Chương 45: Loại Nhân Vật Này Sống Không Quá Tập 3

Trương Nhược Ngọc lần đầu tiên đến nhà Tô Chanh, vừa vào cửa đã bị tủ đồ ăn vặt cực lớn Tô Chanh bày ở trước cửa ra vào hấp dẫn ánh mắt.

"Wow, tỷ muội cậu được đấy, mua cái tủ này ở đâu vậy, nhìn cũng không tệ, gửi link cho mình đi, mình cũng mua một cái."

“Không phải cậu không thích ăn vặt sao, mua tủ này về làm gì." Tô Chanh đang ngồi trên ghế sô pha nhìn tấm phiếu được gọi là massage cao cấp Trương Nhược Ngọc mang tới .

Trương Nhược Ngọc nhếch miệng: "Không ăn vặt thì không thể mua sao? Vậy tiền của mình biết tiêu vào đâu?”

Tô Chanh: "Đương nhiên là được rồi.”

Trương Nhược Ngọc: "?"

Tô Chanh: “Cậu có thể cho mình mà.”

". . ."

Nói tới vấn đề tiền bạc, Trương Nhược Ngọc đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, Bát Quái ngồi xuống bên cạnh Tô Chanh, chớp chớp mắt nhìn cô, “Cậu hiểu ý của mình mà.”

Tô Chanh trầm tư một hồi, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Mình hiểu, bộ dạng vừa rồi của cậu. . . Giống như dê phát điên."

". . ."

Trương Nhược Ngọc cạn lời đánh cô một cái: “Mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó.”

Tô Chanh vô tội: “Mình rất nghiêm túc mà, cậu có nghiêm túc hay không thì mình không biết.”

Trương Nhược Ngọc không nghiêm túc vươn hai tay ra, làm một tư thế đếm tiền hướng về phía Tô Chanh, "Thế nào, chút tiền tiêu vặt của bạn trai đã nhận được chưa? Phú bà Tô Chanh ."

Sao ngay cả Trương Nhược Ngọc cũng biết chuyện hôm nay Tần Quyết cho cô thẻ đen chứ? Vẻ mặt Tô Chanh vô cùng nghi hoặc, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Nhận được rồi.” Tô Chanh nói.

Trương Nhược Ngọc hưng phấn: "Thật sao? Vậy chúng ta lập tức đi ——" mua mua mua ba chữ còn chưa nói ra miệng, Tô Chanh đã nắm tay, vẻ mặt chính nghĩa nói: "Nhưng mình từ chối rồi, ai mà thèm tiền của anh ấy chứ !"

Trương Nhược Ngọc há hốc miệng, vẻ mặt ‘Cậu không sao chứ" nhìn Tô Chanh, ánh mắt kia giống như đang nói Tô Chanh là một tên ngốc!

Tô Chanh rất tốt bụng đẩy cằm của cô ấy lên.”Cậu làm gì thế, dù sao mình và Tần Quyết đã ở bên nhau rồi, sau này mình sinh con cho anh ấy, sau đó tất cả của anh ấy đều là của mình ! Sau này có ly hôn mình sẽ chia cho anh ấy một nửa gia sản, một chút tiền nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."

Trương Nhược Ngọc nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, nhưng cô vẫn không nghĩ ra, Tô Chanh yêu tiền như vậy, 100 tỷ này sao cô ấy có thể nhịn được mà không lấy chứ?

"Trời ạ, mình thật sự bội phục cậu, một trăm tỷ nói không cần là không cần!"

Tô Chanh cầm bình nước mở ra uống một ngụm, vừa uống vào thì lập túc phun ra: “Cậu nói bao nhiêu?"

"Một trăm tỷ, cậu không biết sao?"

Ánh mắt Tô Chanh tối sầm lại.

Cô đã từ chối 100 tỷ? ! ! !

Cô có phải điên rồi không?

Trương Nhược Ngọc thấy biểu tình như bầu trời sụp đổ của Tô Chanh thì vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Cậu sao vậy?”

