- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
- Chương 47: Tặng Thêm Lần Nữa
Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
Chương 47: Tặng Thêm Lần Nữa
Tô Chanh và Tần Quyết cãi nhau rồi.
Không, giữa bọn họ không tính là cãi vã, chỉ có thể nói là chiến tranh lạnh. Đêm hôm đó sau khi Tần Quyết rời khỏi nhà cô thì bọn họ đã 3 ngày không liện lạc.
Từ khi hai người ở bên nhau, trước đây cho dù chỉ có một chút mâu thuẫn, Tần Quyết đã từng châm chọc cô, lạnh nhạt với cô, uy hϊếp cô nhưng anh chưa từng không để ý đến cô. . .
Tô Chanh cắn cắn môi, luôn cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì, lại cảm thấy mình chẳng hề làm gì sai. Cô cũng không biết tại sao Tần Quyết lại giận đến vậy, rõ ràng cô chỉ muốn yên tĩnh một chút mà thôi.
Anh tặng hoa hồng cho cô cô vẫn vui vẻ nhận, còn nói tha thứ cho anh, còn có vấn đề gì nữa! Cạn lời!
Tô Chanh cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho anh, ngón tay gõ gõ trên màn hình sỹ nghĩ xem nên nhắn tin gì cho anh.
Cô nghĩ, quên đi, tính cách Tần Quyết vốn không tốt, cô rất tốt tính, cúi đầu cũng không phải việc gì khó, cô cúi đầu còn ít à. . . Từ nhỏ đến lớn, chuyện cô am hiểu nhất chính là cúi đầu trước người khác, chuyện này đối với cô mà nói, không phải việc gì khó.
Mở điện thoại ra, Tô Chanh nghĩ nghĩ, trên khung đối thoại gõ chứ “Anh có đó không?” Bốn chữ, sau đó lại xóa bỏ, không được không được, bốn chữ này quá bình thường, không phù hợp với khí chất của cô.
“Thực ra em không có ý đó, thật sự em rất muốn đi cùng anh, nhưng trước đó em đã xem bói trên mạng, gần đây ấn đường em có màu đen, sau lưng có thể có tiểu nhân hãm hại, em không thể ra ngoài.”
Không được không được, Tần Quyết sẽ không tin, hơn nữa Tần Quyết thấy cô cợt nhả như vậy có khị lại càng tức giận.
". . ."
Trong khung đối thoại cô cứ gõ chữ rồi lại xoá, gõ rồi lại xoá, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói gì. Điều này vô cùng không phù hợp với con người cô, cái khác cô không nói, nhưng xin lỗi không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Nếu là trước kia bảo cô viết giấy kiểm điểm vạn chữ cô cũng có thể viết được một cách dễ dàng.
Tô Chanh rõ ràng có thể nói rất nhiều, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nhắn được.
Chủ yếu là cô không biết nên nói gì với anh, nên nói như thể nào, chẳng nhẽ nói cô nàng xuyên sách và cô nàng trọng sinh đánh nhau rồi? lại giải thích với anh chuyện kiếp trước kiếp này giữ anh và Liễu Âm Âm sao? Nghe những lời này có giống như cô bị thần kinh không?
Hơn nữa nếu nói ra thì Tần Quyết có tin cô hay không? Hay là anh sẽ sờ trán cô và bảo cô có cần đi bệnh viện không?
Thực ra đây là chuyện giữa cô và Liễu Âm Âm, vốn là chuyện không liên quan đến anh. Chỉ cần cô ấy suy nghĩ thấu đáo thì sẽ không có vấn đề gì!
Tô Chanh vò đầu, thật là phiền phức. Cô thật hối hận vì đã không thêm phương thức liên hệ của cô Liễu Âm Âm đó, nói không chừng cũng cô có thể thông qua sự thông minh tài trí của bản thân để điều tra thêm được một số thông tin của Liễu Âm Âm.
Tô Chanh lại để điện thoại xuống, quên đi, để cô suy nghĩ thêm một chút.
Bây giờ cô vẫn chưa thông suốt, nếu như dỗ dành anh rồi, đến một lúc nào đó lại vì chút khó xử trong lòng mà chọc anh tức giận, đây không phải chơi đùa anh sao, cô thật là sợ đến lúc đó Tần Quyết sẽ đánh chết cô.
