Nếu như phát hiện, dưới cơn nóng giận sẽ cho cô quy thiên sớm. . . Cảnh tượng này quá đẹp quá huyết tinh cô không dám nghĩ tới.
Cô phải đi thăm dò một chút, sớm biết để sớm tìm cách đề phòng.
Làm sao để thăm dò, vấn đề này cần phải nghiên cứu thêm, cô phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Cô cũng không thể đi thẳng đến trước mặt anh ta để hỏi : “Này, em trai của anh còn sử dụng được không”.
. . . Anh ta sẽ nghĩ cô bị bệnh thần kinh.
Đang miên man suy nghĩ Trương Nhược Ngọc từ phía sau đẩy nhẹ vào người cô: “Cô còn đang suy nghĩ cái gì, chân mệnh thiên tử của cô đã đi rồi, còn không mau đuổi theo, chẳng lẽ cô thật sự muốn bị một nhân viên bình thường dành đàn ông sao?”
Trương Nhược Ngọc hiện tại tâm tình có chút phức tạp, cô ta hình như thay đổi rồi, trước kia cô ta thích Tần Quyết như vậy, hiện tại xuất hiện tình địch khıêυ khí©h, cô ta còn có thể không tim không phổi cười ra tiếng!
“Chút nữa quên mất, may mà cô nhắc tôi, bye bye.”
Tô Chanh vừa nghe Tần Quyết đã đi, không nghĩ tiếp được nữa, co cẳng đuổi theo.
Trương Nhược Ngọc: ". . ." Cô thu hồi ý nghĩ vừa rồi.
Thật vất vả mới đuổi kịp người, Tô Chanh thở hồng hộc từ đằng sau gọi một tiếng: "Chờ, chờ một chút Tần Quyết, em còn có chút việc muốn nói với anh.” Chân chó này còn rất dài, mới một lát đã đi xa như vậy, may mà hôm nay để đi dạo phố nên cô đã đi giày bệt.
Tần Quyết ra hiệu cho trợ lý đi xuống trước.
"Tô Chanh." Tần Quyết trên dưới dò xét cô gái này một chút, ánh mắt rơi vào đầu gối đỏ bừng của cô.
Cười lạnh, lại là gì đây, khổ nhục kế?
"Nếu như dung lượng não cô nhỏ đến mức không nhớ được những gì đã nói hôm qua thì tôi không ngại nhắc nhở cô một lần nữa, 30 tỷ của tôi không phải dễ cầm như vậy đâu.”
"Cầm tiền rồi thì thức thời một chút, đừng ở trước mặt tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt."
Anh rất bận , ngay cả việc xử lý tên ngốc Vương Hưng Hoa này cũng là dành thời gian trước khi ra sân bay để xử lý, huống chi là lãng phí thời gian trên người phụ nữ này.
Tô Chanh trên mặt nở nụ cười lấy lòng, trong lòng lại nghĩ, chó chính là chó không nói được tiếng người. Nói ai không có đầu óc chứ, nếu không phải cô sợ nghiệt mà nguyên chủ tạo ra cuối cùng báo ứng đến trên đầu cô, sao cô có thể tự đưa đến cửa để hắn nhục nhã?
Tô Chanh chịu nhục cười cười: "Không có không có, em vẫn nhớ kỹ mà, em sẽ lăn xa một chút, anh yên tâm. Hôm nay không phải là trùng hợp sao, em đã suy nghĩ rồi, người tốt như anh, những điều hôm qua em làm thật quá đáng trách, vừa nghĩ đến em đã cảm thấy hối hận sâu sắc —— "
Tần Quyết không có đủ kiên nhẫn nghe mấy lời xin lỗi của cô, ngắt lời : "Nói trọng điểm.”
“Ô ô.” Tô Chanh hư giả lau nước mắt căn bản không hề tồn tại, “Em đã thề từ nay về sau sẽ làm người tốt, tuyệt đối không quấy rầy anh. Nhưng anh cũng biết đấy, nhà em phá sản rồi, mặc dù anh tốt bụng cho em tiền, nhưng em cũng không thể ngồi không chờ chết, em có người bạn bán hàng trên WeChat, em đang làm cùng cô ấy, đang tranh thủ tìm khách hàng để kéo thành tích.”
