Chương 43: Tình Cảm

Tô Chanh tỉnh rồi.

Nhìn qua còn rất tỉnh táo.

Lúc Tần Quyết đi vào phòng ngủ, Tô Chanh đang ngơ ngác ngồi ở trên giường dụi mắt.

Tô Chanh đã ngủ một giấc trên máy bay, vốn là không buồn ngủ, dưới tác dụng của cồn nên mới thϊếp đi trên xe, lúc Tần Quyết rửa mặt cho cô cô đã có chút ý thức, sau khi uống thuốc giải rượu thì tác dụng của rượu đã hết, hiện tại cả người đã tỉnh táo hơn nhiều.

Ngay khi tỉnh táo lại cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, nhớp nháp nhờn dính, Tần Quyết vẫn chưa đủ chu đáo, tại sao sau khi rửa mặt lại không để cô tắm rửa sạch sẽ! Dù sao. . . Chỗ nên chạm đều cho anh chạm vào rồi! Anh còn xấu hổ cái gì!

Thấy Tần Quyết đi vào, Tô Chanh mở to đôi mắt ngập nước bất động thanh sắc nhìn anh, sau đó nói: "Tần Quyết, em cảm thấy không thoải mái, em muốn đi tắm.”

Tần Quyết dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, Tô Chanh vỗ vỗ l*иg ngực, “Anh không cần lo lắng, em đã tỉnh rồi.”

“Em chắc chắn?”

"Ừm ừm!" Tô Chanh rất khẳng định.

Tần Quyết đi vào phòng tắm xả nước nóng cho cô, lại ôm cô vào phong tắm rồi lấy một chiếc áo sơ mi của anh đưa cho cô, “Anh ở ngay ngoài cửa, có việc gì thì gọi anh, biết chưa?”

"Ừm ân." Tô Chanh cầm áo của anh, dùng sức gật đầu.

Tô Chanh cầm quần áo đi vào phòng tắm, cởi váy trên người ra sau đó nằm vào trong bồn tắm ngâm mình.

Tâm trạng vui vẻ ngâm nga một bài hát.

Tô Chanh tắm rửa mất hơn một tiếng khiến cho thân mình thơm ngào ngạt mới bước ra khỏi phòng tắm, đầu tiên là rón rén mở cửa ra một chút xíu, thò đầu ra bên ngoài quan sát.

Tần Quyết dựa vào tường cạnh cửa phòng tắm, nhỏ giọng nói: “Em nhìn cái gì?"

Tô Chanh giật nảy mình, “Sao anh lại ở đây?”

Một giây sau lại cười hì hì hỏi: “Không phải là sợ em ngất xỉu bên trong chứ?”

Tô Chanh vừa tắm rửa xong, làn da hồng hào, cô nấp sau cánh cửa nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, nhìn qua rất ngon miệng, rất dụ hoặc.

Tần Quyết ánh mắt tối sầm lại, hiển nhiên là bị dụ dỗ, anh tiến lại gần một bước, một tay vòng qua eo cô một tay nhép lấy cái cằm của Tô Chanh, cúi đầu trằn trọc trên môi cô.

Tô Chanh bị anh hôn liên tục kiễng chân lên vẫn chưa đủ, hai tay vội vã choàng qua cổ anh. Tần Quyết ôm lấy eo cô bế lên, tay dời xuống đỡ cô, không cẩn thận nắm đầy tay sự mềm mại.

Nụ hôn tạm dừng.

Tô Chanh cũng nhớ ra, đôi chân trắng nõn vòng sau eo anh, tức giận hỏi anh: "Tần Quyết có phải anh cố ý không, sao anh không lấy qυầи ɭóŧ cho em!” Chỉ lấy cho cô một cái áo sơ mi, có thể che được cái gì chứ!

Tần Quyết thở dốc, cúi đầu cắn một cái lên cổ cô, thanh âm khàn khàn, "Không cần thiết."

Dù sao đều phải cởi hết.

Đây là điều mà Tô Chanh lĩnh hội được từ lời nói của anh sau khi nằm trên giường.

Nhưng! Anh nói không cần thiết là không cần thiết sao? Tô Chanh cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, cự tuyệt: "Không muốn."

Tiếng hít thở bên tai càng trở nên nặng nề, Tô Chanh còn mơ hồ nghe thấy âm thanh hầu kết của anh nhấp nhô, rất gợi cảm, nhưng Tô Chanh vẫn kiên định nắm chặt tay.

Đáng đời! Ai bảo anh mấy ngày nay đối xử như thế với cô!

Sau đó rất nhanh cầm lấy một vũ khí hữu lực —— chăn. Cô dùng chăn quấn chặt lấy mình, quay đầu lại , học dáng vẻ của Tần Quyết, hừ lạnh một tiếng. Cằm nhỏ tận lực giương lên, nhìn qua rất lạnh lùng.

Tần Quyết khó nhịn nhắm lại mắt, từ trên giường đứng dậy ném cho cô một câu: “Tự đến phòng thay đồ lấy quần áo đi.” Sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm.



Trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách tí tách, Tô Chanh biết anh đi làm cái gì, cười rất đắc ý, giống một con mèo bắt trộm cá.

Từ trên giường đứng lên, cô lén lút đi đến cửa phòng tắm nghe lén. . . Nhưng Tô Chanh chưa kịp nghe thấy âm thanh nào thì giọng nói đầy ẩn ý đe dọa của Tần Quyết từ trong phòng tắm truyền đến: "Tô Chanh!"

Tô Chanh. . . Chạy.

Mặc trên người áo sơ mi trắng của Tần Quyết, bên dưới trống rỗng, Tô Chanh cảm giác có chút không được tự nhiên, chạy đến phòng thay đồ.

Kéo cửa phòng thay đồ ra, không gian bên trong rất rộng lớn, chỉ là màu sắc rất nhạt, một loạt màu trắng xám đen trông rất nhàm chán.

Quay đầu nhìn sang một bên khác, các loại đồng hồ, cà vạt, kẹp áo, v.v ... vô cùng xa hoa được xếp ngay ngắn trên tủ kính.

Cả căn phòng rộng lớn đều tản mát ra một làn gió lạnh buốt, Tô Chanh bĩu môi, cô không thích phong cách này lắm, vẫn nên có chút màu hồng nhìn mới đẹp, cô vẫn thích phong cách trang trí ở nhà cô hơn.

Ở đây tất cả đều là trang phục nam, nghĩ nghĩ Tô Chanh vẫn lấy từ trong tủ một cái quần ngủ mặc vào, trống rỗng thì trống rỗng đi, có chết cô cũng không mặc qυầи ɭóŧ của anh đâu!

Lề mà lề mề tìm quần để mặc, bởi vì quá dài, Tô Chanh không thể không một mực dùng tay vừa đi vừa giữ quần để trở về phòng ngủ, sau đó một lần nữa nằm xuống.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, Tô Chanh nhìn trần nhà, buồn chán nghịch ngón tay, cảm giác đầu óc đã thanh tỉnh nhưng lại vẫn cảm thấy có chút say.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, Tô Chanh chờ đợi cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, bất giác thúc giục, "Tần Quyết, anh xong chưa . ."

Một lúc sau, âm thanh trong phòng tắm ngừng lại.

Cửa phòng tắm mở ra, Tần Quyết cả người mang theo hơi nước bước ra, nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường vẫn tinh thần toả sáng như cũ thì lông mày không dấu vết nhíu lại: "Còn chưa ngủ sao?”

Tô Chanh nghe thấy thanh âm của anh hưng phấn từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh : "Mau tới đây.”

Bước chân của Tần Quyết bước dừng một chút.

Con ma men này sao vẫn có tinh thần như vậy.

Anh trầm mặc thở dài, sau đó đi đến bên giường tắt đèn, "Đi ngủ, có lời gì ngày mai lại nói."

Tô Chanh tức giận thở phì phò.

Hai người lần đầu tiên cùng nằm trên một chiếc giường, Tô Chanh mở to mắt nhìn trần nhà đen sì, vẫn không ngủ được.

Trong bóng tối tiếng hít thở của Tần Quyết dần dần bình ổn, Tô Chanh len lén dịch lại gần về phía anh, đưa tay quơ quơ trước mắt anh, xem anh đã ngủ chưa.

Tần Quyết từ từ nhắm hai mắt, giữa hô hấp đều là mùi hương trên người cô, cô còn không biết sống chết tới gần anh.

Tần Quyết giật giật tay, xoay người nhốt cô vào trong lòng, thanh âm khàn khàn khó nhịn: “Tô Chanh, em đừng động nữa.”

Tô Chanh thấy anh nguyện ý nói chuyện, nâng đầu nhỏ lên hỏi anh: “Mấy ngày nay anh sao vậy? Có phải không vui không?”

Dáng vẻ quan tâm của một người bạn gái tốt.

"Không có."

"Không có thì tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?”