“Mình đúng là đồ ngốc, vậy mà lại đi từ chối 100 tỷ.” Tô Chanh vẻ mặt khóc lóc thảm thiết.

Trương Nhược Ngọc: “Nhưng không phải cậu vừa nói, chờ sau khi cậu sinh con cho Tần Quyết thì tất cả sẽ đều sẽ là của cậu sao? Cho dù ly hôn cậu cũng sẽ chia cho anh ấy một nửa tài sản.”

Tô Chanh bày ra vẻ mặt cậu có phải là kẻ ngốc không nhìn Trương Nhược Ngọc: “Cho dù là thế, mình cũng không thể không cần 100 tỷ, có ai lại từ chối 100 tỷ chứ! Nếu mình có số tiền này, sau này nếu Tần Quyết tức giận với mình, mình sẽ phủi mông chạy, mình còn sinh con cho anh ấy sao? Mình sinh cái rắm!" Cô còn tưởng rằng đó chỉ là một tấm thẻ đen bình thường! Sao người bạn trai này lại bất cẩn như vậy, nếu như anh nhắc nhở bên tai cô con số này, hoặc là viết con số 100 tỷ lên tấm thẻ đen kia, nếu vậy không phải cô đã sớm nhận rồi sao?

"Đây không phải cậu sao? Tô Đại Chanh có đức có độ!” Trương Nhược Ngọc cười xấu xa.

"Không được." Tô Chanh càng nghĩ càng thấy thua thiệt, cô phải nhanh chóng thừa dịp Tần Quyết chưa đổi ý đi đòi lại tấm thẻ kia.

Tô Chanh vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

Hai người nhìn nhau, Trương Nhược Ngọc nói: "Có phải bạn trai cậu đưa thẻ đến cửa rồi không?”

“Chắc là không phải đâu.” Trong lòng Tô Chanh hiểu rõ, Tần Quyết hiện tại còn đang bị cô chọc giận.

Có thể là Hứa Bác Ngôn đệ đệ hoặc là Lâm tỷ đi.

Tô Chanh từ ghế sô pha đứng lên đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, người đứng ngoài cửa khiến cho Tô Chanh hoàn toàn không ngờ đến: "Liễu Âm Âm?" Cô vô thức gọi tên của cô ta.

Liễu Âm Âm cũng có chút kinh ngạc, trên mặt là biểu tình ý vị sâu xa, “Vậy mà cô lại biết tên tôi?”

Tô Chanh nhíu mày, trong đầu hoàn toàn không đoán ra được lý do vì sao Liễu Âm Âm đến tìm cô

Trực giác nói cho cô biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Tô Chanh xuyên sách, cô đã đọc sách nên biết Liễu Âm Âm cũng không phải chuyện gì kì lạ, nhưng từ sau khi xuyên sách trừ lần gặp mặt ngẫu nhiên lần trước ở nhà hàng thì cô cũng chưa từng chủ động đi tìm Liễu Âm Âm, nói cách khác cô và Liễu Âm Âm là hai người xa lạ hoàn toàn không hề có điểm giao nhau. Như vậy tình huống Liễu Âm Âm xuất hiện ở nhà cô là có lý do và động cơ gì?

Tô Chanh càng ngày càng không hiểu hướng đi của kịch bản, rõ ràng cô không hề đi theo tình tiết trong kịch bản, nhưng hiện tại cô và Liễu Âm Âm vẫn sinh ra điểm giao nhau.

Cái kịch bản chó má gì vậy.

Suy nghĩ trong đầu vừa thoáng qua, Tô Chanh bắt đầu nâng cao cảnh giác, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô thì sao? Cô biết nhà tôi, cô quen tôi sao?”

Không biết hai người này đang chơi trò gì, Trương Nhược Ngọc nghe mà ong hết cả đầu.

Nhưng cô biết lúc nào là lúc lên tiếng, lúc nào là lúc nên ngậm miệng.