Đúng vậy, hiện tại trong lòng cô đang rất khó xử, rõ ràng Tần Quyết giữ mình trong sạch trước khi ở bên cô thì không hề có bạn gái, bên người cũng không có bất kỳ hoa đào nào, ngoại trừ tính cách hơi xấu có chút không phù hợp với tiêu chuẩn ra thì những phương diện khác của anh đạt chuẩn cho nam đức thời đại mới.
Điều kiện tiên quyết là nếu như Liễu Âm Âm không giữa chừng nhảy ra cản đường, vậy thì tốt rồi.
Tô Chanh rất am hiểu việc cúi đầu trước người khác, nếu như người khác không chọc giận cô, cô cũng rất hào sảng, không so đo với người khác. Cũng giống như lúc ban đầu, Trương Nhược Ngọc đẩy cô một cái, Tô Chanh cũng không giận cô ấy, bởi vì cô biết nếu chỉ vì một chuyện nhỏ mà so đo với Trương Nhược Ngọc thì cái giá mà cô phải trả sẽ càng lớn hơn. Đây chính là hiện thực.
Ban đầu mỗi lần Tô Chanh gặp Tần Quyết, không phải đang xin lỗi thì chính là đang xin lỗi, đâu chỉ là cúi đâu, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt anh, bởi vì lúc đó Tô Chanh biết rất rõ, nếu như cô không cúi đầu thì kết quả của cô sẽ rất thảm.
Nhưng bây giờ thì khác, cô biết cho dù mình không cúi đầu, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Vì vậy cô mới mạnh dạn và yên tâm gạt Tần Quyết sang một bên.
Cô đã từng nói rất nhiều lần, con người cô có chút tật xấu, đó chính là không thể chiều, chiều hư là cô sẽ được đà lấn tới.
Đơn giản mà nói chính là được đằng chân lân đằng đầu.
Tô Chanh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách giải quyết nên đành lên trang web vấn đáp để tham khảo, cô đem chuyện của cô và Tần Quyết đã được cải biên đăng lên, đồng thời bỏ ra 5 tệ tiền thưởng để xin ý kiến của mọi người .
Chỉ chốc lát sau đã có người comment: “Đây không phải chính là hiện thực của cặp đôi không có đầu óc và không vui sao?"
Tô Chanh: ". . ."
Nói ai không có đầu óc chứ? Đây chính là thái độ của các người đối với kim chủ ma ma sao? A? ! ! !
Tô Chanh gõ một đoạn dài phản bác trong khung đối thoại, vừa mới đăng lên thì không ngờ một lúc sau lại có một comment mới.
Lầu hai: “Tôi không đồng ý lắm với cách nói của lầu trên, tôi cảm phải gọi là ‘Không có đầu óc và bạn trai nhỏ thích gây chuyện của cô nàng’
Lầu một trả lời: “Nhân tài, đúng là lầu 2 rất sâu sắc, bội phục bội phục."
Lầu hai: “Nào có nào có, bạn cũng không tệ mà.”
Lầu một: “Vẫn không so được với bạn.”
Tô Chanh: ". . ."
Ha ha, hai người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ đến việc lấy được 5 tệ của ta nhé!
——
Tần Quyết đến thành phố M bàn chuyện hợp tác, lịch trình rất kín, ngoài những dự án hợp tác cần phải bàn bạc, anh còn phải giải quyết công việc ở chi nhánh thành phố M, cho nên anh thật sự không có nhiều thời gian rảnh.
Triệu Viễn Hoa bị lão đầu từ trong nhà điều đến thành phố M làm việc vặt nghe nói Tần Quyết đến thành phố M thì bồn chồn không thôi, mấy người là hắn, Hứa Gia Diệu còn có Viên Văn hiện tại đang ở nước ngoài và Tần Quyết là anh em cùng nhau lớn lên, hai mươi mấy năm giao tình.