Nói rồi đưa bức ảnh đã lưu sẵn trên điện thoại cho anh nhìn : “Đây, chính là cái này."
Tần Quyết nhìn ảnh chụp sản phẩm Thận Bảo trên điện thoại của cô, khóe miệng giật giật . Người phụ nữ này lại đang nghĩ ra ý nghĩ quỷ quái gì vậy?
Tô Chanh vừa quan sát phản ứng của anh vừa nói liên miên : “Bạn em nói làm cái này kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần làm tốt, một tháng đã có thể mua được một chiếc Maserati. Hơn nữa cái này hiệu quả này đặc biệt tốt, rất nhiều khách của em dùng rồi đều phản hồi tốt, eo không đau chân không mềm cũng không sợ vợ mắng nữa, anh xem trong nhà có ai cần hay không, mua hai lọ thôi cũng được.”
Một tháng mua được Maserati. . .
Tần Quyết khóe miệng nhếch lên chế giễu cô, “Cô tốt nhất nên đi khám lại não đi.”
Tô Chanh: ?
Sao còn vũ nhục người khác nữa.
Nhìn nét mặt của anh hoàn toàn không có dáng vẻ bị mạo phạm, Tô Chanh thoáng yên tâm một chút, xem ra anh còn chưa phát hiện ra hoặc là không xuất hiện tình huống không lên được. Nếu không cô công khai ở trước mặt anh đề cập đến Thận Bảo một thứ vũ nhục đến đàn ông như vậy, anh ta không thể không có chút phản ứng nào.
“Em. . ." Tô Chanh còn muốn nói điều gì đó.
Tần Quyết không kiên nhẫn: "Nói xong chưa, nói xong rồi thì cút đi cho tôi.”
"Quấy rầy rồi .” Tô Chanh thu hồi điện thoại, không nói hai lời nhấc chân nhanh chóng rời đi, chưa đến nửa phút đã không thấy bóng dáng.
Tần Quyết: ". . ." Cho nên cô ta đến gặp anh chỉ là để chào hàng Thận Bảo?
Người phụ nữ này, hành vi cử chỉ của cô ta từ hôm qua đến giờ như biến thành người khác vậy. Đến tột cùng là thật sự thay đổi hay vẫn là cố làm ra vẻ bí ẩn muốn đổi một loại phương thức khác gây sự chú ý của anh đây?
Tần Quyết khẽ nhếch khoé miệng.
Là thật hay là giả đều không quan trọng, người phụ nữ làm cho anh chán ghét không đáng để anh phải quan tâm.
——
Lại giải quyết xong một vấn đề khó, Tô Chanh tâm tình rất tốt, trà sữa trong tay đã uống hết, cô chuẩn bị đi mua thêm một cốc nữa.
Một cốc trà sữa giá 120k, trước kia một tuần Tô Chanh chỉ dám uống một lần, bây giờ có tiền rồi, mỗi ngày cô muốn uống hai cốc!
Tô Chanh đi vào cửa hàng trà sữa, cúi đầu xem menu trên điện thoại lướt lên lướt xuống, vị nho kem cheese này nhìn có vẻ ngon, vị trà xoài cam lộ nhìn cũng không tệ, còn có vị dâu tây kem cheese này nữa——
"Tô Chanh!" Có người từ phía sau vỗ lưng Tô Chanh một cái, Tô Chanh bị doạ cho giật mình, "Ai vậy? ! ! !"
Lại là Trương Nhược Ngọc.
Cô chật vật cả ngày hôm nay đều do cô nàng này hại!