Tô Chanh ở phía sau làm một động tác, Trương Nhược Ngọc hiểu ý đứng dậy rời đi, để lại cho hai người họ một không gian yên tĩnh để nói chuyện.

. . .

Liễu Âm Âm ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, Tô Chanh rót cho cô ta một cốc nước, sau đó ngồi xuống đối diện với cô ta.

Lại hỏi một câu: “Sao cô lại tới tìm tôi?”



Liễu Âm Âm không chút khách khí cầm chén nước lên uống một ngụm, sau khi uống xong, trên mặt lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò: "Tô Chanh, tôi đến tìm cô, cô không biết vì sao sao?”

Liễu Âm Âm suy nghĩ cả một đêm, biểu hiện của bao cỏ Tô Chanh này khác hoàn toàn so với kiếp trước, thậm chí cô ta và Tần Quyết còn ở bên nhau, tuyệt đối là đã nắm được tin tức gì đó, nếu không tất cả phải phát triển dựa theo kịch bản của kiếp trước mới đúng. Nhưng hiện tại không những kịch bản không phát triển theo tình tiết của kiếp trước mà Tô Chanh còn hoàn toàn biến thành một người khác, nếu không có điều ngoài ý muốn, cô ta sẽ được thừa kế tài sản của Tô Cẩm Tố, bây giờ cô ta và Tần Quyết lại ở bên nhau, đủ loại tình huống cho thấy, cô ta nhất định đã biết trước kịch bản và sửa đổi lại.

Đã như vậy, Tô Chanh chắc chắn không thể không biết Liễu Âm Âm, cái người mà kiếp trước đã khiến cho cô ta phải rơi vào địa ngục. Nhưng Tô Chanh không tới tìm cô ta báo thù, điểm này Liễu Âm Âm nghĩ mãi cũng không thông nên quyết định đến gặp Tô Chanh để thăm dò.

Vì vậy cô ta đã thông qua Lưu Tuấn để lấy được địa chỉ hiện tại của Tô Chanh.

Liễu Âm Âm vừa mới nói ra lời này, Tô Chanh đã nhạy cảm cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tình huống cụ thể thế nào cô vẫn không nắm chắc hoàn toàn.

Tô Chanh thông minh cơ trí, cũng học theo cô ta, lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò, hai tay vòng trước ngực nói: "Tôi biết, nhưng tôi sẽ không nói. Cô muốn nói thì nói đi, tôi cho cô chút thể diện, thử nghe chút xem sao.”

Lời này của Tô Chanh nghe thì có vẻ thật nhưng thực ra lại rất vô sỉ. Cô hung hăng bắt lấy điểm đau của Liễu Âm Âm, Liễu Âm Âm đến tìm cô nhất định là có múc đích gì đó mà Tô Chanh không biết, cô ta muốn biết điều gì từ Tô Chanh nên mới đến đây. Vì vậy Tô Chanh nói hay không nói, quyền chủ động đều nằm trong tay cô. Liễu Âm Âm thật ra ở phía bị động.

Tô Chanh vừa nói xong, Liễu Âm Âm quả nhiên thay đổi sắc mặt, "Tô Chanh, cô vẫn đáng ghét giống như trước đây, để kiềm chế bản tính của mình cô đã phải rất cố gắng đấy nhỉ?”

Ngay khi Liễu Âm Âm nói ra lời này, Tô Chanh liền biết sự tình không thích hợp.

Trừ lần gặp mặt ở nhà hàng, cô và Liễu Âm Âm chưa từng gặp lại, nhưng Liễu Âm Âm lại nói cô vẫn đáng ghét như trước, điều này chứng tỏ Liễu Âm Âm biết và cũng từng có qua lại với Tô Chanh, thế nhưng trong trí nhớ của Tô Chanh, cô không hề có chút kí ức nào về chuyện này .

Như vậy. . . Có một số việc, không cần nói cũng biết. Ít nhất Liễu Âm Âm này đã biết những gì.

Tô Chanh nheo mắt, không biết nữ chủ này đến tìm nữ phụ ác độc như cô để làm gì? Theo lý mà nói, một nữ chủ chân thiện mỹ như cô ta, tuyệt đối không có khả năng chủ động tới tìm nữ phụ ác độc như cô mới đúng.

Sự việc càng ngày càng thú vị, Tô Chanh cười trong lòng, tiểu thuyết rác rưởi, viết cái quái gì không biết! Để thu hút sự chú ý chỉ viết một nửa để lại một nửa, đây không phải là lừa dối người sao!

Xem ra cô phải lật đổ tất cả những gì mà cô đã nhìn thấy, đã nhận thấy về cô ở trong tiểu thuyết?

Tô Chanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đáng ghét? Lời này của cô cũng rất đáng ghét đấy nhé? Tôi với cô không thù không oán, cô đột ngột xông vào nhà tôi, tôi lịch sự tiếp đón cô, cô còn dám nói tôi đáng ghét? Cô có tố chất không vậy?”

Khoảng thời gian này Tô Chanh không học được gì khác nhưng cái khí thế bá vương cao cao tại thượng kẻ nhu xuẩn như ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao của Tần Quyết lại học được không ít.

“Cô ——" Liễu Âm Âm tức giận không thôi, từ bỏ việc lòng vòng với người phụ nữ này.

"Tô Chanh, nghe nói cô và Tần Quyết ở bên nhau rồi sao?”

Tô Chanh liếc cô ta một cái, quả nhiên kẻ đến không thiện. Tô Chanh và Tần Quyết ở bên nhau, mặc dù không công khai, nhưng là cũng không cố ý che đậy, cho nên nếu như có người cố tình tìm hiểu, biết chuyện này cũng không khó.

Chỉ là Tô Chanh vạn vạn không nghĩ tới, người đầu tiên đến tìm cô không phải là những kẻ thù trước đây của cô mà lại là nữ chủ " chân thiện mỹ " này.

Tô Chanh trầm mặc, “Cô muốn nói gì?"

"Nói gì?" Liễu Âm Âm cười trào phúng: "Tô Chanh cô không có lòng tự trọng sao? Trước đây Tần Quyết đối xử với cô như vậy mà cô vẫn có thể ở bên anh ta, cô thấp hèn như vậy sao?”

Tô Chanh cạn lời nhìn cô ta: “Vì vậy? Tôi không ở bên anh ấy nữa, tặng cho cô sao?”

Ngữ khí xem thường: "Liễu Âm Âm, ý cô là vậy sao? Biết rõ hiện tại tôi và Tần Quyết ở bên nhau, cô còn muốn tới gây sự, trong lòng cô nghĩ gì liếc qua là thấy ngay. Liễu Âm Âm, biết rõ một người đàn ông đã có bạn gái cô còn muốn đuổi tới muốn cạy góc tường ra để làm tiểu Tam, cô không cảm thấy cô mới là người hèn hạ sao? Một trăm bước cười tôi năm mươi bước? Giáo viên của cô không dạy cô đừng ra ngoài làm mất mặt sao?”

"Câu nói này đáng ra phải là tôi hỏi cô, Liễu Âm Âm, cô thấp hèn như vậy sao?"

Sắc mặt Liễu Âm Âm lúc trắng lúc xanh, bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, có thể thấy được là bị Tô Chanh chọc giận không nhẹ.

Không ngờ Tô Chanh này dầu muối không ăn, cho dù cô ta nói gì cũng đều đều đem nước bẩn hắt ngược trở lại lên người cô ta.

Khác hoàn toàn với bao cỏ ở kiếp trước! Kiếp trước chỉ cần cô ta nói một câu người phụ nữ không có não này sẽ nhào lên động thủ với cô ta.

Liễu Âm Âm khuôn mặt vặn vẹo, cô ta đã xem thường bao cỏ này rồi!