Triệu Viễn Hoa bị điều đến nơi xa xôi này thì vô cùng buồn chán, vừa nghe nói Tần Quyết muốn tới địa bàn của hắn thì vô cùng tích cực nhiệt tình chuẩn bị đủ loại phương thức để đón tiếp anh, tiệc tùng, mỹ nữ hắn đều chuẩn bị kỹ càng. Không ngờ đã mấy ngày trôi qua, Triệu Nguyên Hoa cô đơn chờ đợi trong hội sở, đợi rồi lại đợi, đợi mãi cũng không thấy bóng dáng của Tần Quyết.
Tần Quyết từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, tính tình thối, lười phản ứng với người khác, mấy người bọn họ đã sớm quen rồi, vậy nên Triệu Viễn Hoa lại gọi Hứa Gia Diệu đang theo đuổi bạn gái thành phố sát vách đến, cùng nhau náo nhiệt một chút.
Tám giờ tối, Tần Quyết từ phòng họp đi ra, xoa lông mày mệt mỏi hỏi Trợ Lý Hà ở đằng sau: “Tiếp theo có sắp xếp gì không?”
Trợ Lý Hà lật lại lịch trình làm việc: "Hôm nay thì không còn lịch trình nào, nhưng Triệu tổng của Trí Viễn hôm nay lại gọi điện thoại tới, hẹn ngài đến Uý Lam Hiên tụ họp."
. . .
Trong phòng bao của Hội sở Uý Lam Hiên, ánh đèn ấm áp lặng lẽ rơi xuống, Triệu Viễn Hoa mở một chai rượu rót vào trong ly của Hứa Gia Diệu, tiếng nước chảy truyền ra từ phòng bao.
Lúc này cửa được mở ra từ bên ngoài, động tĩnh rất lớn khiến cho tay Triệu Viễn Hoa run lên một cái, miệng chai nhầm phương hướng, rượu không cẩn thận đổ lên trên mặt bàn.
Triệu Viễn Hoa vừa định mắng to một câu mẹ nó ai vào mà không gõ cửa. Quay đầu lại đã thấy người anh em tốt đã lâu không gặp, Tần Quyết mặt không đổi sắc chân dài vượt hai bước đi vào gian phòng.
Sau đó lại ngồi lên ghế sô pha, toàn thân trên dưới đều tản ra khí tức không kiên nhẫn.
"Có rắm mau thả."
"Không phải." Triệu Viễn Hoa đặt ly rượu xuống, nở nụ cười không có ý tốt, “Mẹ Nó cậu đây là làm sao vậy, là chuyện gì mà có thể chọc cho Tần Tổng của chúng ta không vui đây?”
Hứa Gia Diệu không thích nghe Triệu Viễn Hoa nói: “Cậu có thể văn minh lên một chút không, há miệng thô tục ngậm miệng thô tục, cậu có thể học tập chúng tôi được một chút không, làm một công dân tốt có tố chất ?"
Triệu Viễn Hoa không vui bắt đầu ồn ào: "Lão tử nói tục thì sao, lão tử vui là được. Lại nói, Tần Quyết vừa vào cửa đã chửi tục, tai cậu điếc à?”
Hứa Gia Diệu cũng có chút ngoài ý muốn, mặc dù tính tình Tần Quyết không tốt, nhưng rất hiếm khi có thể nghe thấy hắn nói tục.
Hứa Gia Diệu rót một ly rượu đưa cho Tần Quyết: "Thế nào, lại cãi nhau với Tô Chanh rồi?"
Tần Quyết không muốn nhắc đến chủ đề liên quan tới Tô Chanh, tiếp nhận ly rượu cùng hắn chạm cốc, nhàn nhạt hỏi lại: "Nghe nói bạn gái của cậu sắp kết hôn với người khác rồi.”
Đột nhiên một cây đao cắm thẳng vào ngực Hứa Gia Diệu.
Hứa Gia Diệu: ". . . Không nhắc nữa không nhắc nữa, nói đến hạng mục thành tây lần này đi.”
Triệu Viễn Hoa đang nghe bát quái say sưa, hắn chính là thích nghe những cái này, đặc biệt là vấn đề tình cảm của các anh em tốt. Ai biết hai người này nói qua nói lại 2 câu thì không nhắc tới nữa, sau đó liền bắt đầu câu có câu không lại bắt đầu tán gẫu chuyện làm ăn nhàm chán.
Thật sự là không thú vị. Triệu Viễn Hoa cắt ngang nói một câu: “Đã tan làm rồi còn nói những chuyện này, không thấy nhàm chán à? Tan làm rồi thì phải thư giãn, các cậu tiếp tục nói về vấn đề tình cảm của các cậu đi, tôi muốn nghe."
Không người nào để ý đến hắn.
Triệu Viễn Hoa vò đầu bứt tai, không còn cách nào khác đành phải đau khổ gia nhập đề tài của bọn họ, sớm biết thế này, hắn còn hẹn hai con hàng này ra làm gì không biết, thà hẹn các em gái xinh đẹp để bàn chuyện lý tưởng nhân sinh lý còn hơn.
Qua ba vòng rượu.
Ba người đàn ông đến hội sở bàn về vấn đề liên quan đến hạng mục thành tây cuối cùng cùng tạm thời ngừng lại.
Triệu Viễn Hoa thở phào nhẹ nhõm, “Mình nói này Tần tổng, Hứa tổng, hai người các cậu bán mạng làm việc, kiếm nhiều tiền như thể để làm gì, một người cãi nhau với bạn gái, một người thì bạn gái chạy đi kết hôn với người khác, hai người các cậu kiếm tiền cho ai tiêu đây?”
Hứa Gia Diệu gần đây thực sự rất buồn, ngẩng đầu buồn bực nhìn trần nhà, "Bạn gái kết hôn, chú rể lại không phải là tôi, trên đời này còn có chuyện gì đáng buồn hơn sao?"
Tần Quyết trước giờ không hề bình phẩm chuyện của người khác, cầm lấy ly nhấp một ngụm rượu, không nói gì.
Ngược lại Triệu Viễn Hoa lại lắm mồm hỏi: “Vậy nên cậu cứ như vậy mà từ bỏ?”
Hứa Gia Diệu gật gật đầu: "Từ bỏ rồi, có em gái nào không, giới thiệu cho mình một em.”
Lời này của hắn đã đυ.ng trúng vào chốt của Triệu Viễn Hoa, những cái khác thì khắn không có nhiều nhưng phương thức liên hệ của các em gái xinh đẹp thì hắn không thiếu. Vừa nghe lời này từ Hứa Gia Diệu hắn đã tích cực chia sẻ Wechat danh thϊếp, còn thuận tiện hỏi Tần Quyết ở bện cạnh: “Người anh em cậu có muốn không?”
Tần Quyết khẽ cau mày, hừ lạnh: "Tôi không giống cậu ta.” Bộ dạng ghét bỏ như muốn phủi sạch quan hệ với Hứa Gia Diệu.
Nghe xong lời này Hứa Gia Diệu cũng không thèm thêm WeChat , hăng hái nói: “Cậu và Tô Chanh ba ngày hai bữa cãi nhau, không, là cậu đơn phương bị cô ấy giận, cậu không cảm thấy có vấn đề sao?"
"Có vấn đề gì?" Tần Quyết lãnh đạm nói. Anh và Tô Chanh có vấn đề cũng chỉ là vấn đề nhỏ, trên thực tế cũng không ảnh hưởng gì. Thỉnh thoảng cãi vã, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Hứa Gia Diệu ăn ngay nói thật: "Chẳng lẽ trước giờ cậu chưa từng hoài nghi, Tô Chanh không quá thật lòng với cậu?”
Theo suy nghĩ của hắn, cô nàng Tô Chanh này không hề ngốc, trước đây cô ấy thích Tần Quyết như vậy, quấn quít lấy Tần Quyết theo đuổi không buông, không biết đã bị Tần Quyết cự tuyệt bao nhiêu lần. Bây giờ thì ngược lại, sao cô ấy có thể dễ dàng ở bên Tần Quyết như vậy, chẳng lẽ trong lòng không có chút oán hận nào sao? Không có ý định ngược Tần Quyết một chút sao? Hứa Gia Diệu không tin. Hứa Gia Diệu cảm thấy, nữ nhân đều là sinh vật thù dai, không thể có chuyện hào sảng như vậy, giống như bạn gái trước của hắn.
Hứa Gia Diệu nói một cách uyển chuyển, bởi vì hắn và Tần Quyết đã là bạn bè hơn 20 năm, biết Tần Quyết không thích người khác khoa tay múa chân đối với chuyện của hắn , nhưng vẫn không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình.
