Câu nói của Tô Chanh "Tần Quyết là thứ’ chắc hẳn bọn họ đều đã nghe thấy.
Trong nguyên tác, nam chủ có bối cảnh thâm hậu ,thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo, dám đắc tội hắn thì mộ phần có khi phải cao thêm hai tấc, không có ngoại lệ. Dựa theo tính cách có thù tất báo của hắn, Tần Quyết nhất định sẽ khai đao với cô.
Không thể không nói, Tô Chanh hoảng rồi. Đều do cái miệng tiện của cô, không biết khi nào mới trị được.
Quản Tuyết và Du Thất Thất nhìn thấy Tần Quyết thì sự vui vẻ biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt.
Du Thất Thất lên tiếng chào hỏi: "Tần Quyết, chào anh, em là Du Thất Thất, đây là Quản Tuyết."
Quản Tuyết cũng không khắc chế được gật gật đầu.
Tần Quyết không quen hai người kia, anh cũng không có sở thích hàn huyên cùng người lạ. Anh dừng lại là bởi vì người phụ nữ nào đó đã cầm tiền của anh còn sau lưng mắng anh là không phải thứ gì tốt.
À, to gan thật đấy.
Thấy Tần Quyết không đáp lại, Quản Tuyết và Du Thất Thất có chút xấu hổ, không dám tiếp tục lên tiếng.
Tô Chanh cũng không tốt hơn, hít sâu một hơi, ngập ngừng nói: "Tần, Tần Quyết, sao anh lại ở đây?” Thật đúng là đen đủi mà.
Trời ạ, tên cẩu nam nhân này đến lúc nào, đã đứng ở sau lưng cô bao lâu rồi?
Vẻ mặt Tô Chanh rất phiền não, nhưng phía sau lại có hai người đang nhìn chằm chằm, Tô Chanh không thể không cố nén sợ hãi, ưỡn ngực, làm ra dáng vẻ cứng cỏi bất khuất của người kế nhiệm chủ nghĩa xã hội.
Không phải chứ. . . Lúc này bảo cô xin lỗi Tần Quyết không phải là quá mất mặt sao!
Tần Quyết lạnh lùng cong khoé miệng, ngữ khí châm chọc: "Độc lập tự chủ, không ngừng vươn lên, phụ nữ độc lập thời đại mới .” Từng câu từng chữ nhắc lại những lời Tô Chanh vừa nói khoác. Mi mắt lười biếng nâng lên, nhìn thoáng qua Tô Chanh, “Cô?”
Chỉ một chữ nhưng giống như đem Tô Chanh ném vào trong đống lửa.
Chuyện trước đây cô ở trên giường doạ nạt đòi anh 800 vạn mới xảy ra chưa được bao lâu. Nếu như phương thức này cũng được coi là độc lập tự chủ không ngừng vươn lên vậy thì cô cũng quá làm mất mặt chủ nghĩa phụ nữ độc lập rồi !
Thế nhưng lời đã nói ra làm sao thu lại được, nếu phủ nhận, không phải sẽ bị hai người đằng sau cười nhạo sao? Nhưng nếu không phủ nhận, Tần Quyết tên chó chết này lại đang ở đây chờ cô trả lời, hơn nữa, người mà Tô Chanh không nguyện ý cũng không dám đắc tội nhất chính là Tần Quyết.
Trước có sói sau có hổ, Tô Chanh hiện tại đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, thấy thế nào đều là tử cục.
Cho dù làm thế nào, cái mặt này của cô hôm nay đều phải ném đi rồi. Tô Chanh đột nhiên có chút bi thương nghĩ, quả nhiên nữ phụ chính là nữ phụ, lúc này vậy mà không có ai xuất hiện diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.
Thử hỏi có loại nào tình huống nào một giây trước vừa vênh mặt khoác lác, một giây sau liền bị vả mặt đến thảm hại không?
Thấy Tô Chanh chậm chạp không mở miệng, Tần Quyết không có kiên nhẫn: "Nói chuyện."
Tô Chanh hơi run một cái : “Em. . ." Mới mở miệng, thanh âm thấp hơn rất nhiều, hai mắt trợn tròn, nhìn có chút bối rối.
Tần Quyết thấy dáng vẻ cô như vậy không hề giống cô của trước đây, dáng vẻ khúm núm vâng vâng dạ dạ, nhướng mày.
Tô Chanh đúng là có chút sợ hãi, mặc dù cô biết trước một phần tình tiết trong truyện, nhưng cô không phải hacker, cô có thể sống tốt như bây giờ, toàn bộ là nhờ vào sự thông minh cơ trí và sự lạc quan luôn hướng đến một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng cô là người, không phải King Kong Barbie , hung thủ tương lai gi*t cô đang sống sờ sờ đứng trước mặt hung ác mà nhìn cô, một giây trước cô còn mắng hắn không phải thứ tốt gì, cô có thể không sợ sao? Cô đã bị doạ đến sắp tè ra quần rồi!
Tô Chanh đang lưỡng lữ giữa việc giữ thể diện hay giữ lại cái mạng nhỏ, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Ngược lại Hứa Gia Diệu đứng sau Tần Quyết lại là một người nhiệt tình, thấy hai vị mỹ nữ bị Tần Quyết lạnh nhạt, không đành lòng nhìn mỹ nữ bi thương, lên tiếng xoa dịu không khí: “Chào hai người đẹp, có thể làm quen chút không, chúng ta cùng đi uống một ly.”
Quản Tuyết vốn không muốn đi, ánh mắt hướng về phía khuôn mặt của Tần Quyết, nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh băng, biết bây giờ không phải thời cơ thích hợp để ở lại, liền đáp ứng, Du Thất Thất cũng không tình nguyện cùng rời đi.
Chỉ còn lại Tô Chanh và Tần Quyết, còn có phía trợ lý phía sau hắn.
Tô Chanh thở phào nhẹ nhõm. Vị soái ca này thật đúng là ra tay kịp thời giúp đỡ cô dẫn hai người kia đi rồi, không có hai người bọn họ , Tô Chanh dễ chém dễ hơn nhiều.
"Là, là bởi vì bọn họ chế giễu em trước nên em mới nói như vậy" Tô Chanh ngữ khí yếu ớt, không có cách nào, trước mặt Tần Quyết cô không dám lên mặt, chỉ có thể giả bộ đáng thương. Cô cũng không dám đắc tội hắn !
“Hơn nữa hiện tại em đã đã bắt đầu công việc, e đang bán Thận Bảo online, không phải là anh không biết, đây cũng xem như tự lập tự cường nhỉ.”
Tần Quyết đen mặt: . . . Cô còn dám nhắc đến Thận Bảo? ! !
Tô Chanh giương mắt nhìn anh một cái, thấy anh không có phản ứng, nói tiếp: "Bởi vì. . . Lần trước em cầm 30 tỷ của anh, em vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng cảm giác rất không có tôn nghiêm." Tô Chanh giải thích cho hành vi của mình, cũng xem như giải thích cho câu nói tự lập tự cường kia.
Tần Quyết cười lạnh một tiếng: "Nhưng cô vẫn lấy.”
Chuyện liên quan đến tiền đến tiền thì Tô Chanh lúc này phản ứng rất nhanh, thuộc về phản ứng kí©h thí©ɧ: “Nhưng cũng không thể vì tôn nghiêm mà đến tiền cũng không cần."
Không khí chung quanh yên tĩnh một giây.
Tần Quyết: ". . ."
Tô Chanh nở nụ cười lấy lòng nói: "Ý của em là, tiền anh đã cho em rồi, anh sẽ không để ý chút tiền này đúng không.”
"Khó nói." Tần Quyết ngữ khí không tốt nói : "Dù sao tôi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Xem đi xem đi, hắn vẫn là muốn tính sổ mà.
Nụ cười của Tô Chanh cứng đờ, chân mềm nhũn, sau đó lập tức đứng thẳng.
Bởi vì, cô đã nghĩ ra cách giảo biện.
Hắng giọng một cái, Tô Chanh mở miệng giọng tình cảm dạt dào, chỉ kém than thở khóc lóc: “Em biết từ trước đến giờ em luôn khiến anh cảm thấy ngột ngạt, em cũng cảm thấy đặc biệt có lỗi với anh, nhưng em đã kiểm điểm bản thân sâu sắc và cũng vô cùng hối hận, là do bọn họ lấy anh ra để chế giễu em, em chỉ sợ bọn họ lan truyền tin xấu ra ngoài làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, cho nên ngôn từ có hơi quá khích một chút.”
Nói xong, Tô Chanh cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thanh âm thấp xuống.
Cô nói: "Tần Quyết em xin lỗi, là do em dùng từ không đúng."
Tô Chanh cúi đầu, tia sáng rơi xuống tóc cô, hơi cong eo, khiến cô trở nên vô cùng thành khẩn và nghiêm túc.
Tần Quyết nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, trầm mặc giây lát, sau đó quay đầu, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cô ta lại đang tìm cớ, nói anh không phải thứ gì tốt, cái này gọi là ngôn từ quá khích một chút sao?
Qua một lúc thấy Tần Quyết không có phản ứng, Tô Chanh ngẩng đầu nói tiếp: "Xin ngài yên tâm, tôi sẽ tỉnh táo lại, đồng thời tôi cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa. Tôi đã cầm tiền của ngài thì nhất định sẽ làm được. Hai lần xuất hiện trước mặt ngài thật sự không phải là tôi cố ý, tôi hi vọng ngài có thể tin tưởng tôi, không tin tôi có thể ngay tại đây biểu diễn cho ngài cảnh gọi là ngựa không dừng vó."
Tần Quyết lại nghe được câu nói này của cô một lần nữa, nét mặt của cô vô cùng chân thành, chân thành đến mức anh không tìm được lý do gì để hoài nghi cô đang nói dối.
Từ lần gặp ở khách sạn đến giờ đã hơn 1 tháng, trừ lần gặp ở trung tâm thương mại, Tần Quyết không gặp lại cô thêm lần nào nữa, anh không có bất kỳ lý do gì để hoài nghi lời nói của cô.
Tần Quyết tiến lên một bước, đứng trước mặt Tô Chanh, ngữ khí cay nghiệt: "Lời gì từ cái miệng của cô nói ra cũng đều phải giảm đi độ tin cậy, nữ nhân chuyên bịa đặt lung tung, tin tưởng cô không bằng tin tưởng một con chó, cả ngày đều nói láo, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tô Chanh co rúm lại, hai mắt hơi mở, lông mi chớp chớp, vội vàng lắc lắc hai tay, yếu ớt nói: “Em không làm gì cả, anh đừng nói oan cho em . ."
Tần Quyết liếc nhìn dáng vẻ khúm núm của cô, tròng mắt ngấn lệ tựa như sắp khóc, Tần Quyết thấy bộ dạng này của cô đã thấy phiền, như cười như không nhìn cô: "Sợ tôi?”
"Tiến bộ.”
Không đợi Tô Chanh kịp phản ứng, Tần Quyết đã quay người rời đi.
Chắc là sẽ không so đo.
Tô Chanh thở sâu thở ra một hơi, lau khóe mắt không có rơi ra đến một giọt nước mắt.
Con người có đôi khi cũng không thể quá mạnh mẽ, giảo biện không qua mặt được thì đừng ngại rơi nước mắt bán thảm, nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Đổi một cách khác để giải quyết vấn đề.