"Tô Chanh, cô hãy tự hỏi bản thân mình, cô xứng đáng với vị trí này sao? Cô biết quan hệ giữa tôi và Tần Quyết. Nhưng cô lại âm mưu ngăn cản không cho tôi và Tần Quyết gặp mặt, trước khi tôi và Tần Quyết gặp mặt cô đã cố ý dùng thủ đoạn giành lấy anh ấy trước. Cô cũng chẳng phải thứ gì tốt? Cô không cảm thấy xấu hổ sao? Cô biết rõ quan hệ giữa tôi và Tần Quyết còn làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, cô và tiểu tam có gì khác nhau chứ?”

Liễu Âm Âm biết Tô Chanh nhất định sẽ hiểu lầm, bởi vì kiếp trước, bao cỏ Tô Chanh này hiểu lầm cho rằng cô ta và Tần Quyết có gì đó nên vẫn luôn tìm cô ta gây sự.

Sau đó. . . Cô ta chết rồi, những chuyện sau này làm sao cô ta biết được.

Liễu Âm Âm sắc mặt nhăn nhó, vừa nghỉ đến việc đồ đần này dễ dàng bị cô ta hại chết, thật sự là hả giận !

Mặc dù Liễu Âm Âm đoán không hoàn toàn chính xác, nhưng đánh bậy đánh bạ thật thất sự là đã đánh trúng, Tô Chanh xác thực không xem được phần sau của cuốn tiểu thuyết, cho nên cô vẫn luôn cho rằng kết thúc Liễu Âm Âm và Tần Quyết sẽ ở bên nhau. Tô Chanh làm sao có thể nghĩ đến, một bộ tiểu thuyết cẩu huyết dưới ngọn cờ của Mary Sue, kết thúc cuối cùng lại là không có cp chứ, đây không phải là cái hố lớn sao.

. . .

Liễu Âm Âm vừa dứt lời, Tô Chanh vô thức siết chặt ngón tay, nghĩ thầm, Liễu Âm Âm này quả nhiên là đã trọng sinh.

Đó là lý do tại sao cô ta đã tìm đến cô sau khi biết chuyện cô và Tần Quyết đã ở bên nhau và nói những điều như thế này.

Tô Chanh nói với mình, đừng nghe cô ta nói, cô ta nói không đúng, Tần Quyết đã từng gặp Liễu Âm Âm, nếu anh ấy thích Liễu Âm Âm thì sẽ không bao giờ ở bên Tô Chanh, người phụ nữ này, cô ta đang lừa cô.

Nhưng. . .

Mấy giây sau, Tô Chanh cười lạnh: “Không biết xấu hổ, người không biết xấu hổ là cô mới đúng? Nếu nói về mặt thời gian, tôi và Tần Quyết chính là thanh mai trúc mã, ai trước ai sau không cần tôi nhiều lời phải không? Nếu nói cái danh tiểu Tam này, thì thật đúng là trừ cô ra không còn có thể là ai khác."

"Còn nữa, Liễu Âm Âm, nếu như đầu óc cô có vấn đề, vậy thì tôi cũng không ngại giảng giải cho cô.”

“Con người sẽ thay đổi, cho dù kiếp trước tôi là bố cô thì cũng không có nghĩa kiếp này tôi cũng là bố cô. Đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu sao? Nói tôi là tiểu tam, cô đang kể chuyện cười sao, lúc tôi và anh ấy ở bên nhau, anh ấy không hề có bạn gái, câu tiểu Tam của cô là từ đâu mà ra? Tôi thấy đầu óc cô chắc chắn có vấn đề, trở về đọc thêm nhiều sách đi, nếu tôi là giáo viên của cô chắc tôi sẽ xấu hổ chết mất, dạy ra loại học sinh nói năng bừa bãi như cô.”

Liễu Âm Âm nghiến răng nghiến lợi: "Tô Chanh, cô đúng là xảo biện."

“À.” Tô Chanh cười lạnh: “Tôi xảo biện, vậy cô phản bác lại tôi đi?”

Liễu Âm Âm đương nhiên không phản bác lại được Tô Chanh, vốn dĩ cô ta cố ý nói những lời này chính là để xỉ nhục Tô Chanh mà thôi, lời nói ra chính bản thân cô ta cũng không nắm chắc, cô ta làm sao có thể phản bác lại được Tô Chanh.

