Tô Chanh lái xe về nhà, thay dép lê rồi đi vào phòng tắm.
Người phụ nữ trong gương hai mắt đỏ hoe, lớp trang điểm tỉ mỉ đã trôi gần hết, kẻ mắt màu nâu không chống thấm theo nước mắt rơi xuống thành từng mảng đen.
Ngược lại mi giả cô gắn lên vẫn rất chắc chắn, đứng trên mi không hề xê dịch. Còn có khóe mắt đính kim cương cũng được đính rất chắc chắn, cô tỉ mỉ trang điểm xinh đẹp như vậy nhưng Tần Quyết căn bản không hề quan tâm, có lẽ anh cũng không nghĩ tới kim cương cô đính trên mắt là anh tặng. . .
Tô Chanh hít mũi một cái, trong lòng có chút buồn buồn, cầm lấy một miếng bông tẩy trang lau đi vết đen quanh khóe mắt, mỹ nhân rơi lệ, cho dù tẩy trang thì vẫn xinh đẹp. Sau khi lau xong, Tô Chanh nhìn vào đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng đỏ của mình trong gương, mũi cũng đỏ, đôi mắt gắn mi giả chớp chớp. . . Không ngờ vẫn rất xinh đẹp.
Sau một hồi chiêm ngưỡng vẻ xinh đẹp của mình trong gương, Tô Chanh cầm lấy lọ dầu tẩy trang xoa lên mặt, sau khi tẩy trang sạch sẽ, nhìn cô gái trong gương đã trở lại vẻ trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt mịn màng sạch sẽ không tì vết, ở trong lòng hung hăng cổ vũ bản thân.
Đàn ông, sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ cầm bút của cô!
Tần Quyết một ngày chưa giải thích rõ ràng chuyện giữa anh và Liễu Âm Âm thì một ngày cô sẽ không tha thứ cho anh, lớn tiếng trước mặt ai chứ, bây giờ địa vị của ai cao hơn, trong lòng anh không biết sao? Có ai yêu đương giống anh chứ, không biết dỗ dành bạn gái, mỗi ngày không phải lạnh lùng thì là chế giễu, đây mà là thái độ của bạn trai với bạn gái sao? A? ! ! !
Còn nói cô chỉ thích tiền của anh, đây là lời mà người có thể nói ra sao? Vì sao cô không thích tiền của người khác mà chỉ thích tiền của anh, không phải là vì cô thích anh sao?
Được rồi, thực ra tiền của người khác cô cũng thích, khụ khụ.
Nhưng cô nói thì được, Tần Quyết không thể nói, tiêu chuẩn kép vĩnh viễn không khuất phục.
Liễu Âm Âm. . . Tô Chanh lại nghĩ đến nữ chủ khiến cho người ta phải cạn lời, một trận bực bội, chẳng qua hiện tại lý trí của cô đã trở về, hồi tưởng lại lời của Tần Quyết, anh nói cô đẩy Liễu Âm Âm vào lòng anh, còn nó lại chuyện ở nhà hàng Văn Hải, nhắm lại mắt, quả nhiên lúc trước cô không nên nhất thời xúc động đẩy nhanh tiến độ để tác hợp cho anh và Liễu Âm Âm. Cô biết nếu Tần Quyết phát hiện cô có ý định giới thiệu bạn gái cho anh nhất định sẽ tức giận, thế nên ngay từ đầu Tô Chanh đã phải sáng suốt che giấu chuyện này.
Nhưng Tô Chanh cũng không ngờ cuối cùng Tần Quyết vẫn phát hiện ra, thời gian còn không khéo như vậy, ngay thời điểm anh và cô đang chiến tranh lạnh, đây không phải đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao!
Tần Quyết từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, con người anh rất cao ngạo, tính tình lại thối, vì chuyện này mà nổi giận là chuyện hết sức bình thường. Cho nên chuyện này cho ta biết một đạo lý, tìm bạn trai không thể tìm người xấu tính, không vừa ý một cái là lộ ra cái mặt thối, còn muốn cô mặt nóng đi dán lên mông lạnh của anh! Cô dán cái đầu anh! Tìm một người bạn trai ôn nhu như ngọc hơn anh không tốt hơn sao? ! !
Hơn nữa! Ai mà không có chút nóng tính chứ? Tức giận thì có thể nói cô như vậy sao? Chuyện anh và Liễu Âm Âm có cử chỉ thân mật như vậy còn chưa giải thích rõ ràng với cô đâu, một câu không có mối quan hệ gì là xong sao?
Tô Chanh hùng hùng hổ hổ đem ném chiếc khăn mặt dùng một lần vào trong thùng rác.
Anh không quỳ xuống trước mặt cô thì đừng hòng cô tha thứ cho anh!
. . .
Rửa mặt xong Tô Chanh lấy trong tủ đồ ăn vặt ra một gói kẹo bông, mở ra ăn một viên, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, Tô Chanh cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, cảm giác phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán đi không ít.
Tô Chanh thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là kẹo bông, lúc vui cũng thích ăn mà lúc không vui cũng thích ăn.
Lúc cô còn nhỏ kẹo bông đối với cô mà nói là một thứ rất quý hiếm.
Lúc đó, thỉnh thoảng sẽ có những người bán hàng rong đi một chiếc xa đạp cũ, đằng sau xe là chiếc máy làm kẹo bông, thấy có trẻ con thì dừng lại, những đứa bé sẽ tranh nhau lấy tiền tiêu vặt ra để mua kẹo bông .
Tô Chanh không có tiền tiêu vặt, lần đầu tiên cô được ăn kẹo bông là sau khi bị người nhận nuôi trả về cô nhi viện, viện trưởng vì để an ủi cô nên đã đưa cô đến một cửa tiệm nhỏ và mua cho cô một cây kẹo bông giá 2 hào.
Hương vị rất ngọt ngào.
Từ đó về sau, Tô Chanh liền thích cái hương vị ngọt ngào này.
Sau khi hồi tưởng về quá khứ có phần bi thảm của mình, Tô Chanh lại ăn một viên kẹo bông, cũng may bây giờ cô đã có tiền, cô có thể ăn bao nhiêu tùy thích!
Vừa ăn được hai viên thì Trương Nhược Ngọc gửi tin nhắn Wechat đến.
Mạch thượng nhân như ngọc: “Này, tỷ muội cậu không sao chứ, có phải cậu và Tần Quyết cãi nhau không? Đừng giận nữa, cãi nhau với sắt thép thẳng nam thì có gì vui, cãi đi cãi lại, không phải là tự khiến cho bản thân mình không vui sao?”
“Lúc mình quay lại thì thấy Tần Quyết từ trong bao đi ra, sắc mặt rất kém. Vẫn là tỷ muội cậu đỉnh ha ha ha ha, cả thành phố này người có thể khiến cho Tần Quyết tức thành như vậy, cũng chỉ có mình cậu! Cậu đúng là dũng sĩ!"
Sau một thời gian lấy lại bình tĩnh, thực ra cảm xúc của Tô Chanh đã phai nhạt đi, trong phòng bao cô bị Tần Quyết dồn ép ép, lời nói ra vội vàng, có mấy lời thốt ra mà chưa kịp suy nghĩ.
Bệnh cũ của cô.
Bây giờ sau khi đã bình tĩnh trở lại, thì cảm thấy chuyện cũng chẳng đáng để cô phải hao tổn tinh thần, những những giọt nước mắt kia cũng chỉ là do bị chó chọc giận.
Tô Chanh nhắn lại cho Trương Nhược Ngọc: "Không sao, mình tốt hơn nhiều rồi, cẩu nam nhân không đáng giá!"
Mạch thượng nhân như ngọc: "Vậy là tốt rồi, cậu có thể nghĩ thoáng ra là mình yên tâm rồi, không nên tức giận, nhân sinh tựa như một màn kịch, chúng ta gặp nhau là do duyên phận..."
Tô Chanh: ". . . Chưa ai nói với cậu là cậu nói chuyện rất quê mùa sao? Đây đã là lời thoại của bao nhiêu năm về trước rồi? Cậu có thể hiện đại lên một chút không?”
Trương Nhược Ngọc: “Mình an ủi cậu, cậu còn chê mình nhà quê? Mình sai lầm rồi!”
Hai người đông kéo tây kéo, trời nam biển bắc kéo dài cậu chuyện một hồi lâu, Trương Nhược Ngọc lúc thì cùng Tô Chanh mắng chửi Tần Quyết là cẩu nam nhân, một lúc lại bày ra tư thế bằng bất cứ giá nào cũng phải đến Đại học Bắc Kinh một chuyến, cô nàng quyết tâm phải tìm ra bằng được soái ca để giới thiệu cho Tô Chanh.
Nhìn xem, đúng là chị em tốt tri kỷ của cô mà!
Cảm giác buồn bã trong lòng Tô Chanh dần vơi đi, sau đó cô lấy điện thoại lướt taobao, chuẩn bị mua chút đồ để giải sầu, thứ đầu tiên cô định mua là mấy chục cái bút kẻ mắt, cô không tin không thể mua được một cái có thể chống nước hoàn toàn, có vài thương hiệu thực sự không có lương tâm, rõ ràng quảng cáo là sản phẩm chống nước , trên thực tế thì không có tác dụng gì cả, hại cô khóc như chó, mất hết cả hình tượng.
Cô cũng muốn giống như các nữ chính trong phim truyền hình, khóc đến mức lê hoa đái vũ, rất đáng thương nhưng vẫn rất xinh đẹp. Rõ ràng đều là mỹ nữ, dựa vào đâu mà mỗi lần cô khóc lại giống như đeo cái mặt nạ đau khổ, cũng khó trách, hồi tưởng lại, mỗi lần cô khóc, sắc mặt của Tần Quyết thật sự giống như bị đánh, quá khó coi.
Nhất định là do cô khóc còn chưa đủ xinh đẹp!
Tô Chanh lựa chọn một shop nào đó trên taobao, lựa chọn tỉ mỉ và quyết định mua một cây bút kẻ mắt của thương hiệu nổi tiếng với giá 200 tệ, đây là cây bút kẻ mắt đắt nhất mà cô từng mua, nghàn vạn lần đừng khiến cho cô phải thất vọng!
Đặt hàng xong Tô Chanh đi tắm rồi sau đó nằm trên giường, thấy đã 3 giờ sáng, khóc lâu nên mắt có chút đau nhức, sau khi tắt đèn, Tô Chanh nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ, không ngờ vừa mới nhắm mắt lại được một lát, ý thức của Tô Chanh đã mơ hồ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì một số lo lắng không nói ra được cùng gánh nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng lộ ra, Tô Chanh có loại cảm giác thoải mái như bình đã mẻ không sợ vỡ, tối hôm đó, Tô Chanh ngược lại ngủ rất ngon.
. . .
Sau khi đèn trong một căn phòng nào đó tối đi, Tần Quyết ngồi ở trong xe, mệt mỏi ngả người ra sau, nhéo nhéo sống mũi mũi.
Bóng đêm dày đặc, cây ngô đồng ở hai bên đường bị gió đêm thổi xào xạc, trong đêm tĩnh mịch, lá rơi trên mặt đất cuộn tròn theo gió.
Trong xe trầm mặc lại yên tĩnh.
Anh cũng không biết anh đang lo lắng điều gì, nửa đêm không ngủ mà lại giống như một tên biếи ŧɦái cố ý đợi ở dưới lầu nhà cô.
Điều này thật sự không giống anh.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an tâm hơn là vậy mà lại là cô không thực sự trả lại tiền cho anh..
A, rốt cuộc là anh đang làm gì chứ.
Từ trước đến nay chỉ có anh kiếm tiền của người khác, ai có thể ngờ tới có một ngày anh lại lo lắng rằng ai đó sẽ không muốn tiền của mình, thật nực cười.
Tần Quyết lạnh lùng giật giật khóe miệng, "Lái xe."
Lái xe vội vàng nói: “Vâng, ông chủ.”
——
Thực ra Tô Chanh đã nghĩ đến việc trả tiền cho Tần Quyết, nhưng tiền của cô một phần thì đã đầu tư vào chứng khoán, một phần thì đã mua nhà, trong lúc nhất thời cô cũng không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả cho anh.
Lời đã nói ra, Tô Chanh đương nhiên là phải trả, nhưng so với việc trả một nửa, rồi trả góp phần còn lại để phải chịu cảnh nhục nhã, Tô Chanh cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy cô coi như đem chuyện này quên đi thì hơn.
Oh my god, trên đời này có ai bị vả mặt nhiều hơn cô không? Chia tay rồi mà đến phí chia tay còn không chi nổi, cô đúng là vô dụng!
Đợi cô kiếm được tiền rồi nói sau!
Nói mới nhớ cô nên đi tìm Vương Quận tiểu tỷ tỷ để nói về chuyện bản quyền, vốn dĩ cô không gấp chút nào, vẫn đang chờ xem có ai ra mức giá cao hơn để cạnh tranh, nhưng bây giờ cô đang cần tiền gấp, vô cùng bức thiết!
Nghèo túng, rốt cuộc là do cô nghèo túng.
. . .
Tô Chanh ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, mở to mắt mơ hồ trong chốc lát, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, không ngờ đã muộn thế này.
Đều tại tên cẩu Tần Quyết, mấy lần hại cô bỏ lỡ bữa sáng. Không ăn sáng hại thân thể biết bao!
Tô Chanh vén chăn bước xuống giường, sau khi thay xong quần áo thì vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa vào phòng tắm, Tô Chanh thấy đôi mắt sưng vù như bị ong châm của mình ở trong gương thì bị doạ sợ đến mức cả sữa rửa mặt cũng rơi xuống đất.
Đối diện với tấm gương gãi gãi mí mắt, trời ạ, bộ dáng này, sao cô có thể ra ngoài gặp người đây!
Đôi mắt này, cũng quá ảnh hưởng đến nhan sắc của cô rồi!
Tô Chanh trong đầu không nghĩ được điều gì, cái gì mà thương cảm, cái gì mà mất mát, tất cả đều bị cô ném ra sau đầu, trời đất bao la, nhan sắc là vĩ đại nhất, không có cẩu nam nhân thì cô có thể tìm người khác, nhan sắc của cô nếu như bị ảnh hưởng thì cô phải tìm ai để nói lí lẽ đây.
Trước tiên dùng nước sạch rửa mặt, Tô Chanh lại đi vào bếp luộc 2 quả trứng gà, sau khi trứng chín, cô lột vỏ rồi cầm hai quả trứng trắng nõn nằm trên ghế sô pha, đem trứng luộc đặt ở trên mắt lăn qua lăn lại, thúc đẩy quá trình lưu thông máu.
Sau khi massage khoảng 20 phút, Tô Chanhnhìn chằm chằm vào hai quả trứng luộc đã nguội dần, trầm tư một hồi.
Cô nên ăn, hay không nên ăn đây?
Đang lúc do dự, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Chanh thuận thế đem hai quả trứng gà thả vào đĩa, sau đó đứng dậy đi mở cửa. Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có chút ghét bỏ chính mình!
Tính cảnh giác của Tô Chanh rất cao, thông qua camera giám sát trông thấy ngoài cửa có một người đàn ông mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, từ dáng đứng của anh ta, Tô Chanh vừa nhìn liền biết anh ta kiểu vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh có tổ chức có kỷ luật , có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm.
Sẽ không phải là người Tần Quyết phái tới chứ? Tô Chanh vụиɠ ŧяộʍ mở ra một khe cửa.
"Cái kia, xin hỏi các người là ai vậy? Tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Người đàn ông mặc vest đen lịch sự gật đầu với Tô Chanh: “Chào cô, xin hỏi cô là Tô Chanh tiểu thư phải không?”
Tô Chanh ngập ngừng gật đầu, còn hỏi cô có phải Tô Chanh không? Vậy chắc không phải người Tần Quyết phái tới, vậy thì là ai? Trương Nhược Ngọc sao? Vô lý , Trương Nhược Ngọc đột nhiên làm chuyện này làm gì, có tiền mời vệ sĩ thì không bằng đem tiền này cho cô, có tiền không có chỗ tiêu sao?
Không đợi Tô Chanh nghĩ ra nguyên nhân.
Người đàn ông mặc vest đen lại mở miệng: “Phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến, bà chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
Tô Chanh: “Bà chủ của các anh là ai?" Không nói rõ ràng thì cô sẽ không đi, nếu là người Tần Quyết phái tới, cô có chết cũng sẽ không đi.
Không ngờ người vệ sĩ này lại trả lại cho cô một câu trả lời thần bí : “Cô đi thì sẽ biết."