Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 10: Đại não cậu có thể thanh tỉnh một chút không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là lần đầu tiên Đỗ Hữu Vi nghe thấy tên anh. Tên thật của lão đại đúng là dễ nghe, nhưng cô biết cũng không dám gọi đâu. Người bên cạnh không gọi anh là Thất gia thì cũng gọi là ông chủ, kể cả Trương Thánh Trạch nhìn thấy anh cũng rất cung kính gọi Thất thúc, Trương Thiếu Ngôn. . . Cô cũng không dám gọi.

Mà lúc này người kinh ngạc nhất là Cao Dã đứng bên cạnh Trương Thiếu Ngôn. Anh giúp Trương Thiếu Ngôn làm việc nhiều năm như vậy, chỉ gặp qua Trương lão thái gia gọi trực tiếp tên Trương Thiếu Ngôn, Lâm Thiến gọi tên anh cũng phải thêm chữ "anh" đứng trước. Ông chủ bây giờ lại muốn Đỗ Hữu Vi trực tiếp kêu tên mình?

. . . Nhìn cô ấy sợ như vậy chắc cũng không dám.

Không không không, trọng điểm không phải cô ấy có dám hay không, mà là ông chủ nói như vậy! Cao Dã hiểu rất rõ tâm tư Trương Thiếu Ngôn, có một số việc khả năng bản thân anh không ý thức được, Cao Dã đã nhìn thấu.

Đỗ Hữu Vi mấp máy môi mình, cười nói với Trương Thiếu Ngôn: "Vâng, tôi nhớ kỹ."

Trương Thiếu Ngôn không nói gì thêm, chỉ kêu thư ký Hồ đưa Đỗ Hữu Vi về nhà. Đỗ Hữu Vi đi theo Trương Thiếu Ngôn vào thang máy, Cao Dã cùng thư ký Hồ đều không nói gì, Đỗ Hữu Vi nhìn chằm chằm chân mình, giả câm.

"Quan hệ của cô và Trương Thánh Trạch rất tốt sao?" Trương Thiếu Ngôn đột nhiên hỏi. Đỗ Hữu Vi sửng sốt một chút, xác định anh đang hỏi mình mới nói: "Không tốt."

"Không tốt?" Trương Thiếu Ngôn tựa hồ có chút không tin, nhíu mày hỏi: "Không phải hai người được kết thông gia từ bé sao?"

"À, cái kia..." Đỗ Hữu Vi mặt không đổi sắc nói: "Nếu không phải lúc ấy tôi biết nói chuyện thì tôi nhất định chính miệng cự tuyệt hôn sự này."

Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một chút, tại sao thông tin Cao Dã tìm không nói như vậy: "Lúc trước không phải vì cậu ta có bạn gái mà cô tìm bọn họ gây chuyện sao?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Vì sao lão đại lại biết chuyện này? Là ai trước mặt anh nói xấu cô ?!

Đỗ Hữu Vi vô thức nhìn về phía Cao Dã.

Cao Dã: ". . ." Tôi không biết gì cả, đừng nhìn tôi!

"Trước đó là vì tôi cảm thấy bọn họ làm như vậy tôi sẽ mất mặt, dù sao toàn trường đều biết chúng tôi đã kết thông gia từ bé. Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, bọn họ thích thế nào thì tùy, dù sao tôi cũng không thích cậu ta."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Ánh mắt cũng không kém như tôi nghĩ."

". . ." Không phải chứ lão đại, Trương Thánh Trạch tốt xấu gì cũng là người của Trương gia, ngài nói như vậy chẳng phải nói cả Trương gia sao?

"Đinh" một tiếng, thang máy đến tầng cuối cùng. Xe của Trương Thiếu Ngôn để bên ngoài, mà xe của thư ký Hồ còn ở tầng hầm.

Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn Đỗ Hữu Vi: "Tôi đi trước."

"Vâng, ngài đi thong thả." Đỗ Hữu Vi tươi cười chân thành, thiếu chút nữa cung kính cúi đầu. Trương Thiếu Ngôn đi cùng Cao Dã, không quay đầu đi ra ngoài, Đỗ Hữu Vi nhìn cửa thang máy đóng lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù lão đại nói còn có hậu mãi, nhưng một ca khúc cũng không cần hậu mãi nha. . . Về sau tốt nhất không có cơ hội gặp anh ta đi, suy nghĩ này vừa vặn hợp ý của cô. Nhưng...sao cô có chút thất vọng?

Đỗ Hữu Vi nghĩ một chút, cảm thấy do Trương Thiếu Ngôn quá đẹp trai đi.

Sau khi ăn tối, Đỗ Hữu Vi đến vườn hoa thăm chó. Cô nuôi ba con chó, Nhất Nhất và Nhị Nhị là một đôi, Kim Anh Tuấn ở giữa bọn chúng, là một con cẩu độc thân chính hiệu.

"Anh Tuấn à, em thường xuyên dính chị cũng không phải chuyện tốt, hay là đợi lúc rảnh chị dắt em đi tìm vợ." Cô trò chuyện với Kim Anh Tuấn, Vệ Duệ liền gọi điện thoại tới.

Đỗ Hữu Vi nhìn thoáng qua: "Duệ à, bây giờ cậu tìm tớ là chuẩn bị mời tớ đi ăn khuya sao?"

"Ăn khuya gì, tớ có chính sự hỏi cậu." Vệ Duệ vừa học bài vừa ở nhà nuôi mắt hai mí, hôm nay lại đột nhiên nghe được một chuyện long trời lở đất, không có cách nào học bài được: "Vũ hội của trường học các cậu, có phải cậu khiêu vũ cùng người của Trương gia ? Nghe nói còn là Thất gia? !"

Đỗ Hữu Vi xoa đầu Kim Anh Tuấn, hơi kinh ngạc hỏi: "Cậu cũng biết anh ta?"

" Thất gia của Trương gia ai mà không biết, cậu thật sự cùng anh ta khiêu vũ sao?!"

". . . Là thật, nhưng sao cậu lại biết? Chuyện này không phải bị xóa rồi sao?"

Vệ Duệ chấn kinh, hơn nửa ngày mới phản ứng được: "Bên trong vũ hội nhiều người nhìn thấy như vậy, mọi người trên mặt không dám nói nhưng chắc chắn sẽ có người nghị luận đôi câu. Tớ còn tưởng là nhầm, cậu sao lại biết Trương Thiếu Ngôn? ?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Cậu còn nhớ lần trước tớ ở công viên Lệ Trạch gặp soái ca không? Chính là anh ấy nha."

Vệ Duệ: ". . ."

Đây là cái duyên phận gì vậy trời...

"Quên đi, chuyện trước kia không nói tới, cậu về sau đừng cùng Thất gia ở bên nhau. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn liên quan tới anh ta, ngay cả ba tớ nghe thấy tên của Thất gia liền sợ hãi."

". . ." Đỗ Hữu Vi cũng biết ba chữ Trương Thiếu Ngôn này quả thật làm cho rất nhiều người sợ, cô cũng biết Vệ Duệ nói lời này là vì tốt cho cô. Mặc dù nghe thấy có người nói anh như vậy, cô vẫn có chút không vui: "Thật ra thì anh ta cũng không xấu như vậy, lời đồn bên ngoài đều đồn bậy, đem Thất gia hóa ma hóa quỷ."

Vệ Duệ trầm mặc một lát, mới nói: "Tớ sao lại nghe được lời này của cậu ngữ khí không đúng lắm ? Cậu không phải thích người ta chứ? Người đó là Thất gia đấy! Cậu thanh tỉnh một chút đi!"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Thích Trương Thiếu Ngôn? Cô mới không có! Huống chi người giàu ai chẳng có một kim ốc tàng kiều!

"Tớ không có, tớ chẳng qua chỉ cảm thấy anh ta đẹp trai."

". . . Cho nên?"

Đỗ Hữu Vi chính trực đáp: "Nghiên cứu khoa học đã cho thấy, đại não của nhân loại sẽ có khuynh hướng thiên vị hơn cho người có gương mặt đẹp."

Vệ Duệ: ". . ." Cậu đang tính lừa ai vậy ?

"Dù đẹp trai thì đó cũng là Thất gia, cậu nên để đại não thanh tỉnh chút đi."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

"Chúng ta không trò chuyện cái đề tài này nữa, duệ à, hồi đại học cậu hình như có học qua máy tính?"

"Đừng tìm tớ sửa máy vi tính, tớ không sửa đâu!"

". . . Tớ muốn tìm cậu giúp tớ tra một người, cậu có biết ai là cao thủ phương diện này không? Tớ muốn tìm người đáng tin."

Vệ Duệ nghĩ, hỏi cô: "Chắc có thể tìm được, cậu muốn tra ai?"

"Diễn đàn trường học có một ID là "Chiếc vòng ngọt ngào". Cậu chờ một chút, tớ gửi link cho cậu."

"Được."

Đỗ Hữu Vi cúp điện thoại, liền đến diễn đàn trường tìm link, gửi cho Vệ Duệ. Vệ Duệ nhắn lại cho cô dấu ok, nói sau khi tra được liền đưa tên cho cô.

Đỗ Hữu Vi nhấn thả tim hình ảnh trong quá khứ, tiếp tục chơi với Kim Anh Tuấn.

Lúc này, Trương Thiếu Ngôn đang cầm bản thu âm mà Cao Dã đem tới. Lần này Trương Thiếu Ngôn thông minh hơn, anh không chỉ đem ca khúc lưu trong điện thoại, còn kêu Cao Dã lưu trong mỗi máy tính công ty một phần.

". . . Vâng." Cao Dã đáp ứng, nói lịch trình ngày mai: " Ba mẹ của Lâm Huy đã đến thành phố A, tôi đã thu xếp, ngày mai Lâm Thiến cũng có mặt."

Cao Dã không nói về bất cứ gì, nhưng hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, ngày mai là ngày giỗ của Lâm Huy.

Trương Thiếu Ngôn tựa vào ghế salon, vuốt huyệt thái dương: "Ừ, sáng mai tôi không tới công ty, cậu đúng giờ tới đón tôi."

"Vâng, ông chủ."

"Cứ như vậy đi." Trương Thiếu Ngôn trầm ngâm chốc lát, nhìn điện thoại, lại nhắc nhở: "Nhớ đem bài hát này lưu trong mỗi máy tính của công ty."

"Vâng ông chủ." Cao Dã tin tưởng trải qua sự việc lần trước, Lâm Thiến cũng không dám đυ.ng tới đồ của anh nữa.

Vào ngày giỗ của Lâm Huy, Lâm Thiến và ba mẹ cô ta tới sớm hơn Trương Thiếu Ngôn. Vừa nhìn thấy cha mẹ mình, Lâm Thiến đỏ mắt cùng bọn họ nhắc lại chuyện cũ: "Cha, mẹ, đợi lát nữa nhìn thấy anh Thiếu Ngôn, nhất định phải giúp con."

Mẹ Lâm thấy bộ dáng này của cô, cũng có chút sốt ruột: "Thiến Thiến à, trong điện thoại con không nói rõ ràng với cha mẹ, con sao lại đắc tội Thất gia ?"

"Con, con không làm gì cả, không nghĩ tới anh ấy vậy mà nổi giận với con, còn muốn con ở nước ngoài không cho phép trở về."

Cha Lâm hừ một tiếng: "Thất gia mặc dù quyền cao chức rộng, nhưng cậu ta không phải người không phân tốt xấu. Con không làm cái gì, người ta sao lại đối xử với con như vậy?"

Lâm Thiến lại đi xin mẹ mình: "Mẹ, cha không đau lòng con, mẹ nhất định phải đau lòng con."

Mẹ Lâm vỗ tay cô, trấn an nói: "Thiến Thiến, mẹ cảm thấy cha con nói rất đúng. Thất gia mẹ đã thấy qua, không phải người không nói đạo lý, con không nói rõ ràng cho cha mẹ, cha mẹ không thể giúp con xin. Con cũng biết, từ khi anh con mất, Thất gia đối đã với chúng ta giống người thân, còn tạo điều kiện cho con đi du học. Con cũng không thể quá tùy hứng. . ."

"Mẹ, con là muốn mẹ giúp con, mẹ sao lại quở trách con?" Lâm Thiến không vui rút tay về: "Có phải mẹ không muốn gặp con gái mẹ, mẹ mới vui vẻ?"

"Đừng nói nữa, thất gia cùng trợ lí Cao đến." Cha Lâm nói một câu, hai mẹ con đều yên lặng.

Trương Thiếu Ngôn đến, trước tiên cùng người Lâm gia nói chuyện, mới bắt đầu chính thức tế bái. Lâm Thiến len lén quan sát người đàn ông anh tuấn bên cạnh, nhưng nghĩ tới ngày đó anh mắng mình thế nào, lại không dám mở miệng nói chuyện.

Tế bái Lâm Huy xong, Lâm Thiến mới tìm được cơ hội, kêu anh một tiếng: "Anh Thiếu Ngôn."

" Anh cái gì, không biết lớn nhỏ." Cha Lâm có chút bất mãn nhìn Lâm Thiến. Trương Thiếu Ngôn mặc dù nhìn trẻ tuổi, nhưng anh là con trai của Trương lão thái gia, bối phận bày ra đó. Lâm Thiến gọi là anh, chẳng phải rất lộn xộn sao.

Lâm Thiến mấp máy môi, không nghe cha cô vẫn gọi anh: " Anh Thiếu Ngôn, thật xin lỗi, lần trước em không cố ý, anh đừng giận em có được hay không."

Cô nghĩ anh sẽ không bạo phát trước mộ của Lâm Huy, mới đặc biệt chọn thời cơ này để nói.

Trương Thiếu Ngôn rốt cuộc nghiêng đầu nhìn một cái, lát sau nói: "Quên đi, dù sao sự tình cũng đã giải quyết. Lần trước anh cũng không nên nổi giận với em, em nói muốn ở lại cùng ba mẹ thì ở lại."

"Thật ạ?" mắt Lâm Thiến lập tức sáng lên, cô biết ngay, anh Thiếu Ngôn không có khả năng đối xử tệ với cô! Cô không giống người khác!

Cao Dã liếc một cái, liền biết Lâm Thiến lại lên mặt mũi.

Ông chủ tìm được Đỗ Hữu Vi, tâm tình tốt, cùng cô không có nửa xu quan hệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »