Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 14: Vòng tay “qua môn”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Thiếu Ngôn từ cửa đi vào, giơ tay phải lên điều chỉnh ống tay áo. Áo khoác tây trang màu đen hơi mở, lộ ra áo sơ mi đen và cà vạt màu xám bạc.

Những người đứng tại đại sảnh của bữa tiệc đều là người Trương gia, thấy anh đi tới, không chỉ nam nữ trẻ tuổi đến trò chuyện, ngay cả những người đã có tuổi cũng không dám trò chuyện.

Trương Thiếu Ngôn đi đến đầu bậc thang, không đứng với bất cứ ai. Đại ca cầm ly rượu đỏ, đi tới chỗ anh: "Tới rồi sao?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn hơi lên tiếng, ngữ khí không mặn không nhạt. Những người khác cũng theo đại ca, tôn kính gọi thất đệ, thất thúc.

"Cha tới." Trương Thiếu Ngôn không đáp lại, mà nhìn về phía trên lầu. Trương Minh Hạc được người đỡ lấy xuất hiện tại tầng hai, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn ông, vừa rồi chào hỏi Trương Thiếu Ngôn như nào, giờ lại chào hỏi ông y như thế.

Trương Minh Hạc năm nay đã tám mươi tuổi, có tất cả bảy người con. Trong đó con trai và con gái lớn nhất là do phu nhân đầu tiên sinh, còn lại ba người con trai và một người con gái do phu nhân thứ hai sinh.

Sau khi phu nhân thứ hai qua đời, Trương Minh Hạc không tiếp tục kết hôn, khi mà tất cả mọi người coi là như vậy xong thì Trương Minh Hạc đã lớn tuổi đột nhiên ôm một đứa bé trai về, nói là con trai út.

Người con trai út này chính là Trương Thiếu Ngôn, xếp thứ bảy.

Không ai biết mẹ của cậu con trai út là ai, Trương Minh Hạc cũng chưa từng mang cô ta tới Trương gia. Nhưng nghe nói, đối phương là một người phụ nữ trẻ tuổi, lúc sinh Trương Thiếu Ngôn mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Cho tới bây giờ cô ta không xuất hiện tại Trương gia cũng là yêu cầu của cô ta.

Mặc dù sinh cho Trương Minh Hạc một đứa con, nhưng cô ta không muốn vào cửa Trương gia.

Những lý do này người của Trương gia đều âm thầm bàn luận, nghe rất không êm tai, nhưng ở trước mặt Trương Minh Hạc và Trương Thiếu Ngôn, không ai dám nói. Trương Minh Hạc rất yêu thương Trương Thiếu Ngôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trương Thiếu Ngôn cũng hoàn toàn kế thừa năng lực và thủ đoạn của Trương Minh Hạc, tuổi còn trẻ liền đem Trương gia bỏ vào túi.

Tất cả mọi người nói, anh ta lúc còn trẻ quá giống Trương Minh Hạc, khi tức giận nhíu mày, đều khiến cho người khác run rẩy.

Trương Minh Hạc hôm nay cũng mặc âu phục, giống như tìm về phong thái lúc trẻ tuổi. Ông ta từ trên lầu đi xuống, đến trước mặt Trương Thiếu Ngôn: "Thiếu Ngôn về rồi sao? Công việc thế nào?"

"Rất thuận lợi."

"Vậy tốt rồi." Trương Minh Hạc nói xong, nhìn đám người cười: "Hôm nay là gặp mặt gia đình, ở đây đều là người trong nhà, mọi người cũng không cần câu nệ. Đi ăn cơm thôi."

Trương gia có hai mươi người, để hôm nay có thể cùng ăn cơm, phòng ăn đặc biệt để chiếc bàn dài mấy mét. Trương Minh Hạc đương nhiên ngồi vị trí chủ vị, những người còn lại dựa theo bối phận.