Tô Chanh còn chưa mở lời đã thấy Trương Nhược Ngọc nhíu mày nhìn giao diện điện thoại của Tô Chanh: "Tô Chanh tôi nhớ không lầm, đây là cốc trà sữa thứ hai của cô ngày hôm nay rồi, chẳng lẽ cô không biết đã vượt quá lượng calo tiêu chuẩn rồi sao, cô đang tự huỷ hoại bản thân sao? Trước kia cô không bao giờ động vào những thứ này mà.”
“Ồ. . ." Tô Chanh lưu loát chọn đồ mình muốn uống, một bộ dáng ông cụ non thấu hiểu nhân tình thế thái: "Đúng vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy tôi đã nghĩ thông rồi. Con người mà, ngắn ngủi mấy chục năm, ai cũng không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, biết hưởng thụ mới là chân lý. Dù sao uống một cốc trà sữa là uống, uống hai cốc cũng là uống."
Tô Chanh giơ lên nắm đấm: "Sống chết không quản, làm điều bạn muốn ! Tôi liều mạng với mỡ!”
Tô Chanh đưa di động đưa cho cô ta: “Cô có muốn uống một cốc không, tôi kiến nghị vị trà xoài cam lộ, hương vị —— "
"Không cần, tôi không uống." Trương Nhược Ngọc không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, gần đây cô phải giữ dáng .
“Vậy cô đến tìm tôi làm gì?" Tô Chanh rất nghi hoặc, nếu vừa rồi Trương Nhược Ngọc đi theo cô là để xem kịch, vậy thì kịch cũng xem xong rồi, cô ta lại đi theo cô làm gì?
“Không phải cô thích tôi đấy chứ?” Đây là cách giải thích duy nhất mà Tô Chanh nghĩ ra. Mặc dù Tô Chanh không biết nghệ thuật biểu đạt ngôn ngữ tuyệt diệu của cô đã hấp dẫn cô ấy hay là ánh mắt tinh tế vừa nhìn đã phát hiện ra bạn trai cô ấy là gay của cô đã chinh phục cô ấy nữa.
Trương Nhược Ngọc không có khí chất trừng mắt nhìn cô sau đó lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo như ban đầu, hừ một tiếng: "Tôi chỉ thuận tiện tới nhắc nhở cô thôi, nữ nhân viên kia đã bị sa thải, mối nguy của cô tạm thời đã được giải trừ. Tôi đã nói rồi, Tần Quyết sao có thể coi trọng một cô gái xuất thân tầm thường như vậy. Giáo dưỡng, học thức, tất cả đều không cùng một cấp bậc”.
Sa thải rồi? Tô Chanh cảm thấy hơi kinh ngạc? Tần Quyết lại đem người sa thải, quả nhiên không phải mệnh nữ chính, không phải mệnh nữ chính mà chơi trội như vậy thì thật không nên.
Tô Chanh cảm kích nắm hai tay Trương Nhược Ngọc: “Cảm ơn, cô thật là tốt. Bây giờ tất cả mọi người đều khinh thường chế giễu tôi, không ngờ cô còn giúp tôi, tôi xin lỗi vì trước kia đã lỗ mãng với cô.”
Trương Nhược Ngọc không được tự nhiên rút tay về:"Ai, ai nói tôi giúp cô, tôi chỉ muốn tiếp tục xem trò cười của cô thôi.”
"Không sao, cho dù cô có mục đích gì, tôi đều muốn cám ơn cô.
”Nhưng" Tô Chanh lộ ra một nụ cười ảm đạm: “Sau này cô không cần giúp tôi đâu, thực ra tôi đã nghĩ thông rồi, tôi và Tần Quyết không có duyên phận, tình cảm không nên cưỡng cầu”. Cho nên tỷ muội à, về sau đừng có đẩy cô đến trước mặt Tần Quyết nữa, lại thêm mấy lần, cái mạng nhỏ của cô thật khó đảm bảo!
Trương Nhược Ngọc nhìn nụ cười miễn cưỡng vui vẻ của Tô Chanh, bề ngoài giả vờ không quan tâm, nhưng tình cảm mười mấy năm đâu có thể nói buông là buông.
Nhất định là ngụy trang, bị cô nhìn thấu rồi!