Tần Quyết nghe ra được ý của Hứa Gia Diệu, sắc mặt trầm xuống: “Mấy lời này đừng để mình nghe thấy lần thứ hai."
Hứa Gia Diệu biết mình đã dẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ sâu xa, ho khan một tiếng cho bớt ngượng ngùng: “Được rồi không nói không nói nữa, uống rượu nào.”
Triệu Viễn Hoa cũng vội vàng nâng ly, vụиɠ ŧяộʍ nói bên tai Hứa Gia Diệu : "Huynh đệ, nói xấu phụ nữ sau lưng thì không phải đàn ông, đừng trách Tần Quyết, đến tôi cũng muốn mắng cậu.”
Hứa Gia Diệu cũng đã uống nhiều rượu, lại thêm gần đây bị phụ nữ làm tổn thương, trong lòng không thoải mái, trong lúc nhất thời mới thốt ra những lời này.
Bây giờ hắn chỉ thấy, rất hối hận.
Sau khi uống rượu được kha khá, Triệu Viễn Hoa tràn đầy phấn khởi chuẩn bị địa điểm tiếp theo, Hứa Gia Diệu vui vẻ đồng ý.
Tần Quyết đặt ly rượu trên tay lên bàn, đứng dậy: “Mình đi trước."
Triệu Viễn Hoa than thở: "Không phải chứ, sao đã đi rồi? Con mẹ nó cậu không dễ gì mới tới đây một lần, làm gì cũng phải tận hứng chứ, uống rượu thì có gì thú vị, tôi đã hẹn người tổ chức một buổi party hoành tráng rồi.”
"Không hứng thú."
Tần Quyết vứt xuống câu nói này sau đó lập tức rời khỏi, để lại hai người Triệu Viễn Hoa và Hứa Gia Diệu đưa mắt nhìn nhau.
Tần Quyết uống rượu, không thể lái xe, Trợ Lý Hà đã sớm đợi ở bên cạnh xe, nhìn thấy ông chủ đi ra thì nhanh chóng đi lên đón tiếp.
Sau khi lên xe, Tần Quyết vuốt vuốt lông mày xương, anh uống hơi nhiều, huyệt thái dương có chút đau nhức.
Bỗng nhiên nhớ tới đêm đó, cô cẩn thận từng li từng tí nói không muốn đi cùng anh, ngữ khí lấy lòng, rõ ràng là không muốn làm anh tức giận.
Tần Quyết nhắm mắt lại, rốt cuộc có chuyện gì không thể nói với anh chứu? Được rồi, tuỳ cô đi.
——
Tô Chanh dự định ra ngoài giải sầu một chút, vừa lúc phiếu trải nghiệm của tiệm massage cao cấp Trương Nhược Ngọc cho cô lần trước đã sắp quá hạn, để không lãng phí hai tấm phiếu này, nhân lúc vẫn chưa quá hạn, Tô Chanh hẹn Trương Nhược Ngọc cùng đi.
Lúc Tô Chanh vẽ truyện tranh có đôi khi quá chuyên chú, đầu không tự giác cúi hơi thấp, sau thời gian dài, chưa kể đau cổ vai gáy, cổ tay cũng đau, thừa dịp này đi thư giãn một chút.
Trương Nhược Ngọc và bạn trai đang trong thời kỳ tình cảm mặn nồng, quấn quýt không rời nên không muốn đi chơi cùng cô nàng Tô Chanh không có việc gì làm cho lắm.
Tô Chanh phải lấy chuyện ‘Nhóm nam sinh đại học’ lần trước ra để uy hϊếp, Trương Nhược Ngọc mới bất đắc dĩ đồng ý đi cùng Tô Chanh.
Lần trước Trương Nhược Ngọc đi xem mắt đã nhờ Tô Chanh giúp cô ấy nhìn người, rõ ràng đã hứa sau khi chuyện thành sẽ add Tô Chanh vào nhóm nam sinh, lúc đó Tô Chanh mới đồng ý, không ngờ sau khi Tô Chanh đi xem mắt cùng cô nàng rồi, Trương Nhược Ngọc lại quay đầu trở mặt không quen biết, lấy lý do tuổi tác Tô Chanh quá lớn, đã là bà lão rồi, không nên chà đạp những mầm non xinh tươi của tổ quốc .