“Nếu cô đã tự tin như thế thì tôi cũng thật tâm chúc cô sẽ không bị bỏ rơi.” Liễu Âm Âm chế nhạo nhìn Tô Chanh.

Tô Chanh nhếch cằm lên, vẻ mặt cao ngạo: "Vậy thì cám ơn lời chúc của cô, không tiễn.”

Liễu Âm Âm: “Cô—— "

. . .

Sau khi Liễu Âm Âm rời đi, Tô Chanh như quả bóng bị xì hơi, thân thể mềm nhũn ra nằm trên ghế sô pha.

Mặc dù Tô Chanh cảm thấy Liễu Âm Âm nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng trong lòng cô bây giờ đang rất loạn, trong đầu đều là những lời mà Liễu Âm Âm đã nói, nói Tô Chanh cô là tiểu tam? Cô ta đang đùa gì vậy?

Tô Chanh chưa từng chịu ủy khuất như vậy, rất kiên cường phản bác lại, thế nhưng . . . Cô vẫn có chút tâm phiền ý loạn.



Nằm trên ghế sô pha, Tô Thành ngửa đầu nhìn thẳng lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tô Chanh có thể nghe thấy rõ tiếng lòng của mình.

Thừa nhận đi, Tô Chanh, mày vẫn đang dao động, mày không hề tự tin như vẻ bề ngoài. Nhìn từ góc độ của Liễu Âm Âm, Tô Chanh cô chính là nữ phụ độc ác, thậm chí còn cướp bạn trai của cô ấy.

Tô Chanh ngồi dậy mở trang chủ Weibo của chương trình Shining Stars, đến bây giờ vẫn chưa có thông báo về việc cứu thí sinh, chẳng lẽ những suy đoán trước đây của cô đều là sai sao?

Người cứu Liễu Âm Âm không phải là ông chủ đứng sau cô ta, mà là Tần Quyết?

Mẹ nó, cái kịch bản gì đây. Mặc dù Tô Chanh cô không thẹn với lương tâm, nhưng chuyện này thật sự giống như Tô Chanh là nữ phụ độc ác cướp đi vận may của người khác vậy. Trong những cuốn tiểu thuyết khác, nhân vật như cô không sống qua tập thứ ba .

Mặc dù cô Liễu Âm Âm này cũng không tốt đẹp gì.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, lâu đến mức mắt Tô Chanh nhìn lên trần nhà có chút khô. . . Cô chớp chớp mắt, không được, khó chịu quá, phải nhỏ thuốc nhỏ mắt thôi.

Vừa mới tìm thấy thuốc nhỏ mắt ở trong phòng ngủ, chuông điện thoại để trên bàn đột nhiên không chịu cô đơn vang lên.

Tô Chanh cầm thuốc nhỏ mắt, một lần nữa trở lại phòng khách, cầm điện thoại lên, là tin nhắn Trương Nhược Ngọc gửi tới.

Mạch thượng nhân như ngọc: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ."

Tô Chanh nhắn lại: "Mẹ à, mẹ sao vậy? Làm phiền mẹ trình ra mã sức khoẻ, con hiện tại không yên tâm lắm.”

Một giây sau tin Trương Nhược Ngọc lại gửi tin nhắn đến: "Em gái cậu, mình đang ra vẻ bí hiểm, bí hiểm cậu có biết không? Với đầu óc này của cậu nếu là trước đây thì đừng nói là gián điệp nội ứng, ngay cả lính đầu to cũng là quá sức."

Tô Chanh: ". . . Cậu không nói là ra vẻ bí hiểm thì mình còn tưởng cậu bị cảm lạnh đấy."

Trương Nhược Ngọc lười đấu võ mồm với cô, trực tiếp hỏi: “Mình đây không phải là sợ. . .người bạn kia của cậu? Đã về chưa, mình thấy dáng vẻ cô ta rất hiền lành, nhưng vẫn luôn có cảm giác cô ta đến tìm cậu gây chuyện. Đúng không? Nếu không phải thì coi như mình có mắt như mù nha.”

“Hơn nữa nhìn thái độ của cậu có vẻ không quen biết cô ta, tại sao cô ta lại tới tìm cậu? Mình tò mò chết mất, cậu nói đi, rốt cuộc cậu và Liễu Âm Âm có quan hệ thế nào? Gấp gấp.”

Tô Chanh và Liễu Âm Âm đương nhiên không phải bạn bè, trên thực tế đây mới chỉ là lần thứ hai hai người chạm mặt mà thôi.

Liễu Âm Âm đến tìm cô, ban đầu Tô Chanh cũng không ngờ tới, không phải nữ phụ xấu xa như cô ngựa quen đường cũ đi tìm Liễu Âm Âm gây chuyện mà nữ chính lại tự mình tìm tới cửa.

Về phần mối quan hệ giữa Tô Chanh và Liễu Âm Âm. . . Tô Chanh trong lúc nhất thời cũng không thể lý giải, vốn dĩ Tô Chanh cho rằng cô và Liễu Âm Âm sẽ vĩnh viễn không có mối liên quan nào nữa, nhưng hiện tại. . . Hình như là loại quan hệ "Tình địch" .

Thật đúng là cắt không đứt chải vẫn rối.

Hiện tại Tô Chanh cũng rất hỗn loạn, Tô Chanh hoàn toàn không chấp nhận cách nói cô là tiểu Tam của Liễu Âm Âm, dù sao ai biết được lời Liễu Âm Âm nói là thật hay giả chứ? Từ lâu Tô Chanh đã cảm thấy tình tiết trong tiểu thuyết diễn biến khác xa so với thực tế. Hơn nữa cho dù có gì đó, thì cũng là câu chuyện của thế giới mà Liễu Âm Âm biết, có liên quan gì đến thế giới hiện tại chứ?

Nhưng Tô Chanh đã từng đọc tiểu thuyết, cô không cách nào coi chuyện này như chuyện đương nhiên, cho nên hiện tại cô đang vô cùng mâu thuẫn, vô cùng rối rắm.

Không thể không thừa nhận chính là, tâm tình của Tô Chanh bị ảnh hưởng đến.

Gặp quỷ, từ khi nào mà cô lại trở nên uỷ mị thế này, quá không phù hợp với khí chất của cô rồi.

Có lẽ là do chờ mãi không thấy Tô Chanh phản hồi, Trương Nhược Ngọc lại gửi tin nhắn tới: “Này này này, cho dù không muốn nói thì cậu cũng phải nhắn cho mình một chữ chứ, cả một quả rắm cũng không thả thì ai biết cậu đang nghĩ gì? Cậu nghĩ gì cậu phải nói với mình, cậu không nói sao mình biết được, cậu nói cho mình thì mình mới biết, cho nên dù cậu có muốn hay không cũng phải nói cho mình biết!”

Tô Chanh: ". . ."

Tô Chanh buồn bã thở dài, sau đó làm ra vẻ nhắn lại cho Trương Nhược Ngọc : "Có đôi khi mình thực sự rất ngưỡng mộ cậu, cậ luôn có thể vui vẻ ngốc nghếch mà tự tìm niềm vui, không giống mình, quá có nội hàm, nội tâm mình quá sâu sắc nên thật sự quá lạc lõng. Cái mị lực đáng chết này, haizzz. . ."

Trương Nhược Ngọc: ". . . Đồ ngốc như cậu thì có nội hàm gì chứ? Bớt dát vàng lên mặt đi!”

Sau khi gián tiếp xỉ nhục Trương Nhược Ngọc , Tô Chanh cảm thấy tâm tình đã tốt lên một chút, sau đó nhắn lại cho cô ấy: "Liễu Âm Âm tới đến tìm mình là để tuyên chiến, cô ta muốn cướp bạn trai của mình!”

Đầu bên kia Trương Nhược Ngọc há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi: ". . . Wow, đã rất lâu rồi mình chưa thấy loại kịch bản cổ đại này đấy, ngấp nghé bạn trai của người khác còn dám đến trước mặt chính cung tuyên chiến? Cô ta có bệnh phải không? Đã đến bệnh viện kiểm tra não chưa? Trình độ não tàn còn nghiêm trọng hơn mình nhiều."

Tô Chanh nghe Trương Nhược Ngọc châm chọc mỉa mai Liễu Âm Âm thì thông suốt hơn rất nhiều.

Nghe rất có lý.

Nhắn tin một lúc, Tô Chanh cảm thấy mắt càng khô, cô để điện thoại xuống, lấy lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn, vặn nắp ra nhỏ mấy giọt lên mắt, khẽ nhắm mắt lại, chất lỏng còn thừa từ trong hốc mắt trượt xuống.

Ân. . . Dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, Tô Chanh vội vàng bỏ lọ thuốc nhỏ mắt xuống đi lấy điện thoại.

Cầm điện thoại lên thì thấy Tần Quyết gửi cuộc gọi video đến cho cô, Tô Chanh do dự một giây rồi ấn xuống phím chấp nhận.

Trong màn hình xuất hiện khuôn mặt thối lạnh như băng của Tần Quyết.

Tô Chanh cố ý không nói lời nào.

Không ngờ Tần Quyết nhìn thấy cô thì bỗng nhiên nhíu mày, ngữ khí không tốt lắm: "Tô Chanh, em khóc cái gì?"

Tần Quyết chờ đến trưa mà cô vẫn không đợi được tin nhắn của Tô Chanh, đành phải tự mình xuống nước gọi cho cô. Sau khi Video kết nối lại thấy khuôn mặt Tô Chanh đong đầy mắt nước mắt, trong lòng có chút bực bội, cô khóc cái gì. . .

Tô Chanh vừa định nói mình không khóc, nhưng lại nghĩ để cho anh hiểu lầm một chút cũng tốt, thế nên không hề phản bác, mà ra vẻ khổ sở, thanh âm nhỏ nhẹ: “Tâm trạng em không tốt. . ."

Tần Quyết im lặng một lúc: “Em nghiêm túc chứ?”

Cô đương nhiên là nghiêm túc, Tô Chanh gật gật đầu, "Ừm, em hơi buồn.” Tô Chanh biết mình rất tùy hứng, chỉ vì chút chuyện không biết thật giả ra sao mà giận chó đánh mèo lên Tần Quyết, nhưng bây giờ cô thật sự rất muốn yên tĩnh một mình.

Nhưng Tần Quyết lại hiểu lầm, anh cho rằng Tô Chanh buồn vì chuyện sáng nay.

Trong điện thoại vẻ mặt Tô Chanh nặng nề, bờ môi môi mím thật chặt, nhìn không giống như giả, vô cùng khác biệt với dáng vẻ không tim không phổi cùng thường ngày của cô.

Tần Quyết có chút đau đầu: “Anh không có ý xỉ nhục em, nếu thật sự em không thích tấm thẻ đó, anh sẽ lấy lại, được không?"

? ? ?

Tô Chanh đang ưu thương vừa nghe thấy anh muốn lấy lại thẻ thì càng buồn hơn. . .

Bất cứ lúc nào, mỗi khi nhắc tới tiền, sự chú ý lớn nhất của Tô Chanh mãi mãi đặt trên sự đáng yêu của ông nội Mao, mà phớt lờ đi sự nhượng bộ và giọng điệu thận trọng chưa từng có của Tần Quyết.

Tô Chanh cũng ý thức được lời mình nói cũng không rõ ràng, cố nói tâm trạng không tốt hoàn toàn không phải bởi vì chuyện lúc sáng, nhưng lời đã nói ra Tô Chanh cũng không muốn đổi ý, đành phải gian nan gật gật đầu: “Vâng.”

Giọng điệu khổ sở kia rõ ràng hơn bao giờ hết.