Theo lý thuyết, Trương Thiếu Ngôn phải là ngồi sau lục tỷ, nhưng Trương Minh Hạc lại kêu anh ngồi xuống bên cạnh mình, muốn anh nói chuyện với ông ta.

Những người khác cũng không nói gì, hiện tại của cải trong Trương gia đều là của Trương Thiếu Ngôn, chứ đừng nói chỉ là một cái chỗ ngồi.

"Thiếu Ngôn, nghe nói con gần đây tham gia một vũ hội?" Trương Minh Hạc bởi vì tuổi đã cao, thức ăn rất thanh đạm, đồ ăn của ông đều do chuyên gia chọn, thức ăn trong mâm rất không giống những người khác. Trương Thiếu Ngôn nghe ông hỏi vậy, bàn tay cắt thịt bò hơi dừng lại, gật đầu nói: "Vâng, con không nghĩ loại chuyện nhỏ này lại kinh động đến cha."

Trương Minh Hạc cười nói: "Con khiêu vũ với một cô bé, đây cũng không phải là chuyện nhỏ."

Trên bàn cơm mọi người đều ăn đồ của mình, nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên nghe hai người tán gẫu. Trương Thiếu Ngôn làm chủ Trương gia lúc trẻ tuổi, nhưng nói đến chuyện cưới gả, tuổi của anh cũng không tính là nhỏ.

Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không thấy anh ở gần cô gái nào, bên ngoài đồn Trương Thiếu Ngôn và em gái của Lâm Huy có quan hệ thân mật, nhưng người có đầu óc tỉnh táo một chút cũng biết, quan hệ kia đều dựa vào Lâm Huy.

Vợ tương lai của Trương Thiếu Ngôn là ai, toàn bộ người của Trương gia đều quan tâm, vị trí trống này, cũng có không ít người nhìn chằm chằm.

Nhưng nhìn chằm chằm cũng vô dụng, các cô gái nhìn mặt Trương Thiếu Ngôn xong đều không dám tiến lên.

"Nghe nói cô bé kia học cùng trường với bạn gái của Thánh Trạch ?" Trương Minh Hạc nhìn về phía Trương Thánh Trạch ngồi hàng sau: "Thánh Trạch, cháu biết không?"

Trương Thánh Trạch đang xem kịch, đột nhiên bị nhắc tên, suýt nữa bị sặc. Cậu ta ho nhẹ một tiếng, cầm khăn tay lau khóe miệng, mới nhìn Trương Minh Hạc nói: "Dạ biết."

"Cô bé kia thế nào?"

Trương Thánh Trạch vừa định nói, ánh mắt của Trương Thiếu Ngôn nhẹ nhàng lướt qua.

". . . Rất tốt ạ." Trương Thánh Trạch cười nói.

Trương Minh Hạc cũng cười: "Thất thúc của cháu không gần phụ nữ, phương diện này cháu có thể giúp thất thúc nhiều hơn, cháu cũng biết người ta, cứ giúp thất thúc nhiều vào."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Cái này không cần, ít nhất con cũng không đánh phụ nữ."

Nụ cười trên mặt Trương Thánh Trạch cứng đờ.

Trương Minh Hạc nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Trương Thánh Trạch: "Sao vậy? Thánh Trạch đánh bạn gái con sao?"

"Cháu không có..." Nhưng cậu quả thật đã đánh bạn gái người khác. Trương Thánh Trạch vô thức nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn: "Đây chỉ là hiểu lầm."

Trương Thiếu Ngôn lãnh đạm cong khóe môi: "Sao thế? Cháu không đánh người?"

"Đúng là cháu đánh, nhưng lúc đó..."

"Đánh chính là đánh, không cần lấy cớ."

Trương Thánh Trạch: ". . ."

"Thiếu Kiệt, sao con không dạy dỗ con trai?" Trương Minh Hạc nhìn về phía Trương Thiếu Kiệt, trên mặt mang theo giận dữ, "Có phải ở nhà con cũng đánh Tri Dĩnh, Thánh Trạch mới học cách đánh đó?"