Nghe xem, đây là tiếng người à?
‘Bà lão’ Tô Chanh năm nay mới 23 tuổi thật sự muốn vả miệng cô nàng ngay lập tức để cho cô nàng biết cái gì gọi là lửa giận Lôi Đình đến từ bà lão .
Đương nhiên trên thực tế cô nàng Trương Nhược Ngọc cũng không hề có cái nhóm gọi là ’nhóm nam sinh’, chỉ vì muốn thuyết phục Tô Chanh nên mới bịa ra chuyện này.
Sau đó cứ như vậy để lại một cái chuôi dao trong tay Tô Chanh.
Tô Chanh bắt ép Trương Nhược Ngọc học hỏi Trương Vô Kỵ đáp ứng cô ba yêu cầu mới tạm thời bỏ qua.
Trương Nhược Ngọc bất đắc dĩ đáp ứng, nắm bắt tâm lý của Tô Chanh rồi sáng suốt đưa ra lời đề nghị, ba yêu cầu mà Tô Chanh đưa ra không được bao gồm 2 phương diện "Nam sinh, tiền tài" .
Nếu yêu cầu đầu tiên của Tô Chanh là bắt cô phải tìm cho cô nàng 2 nhóm chat qq nam sinh thì không phải là cô đang bê đá tự đập vào chân mình sao, không được.
. . .
Nếu không phải cô nàng Trương Nhược Ngọc trọng sắc khinh bạn này không muốn đi cùng cô thì Tô Chanh cũng không đến nỗi đem chuyện trước kia ra để sỉ vả cô nàng, con người cô rất rộng lượng đấy nhé.
Hai người hẹn nhau tại cửa spa, spa này mới mở, vẫn chưa có tiếng tăm, thu phí lại cao cho nên trong tiệm cũng không đông khách.
Để thu hút khách chủ spa đã đăng quảng cáo một số chương trình trải nghiệm miễn phí trên nhóm minh tinh và những người nổi tiếng có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội, có tặng voucher khuyến mãi, tấm phiếu trên tay Trương Nhược Ngọc là Từ Tử Diệu tặng cho chị dâu tương lai là cô đây để lấy lòng, Từ Tử Diệu có một người bạn khá nổi tiếng trên mạng xã hội.
Lúc Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc được nhân viên tiếp tân vui vẻ dẫn vào, trong phòng massage được trang trí theo phong cách đơn giản và trang nhã đã có một nhân viên đang massage, cửa vừa mở ra, chỉ nghe thấy một người phụ nữ và nhân viên massage cầm điện thoại không biết đang thảo luận cái gì.
Nhân viên massage: "Trùng hợp quá chị Emma, dạo này em cũng đang theo dõi chương trình Shining Stars, em đặc biệt thích cô gái số 11, nhưng tiếc là cô ấy đã bị loại rồi, cô ấy rất có thực lực.”
Người phụ nữ đang nằm sấp tỏ vẻ đắc ý: “Tôi có một tin tức bị mật, cô muốn biết không?”
Nhân viên massage liên tục gật đầu: “Muốn.”
Emma: "Không lâu nữa sẽ có tiết mục cứu thí sinh.” Bởi vì ekip của chương trình loại thí sinh số 11 dẫn đến một số lượng lớn khán giả không hài lòng, danh tiếng của chương trình sụt giảm nghiêm trọng, thậm chí ngay cả nhà đầu tư cũng muốn rút vốn, vì để chiều lòng các kim chủ, Ekip của chương trình đã khẩn cấp thảo luận và đưa ra phương án cứu thí sinh.
Nhân viên massage kinh ngạc nói: "Thật sao? Vậy thì tiểu tỷ tỷ số 11 chẳng phải sẽ có cơ hội được cứu sao, tốt quá, nhưng sao Emma tỷ lại biết chuyện này? Tin tức vẫn chưa được công bố chính thức mà?”
Emma: "Hai ngày nữa sẽ có thông báo chính thức, giờ nói với cô cũng không sao, sao tôi biết ư? Đó là vì bạn trai tôi là nhà sản xuất của chương trình này."
Nhân viên massage nghe xong liên tục vuốt mông ngựa: "Thật sao? Thật lợi hại! Nhà sản xuất chắc chắn là rất ưu tú!”
Emma càng thêm đắc ý, "Cũng tạm được, mấy ngày trước anh ấy còn vừa dùng bữa với tổng giám đốc phía nhà đầu tư để bàn chuyện hợp tác tiếp theo.”
Nhân viên massage: “Là tổng giảm đốc tập đoàn Tần thị sao? Trời ạ, quá mạnh."
Emma nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Nhân viên massage thì vô vùng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm: "Cũng tạm được, mặc dù tổng giám đốc Tần thị rất khó gặp, nhưng nhà bạn trai tôi cũng có chút quan hệ, cùng ăn một bữa cơm cũng không phải chuyện gì to tát.”
Sau đó Nhân viên massage lại thuận thế bắt đầu tâng bốc.
Tô Chanh nghe thấy năm chữ tổng giám đốc Tần thị thì dừng bước chân, đó không phải là bạn trai cô sao? Anh còn qua lại với nhà sản xuất chương trình Shining Stars sao?
Không phải anh từng nói không quản đến chuyện đầu tư của chương trình này sao?
Tô Chanh cau mày suy nghĩ, vẫn là massage quan trọng hơn, không đem chuyện này để trong lòng.
Nằm xuống, Nhân viên massage trước tiên giúp Tô Chanh thả lỏng cơ bắp, sau đó mới dùng sức xoa bóp ở các huyệt đạo.
Trương Nhược Ngọc cảm thấy hơi đau, nhưng mọi người ở đây không thấy ai kêu ca gì, ngược lại Tô Chanh ở bên cạnh đã kêu lên thảm thiết thì heo bị mổ.
Có người giống mình thì cũng không quá mất mặt, Trương Nhược Ngọc cũng không nhịn được kêu ra tiếng.
Cũng may trong phòng hiện tại chỉ có Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc, hai người kẻ tám lạng người nửa cân cũng không tính là quá mất mặt .
Thật vất vả mới xong, Tô Chanh giống con cá chết nằm lỳ ở trên giường, không nhúc nhích.
Trương Nhược Ngọc vẫn rất có tinh lực, còn có tâm tình quan tâm đến vấn đề tình cảm gần đây của Tô Chanh: "Ngày mai Tần Quyết đã về rồi, cậu còn muốn tiếp tục chiến tranh lạnh sao?”
“Tính cách bạn trai nhà cậu không phải cậu không biết, cậu nhất định phải đợi đến khi hắn cúi đầu trước cậu sao? Nhưng nói thật, trong chuyện này mình cảm thấy hắn cũng không làm gì sai, cậu không phải là đang làm khó người ta sao? Cho dù trước đây hắn đã từng ghét bỏ cậu, nhưng đều là chuyện quá khứ rồi, hai người đã ở bên nhau rồi, hiện tại cũng không cần tính toán những chuyện được đây chứ.”
“Muốn nói mình làm bộ làm tịch chứ gì.”
Trương Nhược Ngọc thực ra cũng không biết gần đây Tô Chanh đang phiền não chuyện gì, hỏi cũng không nói. Dáng vẻ thần thần bí bí, có rắm lại không thả, sau một hồi suy nghĩ Trương Nhược Ngọc cảm thấy vẫn nên khuyên nhủ Tô Chanh, nếu cô ấy vẫn tiếp tục như vậy, không nói đến việc cô cứ phải tò mò suy đoán chuyện tình thần bí của hai người họ, mà Tô Chanh mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm cũng không đi tìm bạn trai mà lại đi tìm cô gây chuyện, vậy người đen đủi không phải chính là cô sao.
Nàng nhất định phải tiêu diệt cơn ác mộng này từ trong trứng nước.
Tô Chanh không phục lắm: “Cậu nói mình làm bộ làm tịch mình không đồng ý đâu nhé, mình thế này mà gọi là làm bộ làm tịch sao?”
Trương Nhược Ngọc: “Còn không phải sao?”
Tô Chanh chột dạ: “Mình cảm thấy không phải, mình chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một mình thôi mà.”