Tần Quyết trầm mặc một hồi, hừ lạnh một tiếng, “Anh nhớ tin nhắn nào của em anh cũng trả lời, đi công tác cũng nói với em, ngược lại là em, đi du lịch thì lên máy bay mới nói với anh.”

Tô Chanh bị anh phản bác trở tay không kịp, nghĩ nghĩ rồi ủy khuất giải thích: “Cũng không phải em cố ý, chỉ là em không cẩn thận quên mất chuyện này thôi! Nhưng anh chính là cố ý, đừng tưởng em không nhìn ra, hứ!”

Tô Chanh biết mình cũng có lỗi, nhưng cô chỉ cần không thừa nhận, đem sai lầm đẩy hết lên người Tần Quyết là được!

Trong bóng tối yên lặng mấy giây.

Tần Quyết trong đầu bỗng nhiên nhớ lại bộ dạng khóc đến mức thở không ra hơi của cô trong xe, nhức đầu nhắm lại mắt, lại một lần nữa sinh ra cảm xúc hối hận với quyết định của mình.



Trước giờ anh luôn luôn kiên định với mọi quyết định của bản thân, nhưng từ sau khi gặp cô anh lại thường xuyên nhượng bộ trước cô.

Vòng tay đang ôm cô càng xiết chặt, đem người ôm vào trong l*иg ngực, thấp giọng nói: “Xin lỗi."

Tô Chanh mở to hai mắt, trời ơi, đúng là chuyện hiếm thấy, tên xấu tính mạnh miệng cuồng tự đại Tần Quyết lại xin lỗi cô! ! !

Cô chỉ giả vờ chút thôi mà.

Lừa được rồi lừa được rồi!

Tô Chanh dương dương đắc ý, vụиɠ ŧяộʍ cong khoé miệng, được một tấc lại muốn tiến một thước giả bộ không nghe thấy: “Anh nói cái gì cơ?”

Tần Quyết: ". . ."

Tần Quyết ngậm miệng không nói, Tô Chanh cũng không tiếp tục truy cứu. Cô đã nói rồi mà, con người cô rất rộng lượng.

Có thể là do cồn quấy phá, Tô Chanh tinh thần càng ngày càng phấn chấn, lôi kéo anh nói đông nói tây, một lúc thì nói cô đi nước ngoài ăn gì ngon chơi gì vui, lúc thì nói cô đã mua được những gì những gì…

Tần Quyết im lặng nghe, nhưng vẫn không lên tiếng.

Tô Chanh thấy anh không có phản ứng, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện anh đã nhắm mắt lại, xem ra đã ngủ, sắc tâm nổi lên, muốn sờ cơ bụng của anh một chút.

Nín thở, Tô Chanh duỗi bàn tay nhỏ lén lén lút lút thò tay vào trong áo của anh.

Trong bóng tối, Tần Quyết lập tức bắt được cổ tay của cô.

Trái tim nhỏ của Tô Chanh xiết chặt: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”

Tần Quyết hô hấp nặng, thanh âm khàn khàn: "Tô Chanh, em có ngủ không? Nếu không ngủ thì chúng làm chuyện khác.”

Cô ở trong ngực anh nhích tới nhích lui, sao anh có thể ngủ được.

Tô Chanh vô tội chớp chớp mắt, không biết sống chết nằm sấp trên người anh hỏi: "Làm cái gì?"

Tần Quyết ôm eo cô lật lại, hai người nháy mắt đảo ngược vị trị, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, môi mỏng chậm rãi phun ra một chữ: “Em.”

. . .

Trong bóng tối truyền đến âm thanh ma sát của quần áo.

Tần Quyết trầm giọng hỏi bên tai cô: "Có được không?"

Tô Chanh không tự chủ đỏ mặt, nhăn nhăn nhó nhó ôm anh: "Được."

. . .

Nước mắt Tô Chanh rơi vào buổi tối hôm nay còn nhiều hơn năm ngoái cộng lại.

Tần Quyết hôn lên môi cô, mơ hồ xin lỗi: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi."

Tô Chanh bị hôn mơ mơ màng màng cảm giác tiếng thở dốc bên tai và âm thanh trong giấc mơ của cô hình như…

Sau khi bị Tần Quyết bế ra từ phòng tắm, cô cảm thấy mình đã trở thành một phế nhân.

Nằm ở trên giường mệt không muốn nhúc nhích.

Tần Quyết tắt đèn phòng ngủ, nằm xuống, vươn tay ôm người phụ nữ bên cạnh vào trong ngực, cúi đầu hôn lên chán cô, “Ngủ đi.”

Đêm đã khuya, Tô Chanh rất mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.