"Cha, con oan uổng, từ lúc kết hôn cho tới bây giờ con không đánh Tri Dĩnh lần nào hết." Không nghĩ tới con trai mình bị giáo dục thì chính mình cũng bị giáo dục theo, Trương Thiếu Kiệt nhìn bà xã, kêu cô ấy tranh thủ thời gian nói chuyện.

Lưu Tri Dĩnh nói: "Cha, Thiếu Kiệt không dùng bạo lực giải quyết vấn đề, càng không có khả năng đánh phụ nữ. Thánh Trạch là chúng con giáo dục không tốt, thật xin lỗi cha."

Trương Thánh Trạch bị cha mẹ hung hăng mắng một trận, trong lòng tức giận. Đỗ Hữu Vi còn chạy đến trước mặt thất thúc cáo trạng? Thất thúc lại còn ngay giữa tiệc gia đình, nói việc này ra?

Hai người bọn họ chẳng lẽ thật sự có cái gì rồi??

Nghĩ tới đây Trương Thánh Trạch càng khó chịu, Đỗ Hữu Vi không phải thích cậu sao? Lòng dạ phụ nữ thay đổi thật nhanh!

"Con trai anh chị quả thật nên quản tốt hơn, suốt ngày ở công ty không gặp được bóng người, ngược lại mỗi ngày đều chạy đến trường đại học. Là muốn trở về sửa học vị sao?" Trương Thiếu Ngôn uống rượu đỏ, lại chỉ ra tội của Trương Thánh Trạch.

Trương Thiếu Kiệt hung hăng búng trán Trương Thánh Trạch, cảnh cáo nói: "Bắt đầu từ ngày mai ở công ty cho cha, không cho phép đi trường học, nghe thấy không?"

"Vâng cha, con sẽ không đi nữa."

Trương Thiếu Ngôn hài lòng.

Kết thúc bữa tối, thời gian cũng không còn sớm, thể lực Trương Minh Hạc không bằng người trẻ tuổi, ăn cơm xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi ông ta đi, bữa tiệc mới chính thức kết thúc.

Trương Thiếu Ngôn cũng không ở lại lâu, Trương Minh Hạc vừa lên lầu, anh liền rời đi. Trương Thiếu Kiệt chờ sau khi anh đi, mới hỏi Trương Thánh Trạch: "Con đánh ai vậy? Trêu đến thất thúc ở trước mặt mọi người nói việc này?"

". . . Không có ai, chính là người khiêu vũ với thất thúc ."

Trương Thiếu Kiệt: ". . ."

Đứa con trai này đúng thật nên quản tốt, nếu không chắc tức chết!

"Cha thấy con yêu đương đến đầu óc không bình thường! Thất thúc không tát bay đầu con là tốt rồi!"

Trương Thánh Trạch: ". . ."

"Còn ở đây làm gì? Về nhà tỉnh táo lại cho cha!"

Trương Thánh Trạch bị đuổi về nhà, sau này cũng không dám quay lại trường học. Mặt Phan Tĩnh bị dị ứng cũng ở nhà, không đến trường học.

Hai người bọn họ không tới trường, Đỗ Hữu Vi cảm thấy không khí đã trong lành hơn trước kia, đến cả đề toán cũng cảm thấy đáng yêu hơn.

Mặc dù cô vẫn không biết làm...

Khi Đỗ Hữu Vi cố gắng học tập, Tưởng Mạn Lâm sợ thân thể cô không chịu đựng nổi, nói cô nên vừa học tập vừa thư giãn. Liền đặc biệt lấy xe đưa cô đến trường, mỗi ngày đưa Đỗ Hữu Vi đến cửa chính trường học, kêu cô tự đi bộ tới thư viện.

Từ cổng trường đến thư viện mất hơn hai mươi phút đi đường, mà nửa đường còn phải đi qua một cái sườn núi nhỏ, cứ coi như là rèn luyện đi.

Sau khi xe đi, trước đó, khi Đỗ Hữu Vi đi tới trước cổng trường liền nhận được một đơn tuyên truyền, là đơn tuyên truyền hiến máu công ích.

Trước cổng trường học có một công viên nhỏ, định kỳ đều có xe lấy máu hoặc truyền máu, còn tình nguyện viên hỗ trợ phát đơn tuyên truyền, triệu tập tất cả mọi người đến hiến máu. Đỗ Hữu Vi nhìn một chút, quyết định hôm nay cũng làm chuyện tốt, đi hiến chút máu.

Công viên cách trường học khoảng năm phút đi đường, cũng không xa thư viện cô định tới. Đỗ Hữu Vi cất đơn tuyên truyền, tự mình đi bộ tới công viên nhỏ.

Xe lấy máu dừng ở một vị trí tương đối dễ thấy, xung quanh cũng treo biển tuyên truyền. Đỗ Hữu Vi đi qua, chờ hai người phía trước hiến máu xong, mới vén tay áo lên ngồi xuống.

"Cô bé có phải bình thường hay thức đêm không? Tuổi này của em, nhan sắc càng tươi đẹp hơn, bình thường đừng thức khuya quá, ỷ vào tuổi trẻ mà không quan tâm sức khoẻ là không tốt đâu."

Lúc lấy máu, Đỗ Hữu Vi nghe y tá giáo dục cô: "Nhưng em còn đỡ, vừa rồi có một cậu bạn, nhan sắc nhìn như đại gia 60 tuổi!"

"Vâng. . . Em về sau sẽ chú ý đi ngủ sớm một chút." Đỗ Hữu Vi thành công bị y tá hù dọa.

"Như vậy mới đúng. Xong rồi, em lấy bông gòn này để trên tay một lúc." Y tá lưu loát rút kim tiêm ra, lấy bông gòn đặt ngay chỗ có lỗ kim trên tay Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi giữ bông gòn rồi đứng lên, đem vị trí để lại cho người đằng sau.

Không biết có phải vừa rút máu xong không, mà cô nhìn thấy ánh mặt trời lại cảm thấy có chút choáng. . . Rõ ràng nắng cũng không có bao nhiêu, xem ra bây giờ cô phải chú ý rèn luyện thân thể thôi!

Cô đi tới bên lề đường, chậm rãi về trường học, sau lưng đột nhiên truyền đến hai tiếng ô tô. Cô liền đi sang bên cạnh, xe phía sau đi tới bên cạnh cô, ngừng lại.

Đây là một chiếc Bentley, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. Đỗ Hữu Vi kéo khóe miệng, nghĩ thầm chẳng lẽ vừa sáng sớm đã có người đến tán gái?

Cửa số ghế lái phụ hạ xuống, lộ mặt Cao Dã: "Đỗ tiểu thư, buổi sáng tốt lành."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô nhất định là bị rút máu đến hồ đồ rồi, thậm chí ngay cả xe của lão đại cũng không nhận ra!

Cửa sổ phía sau cũng chậm rãi hạ xuống, Đỗ Hữu Vi nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn ngồi bên trong, có chút ngạc nhiên hỏi: "Trương Thiếu Ngôn, sao ngài lại ở đây?"

Cao Dã khóe mặt giật một cái, Trương Thiếu Ngôn?? Cô nói rất thuận miệng ha!

"Đi ngang qua." Trương Thiếu Ngôn hất cằm lên, nhìn cô: "Lên xe."

"À, vâng." Đỗ Hữu Vi đi qua một bên xe, mở cửa ngồi lên. Trương Thiếu Ngôn thấy bông gòn trên tay cô, hỏi: "Cô vừa hiến máu?"

"Vâng, trùng hợp nhìn thấy."

Trương Thiếu Ngôn trầm ngâm một chút, nghiêng đầu nhìn Cao Dã: "Cao Dã, cậu đi mua một hộp sữa bò."

"Vâng, ông chủ." Cao Dã xuống xe đi mua sữa bò.