Trương Nhược Ngọc: “Mình thấy cậu chính là ỷ vào việc Tần Quyết nuông chiều cậu, sẽ không dám làm gì cậu nên cậu mới không sợ.”
Tô Chanh nghe xong cũng không diễn nữa, thẳng thắn nói: "Đúng vậy đấy, thì sao nào?”
Trương Nhược Ngọc: ". . ."
Cậu đã nói vậy rồi thì mình có thể làm gì cậu được chứ.
Tô Chanh thấy Trương Nhược Ngọc nghẹn lời thì lại bắt đầu vui vẻ, còn có tâm tình ngâm nga một bài hát.
Trương Nhược Ngọc: ". . ." Trên thế giới này vì sao lại có loại này vì thắng mà không từ thủ đoạn nữ nhân.
Là cô thua!
Một lát sau Tô Chanh lại mặt dày vươn tay đẩy cánh tay Trương Nhược Ngọc: “Cậu nói xem, nếu bạn trai cậu giận thì cậu sẽ làm thế nào?”
Trương Nhược Ngọc nghe xong, ánh mắt sáng lên, dùng ánh mắt thô tục nhìn Tô Chanh: “Cái này không phải quá đơn giản sao, đem bản thâm tắm rửa sạch sẽ tặng cho hắn chứ sao!” Trương Nhược Ngọc tưởng rằng Tô Chanh sẽ mắng mình bị tiểu thuyết khiêu da^ʍ làm mù mắt, không ngờ một lát sau mới nghe thấy cô ấy ngập ngừng nói: “Nếu, nếu mà đã tặng rồi thì sao?”
Nụ cười của Trương Nhược Ngọc cứng ngắc nhìn Tô Chanh.
Tô Chanh cũng vô tội nhìn cô.
Một lát sau, Trương Nhược Ngọc khó khăn nói: “Hay, hay là lại tặng thêm lần nữa?”
Tô Chanh gật gật đầu: "Ý kiến hay."
Trương Nhược Ngọc: . . .
Cp tôi đu đã thành thật, bước kế tiếp có phải nên thúc giục họ sinh con rồi không?
——
Tối hôm đó, Tô Chanh xem lại lịch trình chuyến bay đã hỏi được từ trợ lý Hà, xem đi xem lại, sau đó bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.
Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi đón bạn trai.
Cô đã nghĩ thông suốt, Tần Quyết và Liễu Âm Âm không hề liên quan đến nhau, không có một chút quan hệ nào, tại sao cô phải xoắn xuýt vì mấy câu nói của Liễu Âm Âm chứ, tại sao phải để ý đến kịch bản trong tiểu thuyết chứ.
Hiện tại Tần Quyết đang rất thích cô, tại sao cô phải vì một cuốn tiểu thuyết không biết đầu đuôi mà giận lây sang anh chứ, như vậy là không công bằng với anh, anh không phải là nhân vật trong tiểu thuyết, mà là người thật đang sống sờ sờ.
Không phải có một câu nói, mệnh mình do mình không do trời sao, huống chi chỉ là một cuốn tiểu thuyết chứ? Hơn nữa các tình tiết trong truyện không phải là không thể thay đổi, Tô Chanh cô không làm gì sai trái, không thẹn với lương tâm. Cái gì mà tiểu tam với không Tiểu Tam, rõ ràng là Liễu Âm Âm cố ý, là cô ta muốn làm tiểu tam mới đúng! Còn dám tới trước mặt chính thất là cô khoa tay múa chân. Lúc đó đáng ra cô phải xé rách cái miệng của cô ta ra mới đúng!
Thời gian này rốt cuộc cô cứ phải xoắn xuýt mãi gì chứ.
Sáng hôm sau, Tô Chanh thay một chiếc váy rực rỡ, trang điểm cho khuôn mặt tràn đầy sức sông, suy nghĩ vài giây, Tô Trừng quyết đinh gắn lông mi giả để đôi mắt trông to và có thần hơn, cuối cùng lấy hộp kim cương mà Tần Quyết đã tặng cô từ trong ngăn kéo ra.
Đính 3 viên lên trên khoé mắt, Tô Chanh dùng sức ấn, đây là hàng thật, nhất định phải dán thật chặt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
- Chương 47: Tặng Thêm Lần Nữa