Nhân viên môi giới nhà dẫn Tô Chanh đi xem nhà, hơn 100m2, bốn phòng ngủ 1 phòng khách, ánh sáng tốt , khuôn viên trong khu chung cư cũng rất được, có cả công viên và phòng tập gym.
Tô Chanh cảm thấy rất hài lòng, nhưng giá cả lại vượt quá dự tính của Tô Chanh, Tô Chanh đành phải đi xem chỗ khác.
Một căn hơn 100m2 hơn 35 tỷ, tiền đặt cọc hơn 14 tỷ. Đây là căn nhà mà người có thể mua nổi sao? Mặc dù cô có thể mua trả góp, nhưng Tô Chanh vẫn tiếc tiền.
Cô vẫn phải suy nghĩ thật kỹ .
Tô Chanh tìm được trên mạng một nhà hàng Nhật có đánh giá tốt.
Cô có tiền mà, cô phải ăn ngon mới được.
Nhà hàng Nhật Bản này nổi tiếng với những món ăn ngon và vô cùng tinh tế, bình quân mỗi người phải mất 10 triệu. Đổi lại nếu là trước kia, Tô Chanh nghĩ cũng không dám nghĩ, một bữa hết cả nửa tháng lương của cô.
Bây giờ có tiền rồi cô nhất định phải xem xem, sushi là cái gì mà phải tốn nhưng 10 triệu mới ăn được!
Nhà hàng được trang trí rất tao nhã, nhân viên nam phục vụ cô cũng rất đẹp trai.
Tô Chanh chọn một vài món nhân viên phục vụ đề cử , cũng cho anh nhân viên đẹp trai này chút tiền boa, tiểu ca ca đẹp trai xấu hổ nhận lấy. Cả quá trình đều rất tốt đẹp cho đến khi cô nghe thấy câu chuyện của hai người ngồi bàn phía sau.
Không biết mọi người đi làm có thường gặp được tình huống nói xấu sau lưng đồng nghiệp mà bị bắt tại trận chưa.
Tô Chanh hiện tại đã thấy chẳng qua không phải là đồng nghiệp.
Nghe trong câu truyện của họ thỉnh thoảng có xuất hiện tên mình, điều đầu tiên Tô Chanh nghĩ đến là, rồi, lại gặp phải kẻ thù. Nguyên chủ chẳng làm chuyện gì nên hồn nhưng riêng chuyện kết thù thì không ai bằng.
Tô Chanh vểnh tai nghe muốn nghe xem bọn nó đang nói gì.
Chỉ thấy bọn họ lại nói sang chuyện khác.
Du Thất Thất than thở : “Đồ nhật trong nước vẫn là không chính tông, không thể so sánh với đồ bên Nhật, mình ăn không nổi.”
Quản Tuyết cũng cảm thấy món Nhật ở đây bình thường, nếu như không phải bạn bè đề cử, cô cũng sẽ không tới nhưng chỗ thế này. Nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: “Thứ mà cậu không muốn ăn, có những người muốn ăn còn không được đấy.”
Tô Chanh vừa nghe, khóe miệng giật một cái: Một vài người, không phải nói cô chứ
Du Thất Thất lấy điện thoại di động ra lướt lướt sau đó ngẩng đầu nói: “Tiểu Tuyết, nghe nói gần đây không thấy Tô Chanh bám lấy Tần Quyết nữa, buồn cười, rốt cuộc cô ta đã ý thức được việc mình đã biến thành con gà rừng rồi?”
Quản Tuyết khinh bỉ nói: "Du Thất Thất, cậu còn để ý tin tức của cô ta làm gì, cô ta bây giờ chính là chó nhà có tang, không dậy nổi nữa rồi.”
Du Thất Thất che miệng cười: “Mình đương nhiên biết, mình chỉ muốn xem bộ dạng hiện tại của cô ta thảm đến mức nào. Trước kia là thiên kiêm tiểu thư Tô thị, hiện tại chỉ có thể chơi cùng với mấy người không ra gì, còn muốn tiếp cận Tần Quyết, ha ha, buồn cười chết mất.”
Quản Tuyết cũng mỉm cười, sau đó ôn nhu ngăn Du Thất Thất: “Được rồi, loại người này có gì hay để nói. Đi thôi, thương hiệu C vừa ra mắt bộ sưu tập mùa xuân, chúng ta cũng đi chọn vài bộ.”
“Được, mua thêm vài bộ, mấy ngày nữa có tiệc sinh nhật của Trương Nhược Ngọc, chúng ta không thể để cô ta vượt mặt được."
Một lúc sau, hai người vén màn rời đi.