Cao trợ lí tự mình đi mua cho cô, Đỗ Hữu Vi thụ sủng nhược kinh: "Không cần, tôi đã ăn sáng rồi."

Trương Thiếu Ngôn quay đầu nhìn: "Là để cô bồi bổ đầu óc."

. . . OK

Bên cạnh công viên có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Cao Dã mua sữa bò rất nhanh, còn thuận tiện mua thêm mấy cái bánh bao cho Đỗ Hữu Vi: "Không biết cô thích ăn loại nào nên tôi đành mua hết."

"Cảm ơn trợ lí Cao." Nhưng cô thật sự vừa ăn sáng xong. Đỗ Hữu Vi đem sữa bò mở ra, cắm ống hút vào uống, còn đặc biệt nhìn Trương Thiếu Ngôn cười. Được thôi, vậy tôi tuân theo ngài!

"Lái xe." Trương Thiếu Ngôn kêu lái xe ra ngoài, mới hỏi Đỗ Hữu Vi: "Cô chuẩn bị đi đâu?"

"Thư viện."

"Thuận tiện đưa cô đi."

Đỗ Hữu Vi nháy mắt mấy cái, mặc dù Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ kêu cô nên rèn luyện nhiều hơn nhưng có xe chở đi thì phải tận hưởng: "Cảm ơn."

Trương Thiếu Ngôn hơi gật đầu, lại quan tâm vấn đề học tập của cô: "Gần đây ôn tập thế nào?"

"Cũng được."

Nghe lời này, Trương Thiếu Ngôn bỗng nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn: "Thật sao? Nghe nói gần đây cô sống rất phong phú, còn đầu tư một thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da?"

". . ." Lão đại không hổ là lão đại, thậm chí ngay cả chuyện này cũng biết, "À, đúng là có chuyện này, chỉ là một cuộc đầu tư nhỏ."

"Tôi còn nghe nói mặt bạn gái Trương Thánh Trạch quá nhạy cảm, còn chạy tới Tôn gia gây phiền phức."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy lão đại đọc được suy nghĩ??

"Gần đây sắp thi, tôi muốn tập trung ôn tập, không lo chuyện bao đồng."

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, nhàn nhạt cong khóe môi: "Ví dụ như tìm hacker đăng bài, tìm thuỷ quân khống chế lượng truy cập."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Anh ta không phải ở nước ngoài sao? Vì sao cái gì anh ta cũng biết vậy!!

Cô rốt cuộc cũng biết vì sao mọi người đều sợ Trương Thiếu Ngôn!

"Yên tâm, những việc này Trương Thánh Trạch không biết, cũng sẽ không muốn biết."

"À vâng. . ." Đỗ Hữu Vi hút một hớp sữa bò, vẫn vô thức giải thích: "Nhưng việc mặt Phan Tĩnh bị dị ứng không có quan hệ với tôi."

"Ừ."

". . ." Ừ liền xong rồi? Hứ.

"Đây là cho cô." Trương Thiếu Ngôn từ trong xe lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi nhận lấy, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Món quà nhỏ thuận tay mang về từ nước ngoài."

Món quà nhỏ? Logo trên hộp này Đỗ Hữu Vi biết, là một nhãn hiệu rất nổi danh. Đồ vật của nhãn hiệu này cô cũng biết một chút, tùy tiện là một món đồ chơi nhỏ đều từ hai trăm vạn trở lên.

Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay hình con mèo cùng hoa, rất đáng yêu.

"Cám ơn, tôi rất thích!" Mặc dù biết vật này nhất định không rẻ, nhưng Đỗ Hữu Vi vẫn nhận. Bởi vì đối với lão đại mà nói, hai trăm vạn có khả năng chỉ là một món quà nhỏ mà thôi.

"Ừ, nhân viên cửa hàng nói chiếc vòng này có kim cương mang đến vận mệnh tốt, chúc cô thi không rớt."

Đỗ Hữu Vi nghe anh nói vậy, nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi thi rớt có thể tìm bọn họ đòi lại tiền không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »