không phải chỉ là vòng tay thôi sao, cô cũng không phải chưa thấy qua!

Đỗ Hữu Vi tiến hành yêu cầu bản thân tỉnh lại —— làm người nên chung thủy, toàn tâm toàn ý yêu tiền.

Nhất định bởi vì lão đại tặng cái vòng tay này đáng giá tiền nên cô mới thích, ừ đúng vậy.

Điều chỉnh tâm trạng xong, Đỗ Hữu Vi bắt đầu học bài.

Phần lớn thời gian cô đều tập trung ôn tập. Thi cuối kỳ chính thức bắt đầu, giờ giấc sinh hoạt của Đỗ Hữu Vi chỉ còn có ôn tập, làm bài, ôn tập,...

Sau mấy tuần, rốt cuộc chỉ còn một môn cuối cùng, cả người Đỗ Hữu Vi gầy đi trông thấy.

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Thật hâm mộ Vệ Duệ được nghỉ học ~

Vì sắp được giải phóng sau khi thi xong, Đỗ Hữu Vi lại đăng một bài lên vòng bạn bè —— từ sau khi Trương Thiếu Ngôn kêu cô gửi đề, lúc cô đăng bài cũng chỉ có chính mình mới thấy được.

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Ngày mai, chỉ còn một môn! Tôi sẽ được giải phóng!

Trương Thiếu Ngôn bình luận: Rớt môn có thể thi lại.

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Lão đại không phải rất bận rộn sao? Vì sao cô vừa đăng bài đã nhìn thấy?

Đỗ Hữu Vi trả lời Trương Thiếu Ngôn: ...Anh có thể không nói mấy lời tụt mood được không ?

Trương Thiếu Ngôn trả lời Đỗ Hữu Vi: Bài thi lại thường đơn giản hơn thi bình thường.

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Đúng là một lời nói khiến người ta "không tụt mood"

Trước khi ngủ, Đỗ Hữu Vi lại đăng một bài, sau đó mới để điện thoại xuống. Ngày thi thứ hai, cô và Phan Tĩnh thi cùng một trường.

Sau khi mặt Phan Tĩnh bị dị ứng chưa từng tới trường học, nhưng thi cuối kỳ, cô ta tất nhiên phải tham gia, dù sao học bổng hàng năm đều dựa vào cái này.

Phan Tĩnh xuất hiện cùng trường thi với cô làm các bạn học trong trường thi đều chú ý. Đỗ Hữu Vi không biết mặt cô ta khôi phục thế nào rồi, Phan Tĩnh luôn đeo khẩu trang, che mặt cực kỳ kín đáo. May mắn trong phòng thi có điều hòa, nếu không với thời tiết này, mặt không hỏng cũng sắp thành hỏng.

Nhìn thấy Phan Tĩnh, Đỗ Hữu Vi lại nghĩ tới Tôn Tiêu Tiêu. Lần thi cuối kỳ này, cô ta không thi vài môn, Đỗ Hữu Vi nghe ba cô nói, gần đây Tôn gia xảy ra vấn đề.

"Mọi người thu dọn điện thoại và sách, chuẩn bị kiểm tra." Giáo viên cầm bài thi vào phòng học, mọi người mới thu sự chú ý lại. Đỗ Hữu Vi cũng thu hồi suy nghĩ, chuẩn bị chào đón môn thi cuối cùng.

Môn học này toàn bộ đều là học thuộc, trong khoảng thời gian này Đỗ Hữu Vi cũng học bằng cách nhớ, vẫn có chút hiệu quả. Nói chung là không bỏ trống chỗ nào.

Kết thúc giờ làm bài, sau khi ra phòng học, cô lấy điện thoại ra cao hứng nhắn cho Trương Thiếu Ngôn: "Tôi! Thi! Xong!!"

Trương Thiếu Ngôn: Chúc mừng

Đỗ Hữu Vi: Hi hi hi

Sau khi cười ngây ngô, Đỗ Hữu Vi lại nhận thức được sai lầm của mình. Tại sao người cô nhắn đầu tiên là Trương Thiếu Ngôn? Hừ! Cô muốn tìm Vệ Duệ dạo phố hay đi ăn cái gì đó!

Đỗ Hữu Vi đi tìm Vệ Duệ, bên Trương Thiếu Ngôn, Cao Dã uyển chuyển nhắc nhở: "Ông chủ."

Trương Thiếu Ngôn để điện thoại xuống, mặt không đổi sắc nhìn các trưởng phòng trong phòng họp: "Tiếp tục."

Các trưởng phòng: ". . ."

Trong lòng mọi người đầy dấu chấm hỏi, đại boss vậy mà chơi điện thoại lúc họp? Đây là việc trăm năm khó gặp một lần nha! Boss nhắn tin cho ai? Nhắn cái gì vậy? Thật muốn biết nhưng không dám hỏi...

Trương Thiếu Ngôn không nhắn lại, Đỗ Hữu Vi đã về đến nhà. Nhất Nhất, Nhị Nhị và Kim Anh Tuấn thấy cô trở về, liền chạy lên vây quanh. Cô sờ đầu bọn chúng, đi vào nhà: "Mẹ, con về rồi."

"Con gái về rồi sao?" Tưởng Mạn Lâm đang nhìn mấy chậu hoa, thấy cô vào cửa, liền nói: "Con thi cử vất vả rồi, hôm nay đặc biệt làm nhiều đồ ăn ngon cho con."

"Oa, cảm ơn mẹ!" Đỗ Hữu Vi hưng phấn nhìn phòng bếp, lại nói với mẹ cô: "Con đi tắm trước, buổi chiều con có hẹn dạo phố với Vệ Duệ."

"Được, lát nữa con đi dạo phố thuận tiện chọn vài bộ lễ phục, mấy ngày nữa có một bữa tiệc."

"Lại tổ chức tiệc ạ?" Thành phố A có rất nhiều nhóm, động một chút liền tổ chức tiệc, trước kia Đỗ Hữu Vi cũng tham gia không ít, nhưng qua nhiều lần cũng cảm thấy không có gì mới mẻ.

Tưởng Mạn Lâm gật đầu nói: "Ừ, vừa vặn lúc con thi xong có thể chơi một chút. Lần này quy mô còn lớn hơn trước."

"Vâng, con lên tắm trước."

"Ừ."

Đỗ Hữu Vi về phòng, trước tiên hẹn thẩm mỹ viện lúc xế chiều, trong khoảng thời gian này vội vàng ôn thi, làn da cô không còn trắng như trước! Sau khi làm mặt, rồi cùng Vệ Duệ đi dạo phố, thuận tiện làm móng tay, hoàn mỹ!

Từ khi Vệ Duệ làm mắt hai mí không còn gặp Đỗ Hữu Vi, đây cũng là lần đầu tiên Vệ Duệ làm mắt hai mí xong xuất hiện trước mặt Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi nhìn chằm chằm cặp mắt của Vệ Duệ một phút, tán thưởng gật đầu: "Làm rất tốt, nhìn rất đẹp."

"Đúng không, dùng tiền quả nhiên hiệu quả không giống trước, trước đó còn có người nói chúng ta là đồ ngốc nhiều tiền."

"Bọn họ ghen tị với cậu thôi, nào, uống một chai nước ngọt." Đỗ Hữu Vi đưa một chai coca cho Vệ Duệ. Vệ Duệ mở nắp uống một ngụm, thỏa mãn nói: "Thật thoải mái."

"Thoải mái đủ rồi đó! Chúng ta đi làm đẹp, sau đó dạo phố!"

Vệ Duệ bị cô kéo về phía trước, nhìn Đỗ Hữu Vi một cái: "Xem ra cậu thật sự bị thi cuối kỳ hành cho thảm rồi."

"Đừng nói nữa, thừa dịp chưa có thành tích, tớ phải tranh thủ thời gian điên cuồng một lúc."

Vệ Duệ: ". . ."

Hai người đi làm mặt, sau đó đi bách hóa Tinh Quang mua quần áo. Thấy Đỗ Hữu Vi đang chọn lễ phục, Vệ Duệ hỏi cô: "Cậu lại muốn tham gia bữa tiệc gì sao?"

Cô và Vệ Duệ đều có rất nhiều lễ phục, nhưng mà từ khi cô trọng sinh về liền coi quần áo cũng đã chết, nên lần sau tham gia tiệc cũng chỉ có thể mua váy mới. Đỗ Hữu Vi chọn một chiếc váy, nhìn gương nói: "Mẹ tớ nói mấy ngày nữa có một bữa tiệc rất long trọng, tớ cũng không hỏi kỹ. Đúng rồi, cậu muốn đi không?"

Vệ Duệ nghĩ nghĩ, hỏi cô: "Có phải là buổi tiệc lớn kia? Tớ nghe cha tớ nói tổ chức vô cùng hoành tráng, không chỉ có tinh anh giới kinh doanh, có thể còn có những nghệ sĩ kỳ cựu trong giới nghệ thuật."

"À, vậy yêu cầu về thân phận chắc cũng rất cao."

"Lúc đầu tớ không muốn đi, nhưng nếu cậu muốn đi tất nhiên tớ sẽ đi cùng cậu."

"Được đó, cậu cũng chọn váy đi."

Hai người đi dạo một vòng tiệm này, thử mấy chiếc váy cũng không thích, lại đi cửa hàng Bunny ở sát vách. Đỗ Hữu Vi rất thích nhãn hiệu này, trong nhà có không ít váy và đồ trang sức.

Hai người vừa đi vào, liền nghe thấy tiếng một nữ sinh đang chỉ trích nhân viên cửa hàng: "Các cô chậm một chút thì chết à, muốn bóp chết tôi sao?!"

Nhân viên cửa hàng đang giúp vị khách này kéo váy cười ngượng ngùng nói với cô ta: "Tào tiểu thư, cái váy này quả thật nhỏ hơn một chút so với ngài, nếu không ngài đổi chiếc váy khác đi? Ở nơi này chúng tôi còn rất nhiều lễ phục đẹp."

"Không cần, tôi chỉ thích cái này, nếu nhỏ các cô liền làm nó lớn lên cho tôi."

Nhân viên cửa hàng khó xử nói: "Nếu đổi chúng tôi có thể đổi...nhưng ngài muốn lấy nhanh thì chúng tôi làm không kịp."

"Tôi mặc kệ, dù sao chuyện này các cô phải giải quyết tốt cho tôi, không thì từ nay về sau tôi sẽ không mua đồ gì của nhãn hiệu này nữa, bạn bè của tôi cũng sẽ không mua!" Tào Song thấy kéo không lên, trực tiếp vào phòng thử đồ cởi váy ra.

Hai người bạn đi cùng cô ta đến trước cửa phòng thử đồ, nói chuyện với nhân viên: "Chỉ đổi kích thước thôi, có chút chuyện cũng không làm xong! Nếu không về sau chúng ta đừng tới đây nữa!"

Hai nhân viên trao đổi ánh mắt, trong đó có một người ôm váy Tào Song đưa tới, nhìn mấy cô ta cười: "Tôi vừa gọi cho cửa hàng trưởng, nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho Tào tiểu thư."

Tào Song ra khỏi phòng thử đồ, thấy Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ đứng ở cửa, sửng sốt một lát, sau đó chào hỏi các cô: "Đỗ tiểu thư và Vệ tiểu thư cũng tới à, tiểu Kiều, tới chào hỏi nào."

"Được." Tiểu Kiều rót hai chén nước, mời Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ ngồi trên ghế salon: " Hôm nay Đỗ tiểu thư và Vệ tiểu thư muốn mua gì?"

Đỗ Hữu Vi còn chưa lên tiếng, Tào Song đã thay quần áo đi tới, nhìn các cô cười: "Sao trùng hợp vậy, các cô cũng tới mua lễ phục?"

Tào Song, Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ sống trong giới nhà giàu cũng coi như là người quen, nhưng trong giới nhà giàu vẫn còn rất nhiều mối quan hệ. Bình thường, Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ rất ít khi đi chung với nhóm Tào Song.

Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta cười không nói chuyện, Vệ Duệ và Tào Song luôn không hợp nhau, vừa gặp mặt liền nói vài câu cho hợp lễ nghi cơ bản: "Vừa rồi cô thử váy tôi cũng nhìn thấy, chuyện đó cũng rất bình thường, không cần thiết phải dùng lực kéo lên, làm đau thịt của mình."

Tào Song giật giật khóe miệng, nhìn Vệ Duệ vài lần, đuôi lông mày giương lên: "Cô vừa mới làm mắt hai mí sao? Tôi đã sớm kêu cô làm nhưng cô không nghe, hiện tại sao lại làm vậy?"

Vệ Duệ bĩu môi, cười nhạo nói: "Không phải là tôi sợ chỉnh xong lại thành giống cô sao?"

". . ." Đỗ Hữu Vi phát hiện, làm một người nghe người khác cấu xé lẫn nhau cũng thật thú vị.

"Được rồi Duệ, chúng ta chọn váy cho mình đi." Đỗ Hữu Vi dắt Vệ Duệ, kêu nhân viên cửa hàng dẫn các cô đi chọn váy. Tào Song và bạn bè của cô ta đi sau lưng các cô, thấy Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ chọn đồ, miệng cũng không nhàn rỗi: "Các cô cũng chuẩn bị tham gia bữa tiệc vào thứ sáu đúng không? Hừ, quả nhiên lần này có người đồn Thất gia sẽ tới, liền có đủ loại ong bướm muốn nhào tới."

Đỗ Hữu Vi đang chọn quần áo dừng một chút, Vệ Duệ có chút kinh ngạc: "Lần này Thất gia sẽ tới?"

Tào Song khinh thường nhìn Vệ Duệ: "Cô diễn làm gì? Đừng nói cô không biết nha. Bình thường cô không tham gia những bữa tiệc, lần này sao lại tích cực đến mua lễ phục, còn không phải vì Thất gia sao?"

"...Cô đừng tưởng ai cũng giống như cô, ước gì có thể bám chặt lên thân người ta?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Vệ Duệ thật mạnh miệng.

Cô ta ho nhẹ một tiếng, hỏi Tào Song: "Chẳng phải nói là từ tới nay anh ấy không tham gia những bữa tiệc như này sao?"

"Đúng vậy nha, cho nên lần này có lời đồn anh ấy sẽ tới, mọi người chưa gì đã điên rồi." Tào Song liếc cô ta một cái, thần sắc hơi tối lại: "Các cô thật sự không biết? Bạn bè của tôi mấy ngày nay đều làm rầm rộ cả lên, tất cả đều muốn đi ngắm Thất gia, ngay cả hồ ly tinh Điền Tư Đồng kia cũng muốn đi."

Ách...Đỗ Hữu Vi hơi hiểu ra, nhưng vì sao xưa nay Trương Thiếu Ngôn không tham gia các loại tiệc này?

"Quên đi, hai cô muốn đi thì cứ đi, không đi thì thôi." Tào Song đùa cợt nhếch miệng: "Dù sao các cô cũng không có sức cạnh tranh."