Lưu lại Tô Chanh ngồi tại chỗ vững như bàn thạch, một bộ lão gia gia nhìn điện thoại di động.
Hai người này, mắng chửi người thật đúng là quá khó nghe.
Nếu như cô thật sự là nguyên chủ Tô Chanh, cô chắc chắc đã sớm đi lên nắm tóc hai người họ rồi, đáng tiếc cô không phải.
Cho nên nghe những lời như vậy, Tô Chanh vẫn có thể yên tâm thoải mái ngồi tại chỗ, lấy điện thoại ra chụp ảnh bữa ăn 10 triệu của cô để đăng lên Weibo mà cô mới lập.
Quả cam nhỏ: “Đồ ăn Nhật, hương vị tiền chết tiệt!”
Có thể là do Tô Chanh ăn không quen nên cũng không thấy ngon lắm, chẳng qua vì đã mất tiền nên cô phải cố ăn cho hết.
Sau khi ăn no nê, Tô Chanh ợ lên một cái.
Nhân viên phục vụ đẹp trai lại mang lên một đĩa điểm tâm ngọt: “Tiểu thư, đây là bánh tôi tặng cô, cũng không tệ lắm, cô nếm thử xem.”
Tô Chanh: ". . ." Có đôi khi quá xinh đẹp cũng là một loại tội.
Sau khi ăn uống no say Tô Chanh dự định lái xe dẹp đường hồi phủ.
Vừa ra khỏi cửa, lại đυ.ng phải hai người quen cũ.
Du Thất Thất, Quản Tuyết.
Hai người họ mặc váy liền của một thương hiệu nào đó, biểu tình kiêu ngạo, chính là hai người vừa nói xấu Tô Chanh trong nhà hàng.
Điều làm Tô Chanh ngoài ý muốn chính là, sao bọn họ vẫn chưa đi.
Được, bọn họ không đi thì cô đi!
Tô Chanh liền giả bộ như không nhìn thấy bọn họ, mắt cũng cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, trực tiếp đi qua.
Tôi không thấy. Tôi không thấy. Tôi không thấy
Trời không toại lòng người.
Quản Tuyết ngăn cô lại: "Tô Chanh, không có tiền thì tố chất cũng biến mất theo à.”
Du Thất Thất nở nụ cười: "Quản Tuyết, cô ta hiện tại hận không thể giả vờ không quen chúng ta, dù sao nếu mình là cô ta mình cũng không còn mặt mũi gặp người khác. Cậu xem chúng ta ở bên trong nói xấu cô ta lâu như vậy, cô ta vẫn giống như con rùa rụt cổ không dám lên tiếng, phải không, Tô Chanh?”
Tô Chanh dừng lại, hoá ra ở bên trong bọn họ đã nhìn thấy cô, những lời nói vừa nãy là cố ý nói cho cô nghe.
Aizz. . . Tô Chanh cảm thấy thật là phiền phức, từ khi xuyên sách, cô rõ ràng không muốn chiến đấu nhưng thời thời khắc khắc đều bị ép phải chiến đấu, tôi chỉ muốn yên lặng làm tiểu phú bà mà cũng khó như vậy sao?
Từ nhỏ cô đã luôn tuân theo nguyên tắc, người không phạm ta ta không phạm người, nếu như người phạm ta, ta sẽ chừa cho người chút mặt mũi. . . Nhưng không đồng nghĩa với việc người có thể tuỳ tiện xúc phạm ta!
Tô Chanh quay đầu lại, lộ ra một nụ cười giả tạo, buồn rầu lại do dự nói: "Các cô là. . ."
Tiếp theo bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Du Thất Thất và Quản Tuyết? Mới bao lâu không gặp mà hai người sao đã trở nên già đi rồi ? Tôi suýt chút nữa không nhận ra đấy, gần đây không tiêm Botox sao? Không được, da lão hoá thì phải đi nâng cơ nếu không tôi sẽ không nhận ra các cô đâu.”
Du Thất Thất lập tức bị chọc giận: “Cô nói cái gì ——" hiển nhiên không thể nói ra lời phản bác nào, chỉ có thể ôm hận trừng mắt nhìn Tô Chanh.
Tô Chanh có tự tin nói ra lời này vì đúng là da của Quản Tuyết và Du Thất Thất không đẹp bằng Tô Chanh, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Tô Chanh ra ngoài chỉ tranh điểm nhẹ, trong sáng thuần khiết, kể cả nhìn gần cũng không thấy lỗ chân lông, đây là làn da mà mọi phụ nữ đều mơ ước.
Cãi nhau đương nhiên là phải bắt được nhược điểm của kẻ địch, phóng đại lên để bản thân chiếm thế thượng phong chứ không phải ngốc nghếch đánh trả theo hướng của kẻ địch.
Quản Tuyết hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, " không nghĩ tới cô đã đến bước đường này rồi mà vẫn còn lo lắng cho khuôn mặt này , đáng tiếc . . . Tần Quyết nói anh ta ghét nhất chính là khuôn mặt này của cô.” Sau khi nói xong Quản Tuyết thẳng tắp nhìn chằm chằm
Tô Chanh, nhưng không nhìn thấy sự tức giận mà cô ta tưởng tượng.
Nụ cười trên mặt Quản Tuyết biến mất
Tô Chanh nở nụ cười thân thiện: “Ồ.”
Quản Tuyết không tin: “Sao cô không tức giận?"
Tô Chanh thờ ơ nói: “Tại sao tôi phải tức giận, đây là sự thật ai cũng biết rồi mà .” Chỉ cần cô là lợn chết, cô sẽ không sợ bị bỏng nước sôi.
Quản Tuyết: “Cô ——“ Cô thẳng thắn thừa nhận như thế, cô ta đương nhiên không có cách nào phản bác lại
Cuộc chiến của hai người đang trong trạng thái giằng co , lúc này Du Thất Thất mới hùng hùng hổ hổ nói: “Cô là cái quái gì chứ, một con quỷ nghèo ngay cả bộ sưu tập mới nhất của thương hiệu C cũng không mua nổi, còn có mặt mũi ở đây tranh cãi, buồn cười chết mất.”
Tô Chanh sững sờ, khó mà tin nổi nhìn Du Thất Thất.
Du Thất Thất đắc chí, Tô Chanh vẫn là bị cô ta nói trúng chỗ đau, nhìn quần áo cô ta đang mặc trên người xem , vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền.
Tô Chanh cười cười, không nhanh không chậm nói: “Đúng, tôi nghèo, tôi không đủ tiền để mua mẫu mới của hãng C, Nhưng tôi kiêu ngạo, tôi độc lập tự chủ, không ngừng vươn lên, là một người phụ nữ độc lập kiếm tiền bằng chính năng lực của bản thân, tôi kiếm được bao nhiêu tôi cũng thấy tự hào, cô thì sao, nói khó nghe chút chính là cái đồ ăn bám gia đình , đồ nhà giàu không có tiền đồ ngồi ăn chờ chết , nói ra không phải càng mất mặt sao? Mà các người chính là tư bản lòng dạ hiểm độc, kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt của người dân bình thường, lại còn dám tới mắng một người dân bình thường giản dị như tôi . Thế đạo này thật sự thay đổi rồi, bú sữa còn chửi mẹ, cô đúng là có lỗi với sự bồi dường của quốc gia." Càng nói, Tô Chanh càng cảm thấy khăn quàng cổ màu đỏ trên ngực càng thêm rực rỡ! cảm thấy mình chính là người kế tục chủ nghĩa xã hội.
Du Thất Thất bị cô nói đến run cả tay : “Cô, cô còn nguỵ biện? Nghèo còn dám nói lý?” Có tiền mà lại biến thành có tội sao?
Tô Chanh hếch cái cằm nhỏ kiêu ngạo, "Tôi cũng từng là người có tiền, nhưng lúc có tiền tôi cũng không khinh thường chửi mắng những người nghèo hơn mình, đó là hành động không có đạo đức”
"Còn nữa.” Tô Chanh vì tổng kết lạiđoạn battle này: "Tần Quyết cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, ai thích thì tự đi mà theo đuổi, đừng có mỗi ngày đeo bám lấy tôi không tha, đừng có to nhỏ thầm thì nói về tôi và anh ta!” Từ “thứ” được Tô Chanh nhấn mạnh. Đây là lời nói thật lòng nhưng Tô Chanh không dám mắng trước mặt anh, bèn nghĩ ra chiêu này. Dù sao người trong cuộc cũng không có ở đây, dù sao cô cũng có cách để giảo biện.
Cô đã khó chịu với đồ chó kia từ lâu rồi.
Sau khi xả được cơn giận, Tô Chanh không chút do dự xoay người, nâng cằm nhỏ kiêu ngạo mà chuẩn bị rời đi.
Vừa quay đầu lại, Tần Quyết đã đứng sau lưng cô, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô.
Phía sau còn có hai người đàn ông, một người vẻ mặt nghiêm túc, một người thì biểu lộ cà lơ phất phơ.
Tô Chanh: . . .
Xong đời! ! ! ! !